Đông Nam ngũ tỉnh bởi vì là xã hội phồn vinh trong loạn thế, so với nơi
nơi thiếu lương thực lại có thể hai bữa ăn no, cho nên thu hút trăm vạn
thổ phỉ điên cuồng xâm lấn.
Mà những quân phiệt xung quanh vốn định xuất binh thăm dò Đông Nam ngũ tỉnh một chút, liền thu binh trở về.
Không có ai ngu ngốc đến mức đi tranh đoạt lương thực với những thổ
phỉ đó, không phải ai cũng có dũng khí đối mặt với những thổ phỉ gặm cả
xương người đó.
Những thế lực xung quanh cũng không phải thu
binh lại rồi xong việc, Đông Nam ngũ tỉnh cường đại nhất đối chiến cùng
với thổ phỉ khủng bố nhất, những người mình đương nhiên phải thừa dịp
thời cơ tốt này, xuất binh khuếch trương địa bàn đoạt lấy thực vật mới
là lẽ phải nha, bằng không nuôi nhiều binh lính như vậy để làm gì?
Vì thế, toàn bộ địa giới Đông Nam, gần như cả mười tỉnh lâm vào hỗn chiến.
Những tỉnh kề sát đại thảo nguyên càng không cần phải nói, bị những
kỵ binh thảo nguyên không muốn sống đánh cho liên tiếp lui về phía sau,
từ trên không nhìn xuống, ngoại trừ đế đô ra, toàn bộ đế quốc gần như
không có địa phương nào yên ổn.
Đương nhiên, tình huống như
vậy diễn ra khắp thiên hạ cũng không sai biệt lắm, ngoại lệ duy nhất
chính là Liên minh Duy Nhĩ Đặc.
Trong khi thiên hạ đều hỗn loạn, Liên minh Duy Nhĩ Đặc có thể nói là quốc gia tiêu sái thoải mái nhất.
Đương nhiên, ở quốc gia này chỉ có người có tiền có quyền mới có khả
năng hưởng các loại cảm thụ này, những người tầng lớp dưới tuy rằng sẽ
không khổ đến mức không chịu nổi, nhưng cũng chẳng khoái hoạt đến nơi
nào.
Trong toàn bộ Liên minh Duy Nhĩ Đặc, gian khổ nhất chính là những tá điền nội địa Duy Nhĩ Đặc.
Duy Nhĩ Đặc trọng thương (Chú trọng buôn bán), cho nên văn hóa, kinh
tế, quân sự toàn bộ tập trung tại các bến cảng và thành thị ở vùng duyên hải, hơn nữa những bến cảng thành thị đó còn có các cơ cấu hội nghị,
quân đội cùng hành chính. Cho nên mới nói Duy Nhĩ Đặc là một quốc gia
chỉnh thể, còn không bằng nói là một liên minh bến cảng
Nội
địa Duy Nhĩ Đặc là những khu đất ít người, tuy rằng không ai nguyện ý
đào bới thức ăn trong đất, nhưng chung quy không có khả năng đưa vận
mệnh của những thức ăn trọng yếu này vào trong tay người khác, hơn nữa
mua bán lương thực một khi mở rộng, vậy cũng là một khoản sinh ý dồi
dào. Cho nên rất nhiều thương đoàn thất bại trong giao tranh ở bến cảng
đều đã chạy đến đất liền thành lập trang viên canh tác lương thực.
Tuy rằng trời phạt mang tới ảnh hưởng khắp thiên hạ, nhưng ai kêu Duy Nhĩ Đặc có tiền, bị trời phạt hủy hoại bến cảng, đầu tiên phải sửa chữa lại, sau đó từ những đồn điền đó chiếm được một khoản vay rất lớn, dần
dần khôi phục bộ dáng trước kia.
Đối với những trang viên cho
vay, là tốc độ nhanh nhất Duy Nhĩ Đặc từ trước tới nay, dù sao tất cả
mọi người biết, nếu không có lương thực, Duy Nhĩ Đặc có nhiều tiền hơn
cũng là vô ích, cho nên các quốc gia khác bởi vì ngập úng thiên tai
khiến cho dân loạn, mà thời điểm dân loạn càng làm cho trời đất hoang
phế, đồn điền Duy Nhĩ Đặc đã trồng lên lúa mì non, đám nông phu cũng đã
bắt đầu lao động.
An Tái Kháng quan sát mảnh thổ địa mênh mông bát ngát, xanh biếc đến mê người trước mặt, vạn phần vừa lòng cười nói:
- Nhìn xem những bông lúa mì non đó thật cường tráng nha, chỉ cần mưa thuận gió hòa, đến lúc thu hoạch sẽ là một mùa bội thu, những đồn điền
này sản lượng lớn sẽ giúp cho Đông Nam ngũ tỉnh càng ngày càng tăng
nhiều dân chúng đây.
Lai Nhĩ Ôn Chí ở bên cạnh lại không có phần vui mừng đó, mà là thần sắc phức tạp nhìn An Tái Kháng.
Sau khi tin tức Khang Tư bị long quyển phong cuốn đi truyền đến, hắn
không ít lần khuyên An Tái Kháng không cần duy trì Đông Nam ngũ tỉnh
hoạt động giống như truyền máu nữa.
Người ngoài không rõ lắm,
chính những người mình ai chẳng biết, nếu không có An Tái Kháng lãnh đạo sớm đánh vào các thương đoàn trên các bến cảng thành thị Duy Nhĩ Đặc,
Đông Nam ngũ tỉnh căn bản sẽ không càng ngày càng lớn mạnh như thế.
Lúc này khắp thiên hạ đều hỗn loạn không chịu nổi, binh khí lương
thảo của bọn họ là từ đâu tới? Còn không phải do chính những người mình
bán mạng không quản vất vả giành được sao!
Đã có công lao rất lớn như thế, sau khi Khang Tư đi rồi, mấy tên kia cướp di sản của Khang Tư, chẳng những một tiếng cảm kích cũng không có, ngược lại như là
đương nhiên tiếp tục hưởng thụ An Tái Kháng tiếp máu.
Nếu chỉ
có như vậy còn chưa tính, dù sao cũng là vì xây dựng hệ thống Khang Tư,
nhưng địa vị lãnh đọa như Khang Tư lại không có phần An Tái Kháng, ngay
cả vị trí bên cạnh cũng không có, có chỉ là một cái thân phận tam đệ
Khang Tư không dùng để làm gì.
Đáng tiếc Lai Nhĩ Ôn Chí khuyên bảo căn bản không có tác dụng, An Tái Kháng vẫn làm theo ý mình.
Kỳ thật trải qua mấy năm nay phát triển, An Tái Kháng lấy danh nghĩa
thành lập các loại thương đoàn dưới trướng, đã trải rộng toàn bộ tất cả
bến cảng thành thị Duy Nhĩ Đặc, hơn nữa những thương đoàn đó còn đều xây dựng vô số đồn điền trong nội địa Duy Nhĩ Đặc.
Nếu thống kê
toàn bộ hệ thống, các thương đoàn của An Tái Kháng chiếm cứ 1% quyền lợi cùng tài phú toàn bộ bến cảng thành thị Duy Nhĩ Đặc. Hơn nữa còn chiếm
7% đồng ruộng toàn Liên minh Duy Nhĩ Đặc.
Đừng thấy những con số đó rất nhỏ, ngẫm lại Liên minh Duy Nhĩ Đặc chính là trở thành thiên
hạ cường đại nhất, mà chiếm 1% quyền uy này, có thể thấy đây là lực
lượng khủng bố cỡ nào.
Cỗ lực lượng này, hiện tại nằm trong
tay An Tái Kháng, ngay cả dùng cỗ lực lượng này để xưng vương xưng đế
cũng không phải việc khó!
Lai Nhĩ Ôn Chí lắc đầu nói:
- Chủ công! Ngươi đến giờ vẫn cho rằng bị long quyển phong cuốn đi còn có thể sống sót sao?
An Tái Kháng cười nói:
- Ha ha! Ngươi nha, phải có lòng tin với đại ca của ta chứ, ngẫm lại
trước kia hắn từ trên vách núi cao như vậy rơi xuống, nhưng lại không
rơi xuống biển như chúng ta, mà là rơi vào trong rừng rậm, hắn không
phải cũng bình yên vô sự sao? Chuyện khó tin như thế cũng có thể phát
sinh, vậy thì bị long quyển phong cuốn đi hắn vẫn sống sót lại có gì kỳ
quái?
Lai Nhĩ Ôn Chí đối với chuyện này chỉ có thể không nói
gì, chính chủ công hắn nói cũng có lý, nếu loại chuyện tình không thể
xảy ra kia mà vẫn có thể sống sót, vậy long quyển phong trên biển vì cái gì không thể?
Tuy nhiên Lai Nhĩ Ôn Chí vẫn thầm than một tiếng:
- Chủ công! Nếu đại gia không chết, vậy hắn đi nơi nào? Vì cái gì
không phái người trở về truyền tin? Sự kiện long quyển phong kia đến giờ đã gần một năm, thời gian lâu như vậy, điểm xuất phát cho dù là tận
cùng thế giới cũng có thể đến nơi chúng ta rồi, nhưng hiện tại một chút
tin tức cũng không có.
- Hắc! Kỳ thật lấy cảm giác của ta mà
nói, đại ca hắn tới phần đất bên ngoài rồi, khẳng định đã vứt chúng ta
ra khỏi đầu, tự mình sống một cuộc sống khoái hoạt.
An Tái Kháng cười rộ lên, chứng kiến Lai Nhĩ Ôn Chí vẻ mặt nghi hoặc, không khỏi thở dài:
- Kỳ thật ngươi nghĩ tới tính cách đại ca của ta liền hiểu được, dựa
theo nhận thức của mọi người, bị long quyển phong cuốn đi, dù thế nào
cũng là chết, cho dù bất tử cũng là toàn thân tàn tật. Người nhìn thấy
đại ca biến mất có rất nhiều, dựa theo lệ thường, thủ lĩnh thế lực giống như đại ca không có con nối dõi sau khi bị người xác nhận tử vong,
ngươi nói xem thế lực đó sẽ như thế nào?
Lai Nhĩ Ôn Chí lơ đễnh nói:
- Còn có thể như thế nào? Không phải chia năm xẻ bảy thì là xuất hiện người lãnh đạo mới.
- Như vậy thế lực này sau khi hoặc là chia năm xẻ bảy hoặc là xuất
hiện người lãnh đạo mới, giả sử người lãnh đạo mới xuất hiện, ngươi nói
xem thế lực mới sẽ đối đãi với người lãnh đạo cũ thế nào?
An Tái Kháng hỏi tiếp.
- Nếu thế lực này chia năm xẻ bảy, sẽ đối với thủ lĩnh cũ không nói
như hội nghị được, nhưng nếu thế lực này đã đổi thủ lĩnh mới, vậy thủ
lĩnh củ kia chỉ có kết cục bị giết chết, bởi vì vốn sau khi thế lực thay đổi thủ lĩnh mới những thành viên quan trọng còn lại đều xem như phản
đồ, không ai nguyện ý thủ lĩnh cũ còn có thể sống vui vẻ.
Lai Nhĩ Ôn Chí nói đến đây, đột nhiên sửng sốt có chút chần chờ nói:
- Không phải ý ngài nói là, đại gia sợ bị người giết chết mới không truyền tin tức xấu về?
An Tái Kháng bất đắc dĩ nói:
- Ôi! Tình huống ngươi nói kia chỉ có thủ lĩnh yếu đuối mới có thể
làm, người giống như đại ca nếu một lần nữa xuất hiện, cùng lắm chỉ là
nội chiến mà thôi, mà đại vốn là người đối với quyền thế lớn căn bản
không để ý chút nào, nếu hắn xuất hiện liền xảy ra nội chiên, như vậy
hắn đương nhiên không muốn xuất hiện rồi.
Lai Nhĩ Ôn Chí có chút choáng váng:
- Đại gia là người thiện lương như vậy sao?
Liếc mắt nhìn thân tín một cái, An Tái Kháng có chút khinh thường nói:
- Làm sao? Thấy đại ca ta hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân chúng trong
thành, đầu người chất thành đống liền nghĩ rằng đại ca là người hung tàn sao? ngươi không có dẫn binh đánh giặc nha, đôi khi chỉ có làm như vậy
mới có thể tránh được tổn thương nhiều hơn nữa, tuy nhiên biết rõ là đạo lý này, đối với ngươi cũng vô pháp làm được, cho nên ta mới có thể
chuyên tâm vào chuyện kiếm tiền cho nhanh.
- Ách! Nhưng hiện
tại Đông Nam ngũ tỉnh còn nằm trong khống chế của Tương Văn tiểu thư, mà Lôi gia vẫn nguyện trung thành với đại gia như trước, chỉ cần đại gia
xuất hiện, hai cỗ thế lực này lại một lần nữa trở lại ôm ấp đại gia, nếu như vậy vì sao đại gia còn không xuất hiện?
Lai Nhĩ Ôn Chí vẫn muốn xóa đi tưởng niệm Khang Tư vẫn còn sống trong đầu An Tái Kháng.
- Theo ta, đại ca không biết bị long quyển phong mang đi nơi nào,
ngươi nói xem hắn làm sao biết Đông Nam ngũ tỉnh cùng Lôi gia vẫn nguyện trung thành với hắn như cũ chứ? Nếu không biết tin tức, đại ca đương
nhiên là nghĩ rằng thế lực vốn không còn sót lại chút ý tứ hàm xúc nào
về mình bởi vì mình xuất hiện liền xảy ra nội chiến, cho nên đương nhiên sẽ không xuất hiện.
- Vậy ngài cứ tiếp tục làm như vậy mãi sao? Nếu đại gia cả đời không xuất hiện nữa thì sao?
Lai Nhĩ Ôn Chí hỏi.
- Nhân vật như đại ca, bất kể ở địa phương nào cũng trở nên nổi bật,
đến khi thương đoàn của chúng ta trải rộng khắp thiên hạ khẳng định có
thể biết được tin tức của đại ca, đến lúc đó giao hết những thương đoàn
này cho đại ca, ta có thể về hưu rồi, sẽ cùng Tiểu Cầm đi hưởng thụ cuộc sống.
An Tái Kháng có chút khát khao nói.
- Vâng!
Như thế là biện pháp tốt nhất, như vậy chủ công, vì có thể mau chóng
được cùng chủ mẫu đi hưởng thụ cuộc sống, ngài cần phải liều mạng mở
rộng số lượng thương đoàn đi. Hiện tại những thương đoàn trong tay chúng ta đã trải rộng toàn bộ Liên minh Duy Nhĩ Đặc, cố gắng một chút liền
trải rộng đế quốc Áo Đặc Mạn, cố gắng thêm chút nữa liền trải rộng toàn
thiên hạ, sau đó ngài có thể nghỉ ngơi rồi.
Lai Nhĩ Ôn Chí
cười nói, hắn không tin thương đoàn An Tái Kháng trải rộng khắp thiên
hạ, cũng thu được tin tức Khang Tư rồi về hưu.
Hắn biết điều
An Tái Kháng cảm thấy hứng thú nhất chính là tiền tài sinh sôi nảy nở,
đến lúc đó bắt buộc hắn về hưu sợ là cũng không có khả năng.
An Tái Kháng tùy tiện tuần tra mấy đồng ruộng tên tuổi một chút, cũng
không phải quan sát kỹ càng, khi trở lại thành thị bến cảng, trời cũng
đã tối đen.
Bến cảng thành thị này rõ ràng gần trang viên vừa
rồi nhất, trang viên xa nhất muốn đi qua đi lại cũng cần thời gian một
tháng, đối với những trang viên quá mức xa xôi, An Tái Kháng không có
khả năng đi dò xét.
Tất cả thành thị bến cảng Duy Nhĩ Đặc đều
không có cấm đi lại vào ban đên, đặc biệt là bến cảng, có thể nói trong
mọi thời tiết đều bận rộn không ngừng, bởi vì tiền tài là sinh mệnh của
thương nhân, khi không có hải đăng thì dưới đảm bảo an toàn của nhân
viên hoa tiêu, căn bản mặc kệ giờ giấc trực tiếp đến cảng.
An Tái Kháng có chút mỏi mệt cũng không trực tiếp đi nghỉ ngơi, mà là đi
tới bến cảng, bởi vì một thương đoàn mang tên hắn cũng cập bến đêm nay.
Lần sinh ý này có thể giúp thương đoàn mang tên hắn thừa cơ kiếm
chác, đủ để cho thương đoàn mang tên chính mình xếp thứ hai trên danh
sách những thương đoàn lợi nhuận cao nhất, bằng không cũng không đến mức đích thân An Tái Kháng từ trước đến nay ra tiếp hàng.
Nghĩ vậy, An Tái Kháng liền cảm thấy dở khóc dở cười.
Những thủ hạ trở thành đầu mục những thương đoàn, vì tranh đoạt thứ
tự trong danh sách lợi ích, căn bản không để ý thể diện một thủ trưởng
như hắn, sống chết đuổi theo, vài lần thiếu chút nữa bị vượt qua.
Nếu một thương đoàn trực thuộc trực tiếp một thủ trưởng như hắn không thể xếp vị trí thứ nhất, vậy năng lực kiếm tiền của mình chẳng phải
khiến cho người ta coi thường sao? Cho nên An Tái Kháng đối với việc
kinh doanh của thương đoàn mang tên mình khá là hao tổn tâm cơ.
Đương nhiên, An Tái Kháng chưa từng sử dụng thủ đoạn áp bách những
thương đoàn dưới tay khác để đảm bảo thượng vị thương đoàn mang tên
mình, đây chính là thủ đoạn hủy hoại toàn bộ thương đoàn, kẻ ngu ngốc
mới có thể sử dụng thủ đoạn này.
Mà An Tái Kháng cạnh tranh
công bình như vậy, cũng khiến cho đám thương đoàn càng vung ra nỗ lực
khổng lồ, bằng không dựa vào cái gì thương đoàn mới thành lập vài năm
không ngờ có được 1% quyền thế tài phú Duy Nhĩ Đặc?
Trên hải
thuyền thuộc thương đoàn mang tên hắn đang đậu ngay tại bến cảng, An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí vừa uống rượu ăn chút đồ vặt, vừa nói chuyện
phiếm chờ đợi đội tàu đến.
Kỳ thật tại Duy Nhĩ Đặc, xem địa vị một thương đoàn cao hay thấp, không cần xem hắn có bao nhiêu tiền bao
nhiêu thương thuyền, chỉ nhìn xem hắn có bao nhiêu hải thuyền tư hữu,
nhìn số hải thuyền là sẽ biết được địa vị.
Ngay từ đầu, chỉ có thương đoàn có được nơi đậu thương thuyền tư nhân ở bến cảng Khôi Kiều
mới được cho là lợi hại, sau đó thì chỉ có thương đoàn chiếm cứ nơi cập
bến chủ thuyền ở bến cảng Khôi Kiều mới được kêu lợi hại.
Dưới tình huống những thương đoàn đăng ký càng ngày càng nhiều, không chỉ
nói cảng Khôi Kiều vui mừng, ngay cả những bến cảng trọng yếu khác có
thể có một nơi cập bến tư nhân cho hải thuyền đã là chuyện tình phi
thường giỏi, phi thường có mặt mũi rồi.
Ngẫm lại trên mặt biển không phải chỉ dẫn hợp lý trên sách trên vở, là có thể cập bến neo đậu ở bến cảng vào bất cứ thời điểm nào, ngẫm lại căn bản không cần thay
thuyền nhỏ, có thể trực tiếp rời thuyền, hơn nữa vừa bước xuống là có
thể ở trong biệt thự trên hải thuyền tư nhân nghỉ ngơi, căn bản không
cần chạy vào trong thành, hết thảy những điều này đại biểu cho địa vị
cao quý của mình.
Đạo lý vị trí hải thuyền này, cũng không
phải chỉ cần vị trí đỗ được một chiếc hải thuyền rộng là được, mà là một khu cảng ít nhất có thể cho mười hải chiến thuyền rộng đồng thời cập
bến neo đậu, tính ra trong khu cảng này còn có một khối thổ địa có thể
xây dựng kho hàng, thật muốn nói tiếp, cho dù toàn bộ bến cảng nhỏ cũng
vô pháp so sánh.
Nếu không phải cảng Khôi Kiều này số lượng
khu cảng tư nhân lớn đến mức thật sự khủng bố, tin rằng tất cả những ai
nắm trong tay hải thuyền đều nguyện ý gọi địa phương của mình là bến
cảng.
Thương đoàn An Tái Kháng khống chế, sở dĩ có thể nắm 1% quyền thế Duy Nhĩ Đặc, khi đó bởi vì thương đoàn đã phát triển ở tất cả bến càng Duy Nhĩ Đặc, mức độ thấp nhất mỗi bến cảng đều nắm giữ một hải thuyền tư nhân.
Đương nhiên, thương đoàn mang tên An Tái
Kháng có được hải thuyền tư nhân cấp Khôi Kiều, diện tích tuy rằng là ít nhất trong các thương đoàn, giá trị cùng địa vị cũng là cao nhất.
Mà cao cấp nhất chính là, thông qua hơn mười thương đoàn đầu tư, đã
khống chế hai ba vị trí chênh lệch hơn, lợi nhuận chiếm đến bảy tám phần bến cảng, đồng thời còn thông qua cổ phần khống chế gần trăm thương
đoàn, hoàn toàn nắm giữ mười mấy xưởng đóng tàu, mà hơn nữa thương đoàn
còn khống chế hàng trăm thương lộ liên hợp quốc cùng điểm thu mua.
Không có những cơ sở đó, thương đoàn An Tái Kháng dựa vào cái gì đại biểu cho 1% quyền thế Duy Nhĩ Đặc?
- Lão gia! Thuyền tới rồi.
Một người hầu chạy tới bẩm báo.
Người này cũng là gia thần của An Tái Kháng, tuy nhiên nhập gia tùy
tục, sau khi đi vào Duy Nhĩ Đặc, những gia thần đó đều gọi An Tái Kháng
là "lão gia", chỉ có Lai Nhĩ Ôn Chí vẫn giữ xưng hô là chủ công.
- Ừ! Đi nghênh đón một chút, tuy nói hai tháng hành trình so ra không kém với đi Đông đại lục, nhưng cũng đủ dài, mặc kệ hàng hóa có tổn thất hay không cũng phải khích lệ bọn họ một chút.
An Tái Kháng
cười đứng dậy, mà Lai Nhĩ Ôn Chí thì không nói gì thêm, vốn loại việc
nhỏ này mình có thể giải quyết, chỉ là An Tái Kháng thích tận mắt thấy
hàng hóa về, tự tay đụng vào những tài phú đó, xem như mọi người hứng
thú cũng là bởi hắn.
Đi vào bờ biển, vừa nhìn về phía mặt biển tối đen, An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí đều sửng sốt một chút, bởi vì trên mặt biển không ngờ xuất hiện hai ngọn đèn thuyền, đây là những đội thuyền đứng đầu mới có khả năng tạo ra, những đội tàu trẻ con khác chỉ
có thể đánh đèn rồi từng chiếc nối đuôi đi theo nhau đi.
- Tại sao lại có hai đội thuyền?
An Tái Kháng vừa nhìn vừa hỏi, nhìn vị trí hải thuyền tư nhân ngay cạnh cũng có tiếng người cùng bóng đèn, lập tức hiểu được:
- Thì ra là đội thuyền bên cạnh, đây là thương đoàn nào? Ta nhớ rõ vị trí hải thuyền bên cạnh chưa từng có thuyền cập bến ban đêm mà, như thế nào lần này đúng dịp như thế?
Chứng kiến hai mắt An Tái Kháng sáng lên ngắm nhìn, Lai Nhĩ Ôn Chí biết tính cách thương nhân mẫn cảm
của An Tái Kháng lại phát tác. Người sáng suốt cũng biết, bình thường
đội tàu lớn cũng không có thói quen tiến hành chuyến đi đêm, đặc biệt
nhập cảng càng không chọn lựa vào ban đêm, dù sao rất nhiều công việc
bởi vì vấn đề tầm nhìn của con người mà suy giảm lớn, cho nên bình
thường đều xen kẽ công việc ban đêm, không phải những con thuyền công
hữu chờ đợi nơi cập bến xếp hàng, thì không thể nhìn thấy thuyền buôn
bán.
Đương nhiên, những kẻ tiền nhiều khí lớn lại gấp đến độ bất chấp mọi chuyện cũng tiến hành làm việc ban đêm.
- Nơi cập bến tư nhân bên cạnh là của thương đoàn Áo Kỳ Cát Mễ Đặc -
Liên minh tự do Duy Nhĩ Đặc thượng tướng công tước Cát Mễ Đặc đoàn
trưởng.
Lai Nhĩ Ôn Chí lanh lợi chú ý tài liệu từ nơi xa truyền tới, nhìn một chút rồi nói.
Nơi cập bến này đều là ngài tự mình chọn, tình huống xung quanh cũng
là ngài tự mình phái người hỏi thăm, tại sao lại quên rồi? Ta thấy chủ
công ngàu cần tìm cơ hội nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi.
Lai Nhĩ Ôn Chí nhíu mày nói.
Lời này tuy rằng không nên xuất ra từ miệng thần tử, nhưng Lai Nhĩ Ôn Chí lại có thói quen coi An Tái Kháng như là huynh đệ, cho nên thấy hắn vọi đến mức không ngờ chuyện như vậy cũng đã quên, không khỏi lại
khuyên bảo.
- Không có biện pháp, tư liệu về thương đoàn nhiều lắm, ta ngay cả tên những thương đoàn dưới tay mình cũng không nhớ
được, càng không nói của người ngoài, được rồi, ta sẽ tìm cơ hội nghỉ
ngơi.
An Tái Kháng có chút bất đắc dĩ đầu hàng, lời này không
hề khoa trương, chỉ riêng chuyện An Tái Kháng cần sắp xếp cho số lượng
thương đoàn bao nhiêu đó cũng biết được hắn sẽ không nhớ nổi một việc
rất bình thường đó.
- Ngươi thấy chuyện này thế nào?
Lai Nhĩ Ôn Chí quay nhìn nơi cập bến bên cạnh hỏi.
- Hắc hắc! Áo Khắc Kỳ Cát Mễ Đặc là nhân vật thực quyền của Duy Nhĩ
Đặc, hắn không ngờ lén lút như thế, khẳng định là sự vụ trọng đại gì đó, ta làm sao có thể buông tha chứ! Phải biết rằng, mặc dù một tin tức
không chớp mắt liền có thể mang đến tài phú thật lớn nha!
An Tái Kháng hưng phấn xoa xoa tay nói.
- Muốn từ hắn vớt lấy một khoản, chỉ sợ sẽ bị hắn phát hiện đó, hiện tại chúng ta không có tư cách so đo với hắn.
Lai Nhĩ Ôn Chí rất bình tĩnh nói.
- Ta tin tưởng mật vệ sẽ không làm ta thất vọng.
An Tái Kháng nói xong, khoát tay chặn lại nói:
- Đi! Giám thị bọn họ. Xem bọn hắn vận chuyển hàng gì, xem bọn hắn có tính toán gì không!
Đúng vậy, An Tái Kháng trong tay cũng có được một đám mật vệ, tuy
rằng nhân số không có nhiều như trong tay Tương Văn, nhưng là lực lượng
phi thường cường hãn.
Số mật vệ này là lúc đảm nhiệm nhiệm vụ kinh doanh Khang Tư liền phái cho hắn.
Chỉ là có số mật vệ này tồn tại, rất nhiều thương đoàn do An Tái
Kháng mê hoặc chiếm lấy mới không có phản bội đi ra ngoài, cũng bởi số
mật vệ này tồn tại, An Tái Kháng mới có thể làm ra một đám sinh ý không
lỗ vốn, nhưng lại có thể thường xuyên đi vào thị trường mới kiếm tiền,
hơn nữa căn bản không gặp phải đả kích trí mạng của những thương nhân
khác.
Có thể nói, bởi vì được số mật vệ này bảo hộ cùng duy
trì tin tức, An Tái Kháng mới có thể ở trong thời gian ngắn như thế,
vững vàng nâng đỡ thương đoàn An Tái Kháng khổng lồ như thế.
Nhìn thấy những mật vệ đó biến mất, Lai Nhĩ Ôn Chí đột nhiên toát ra một ý niệm trong đầu, nếu để những mật vệ đó ám sát toàn bộ thủ lĩnh của
những thương đoàn lớn, thương đoàn của chủ công có khả năng khống chế
được Liên minh Duy Nhĩ Đặc không?
Tuy nhiên, vừa nghĩ đến dưới tình huống hỗn loạn như vậy, thật sự ai đứng đầu ngọn người đó muốn
chết, Lai Nhĩ Ôn Chí cũng liền bỏ đi ý niệm này trong đầu.
Đồng thời Lai Nhĩ Ôn Chí cũng không kìm nổi miên man suy nghĩ, chủ công
nhà mình có phải bởi vì những mật vệ này tồn tại mới vẫn không muốn độc
lập hay không? Dù sao, những mật vệ này đã bị tẩy não, tuy rằng phục
tùng mệnh lệnh, nhưng người bọn hắn nguyện trung thành thủy chung vẫn là Khang Tư nha!
Chỉ là suy nghĩ miên man này rất nhanh đã bị
vứt bỏ, bởi vì An Tái Kháng cũng không phải người tâm tư thâm trầm, chỉ
sợ hắn căn bản không có suy nghĩ đến việc này.
Ôi! Khang Tư
cái người này, thật sự khiến cho người ta nhìn không thấu, không ngờ có
thể nắm giữ lực lượng mật vệ khủng bố như vậy, người này một khi điên
lên, nếu phái ra mật vệ ám sát các nhân vật cấp thủ lĩnh bốn phía, chỉ
sợ toàn bộ thiên hạ sẽ càng thêm hỗn loạn.
Cũng không biết có thủ đoạn có thể chống lại đám mật vệ như vậy hay không?
Không thể trách Lai Nhĩ Ôn Chí nghĩ như vậy, bất cứ người nào biết có một lực lượng như vậy tồn tại không nằm trong không chế của mình, vậy
cũng đều ăn không ngon, ngủ không yên.
Có lẽ đối với những người biết tình huống mật vệ, Khang Tư bị long quyển phong mang đi, ngược lại là chuyện tốt đó chứ.
Sau khi phái mật vệ đi, An Tái Kháng sẽ không tiếp tục để ý tới,
chuyên tâm bận rộn công việc của mình, dù sao sau khi mật vệ nắm được
tin tức tự nhiên sẽ tới bẩm báo.
Chỉ là đợi cho hàng hóa kiểm kê xong, đèn bên cạnh cũng đã sớm tắt, nhưng mật vệ vẫn như cũ không có trở về.
An Tái Kháng có chút nghi hoặc đi qua đi lại, Lai Nhĩ Ôn Chí an ủi nói:
- Chủ công! Mật vệ xuất quỷ nhập thần, về vấn đề an toàn khẳng định
không có vấn đề, bọn họ thong thả như vậy, phỏng chừng là bởi vì còn
chưa có được tin tình báo, hoặc là còn cần mất một phen công phu mới có
thể nắm được tin tình báo, tin rằng đợi qua một đoạn thời gian nữa ngài
có thể biết được tin tức.
An Tái Kháng lắc đầu nói:
- Ta không lo mật vệ sẽ thất thủ, ta lo chính là tin tức này mật vệ cần
tiêu phí nhiều thời gian để tìm hiểu, khẳng định phi thường trọng yếu,
không biết có thể bởi vì chúng ta biết được tin này mà cuốn vào trong
một sự kiện lớn hay không, phải biết rằng, hiện tại chúng ta không có tư cách đấu với Áo Khắc Kỳ Cát Mễ Đặc.
Lai Nhĩ Ôn Chí đề nghị nói:
- Áo Kỳ này là nhân vật mưa gió ở Duy Nhĩ Đặc, nhưng là mấy tháng nay cũng không có tin tức Áo Kỳ, nghe nói là rảnh rỗi đến ngứa chân, nên tự thân xuất mã đi buôn bán, cho nên lần này thuyền cập cảng ban đêm, rất
có thể chính là sinh ý do Áo Kỳ mang về.
Chủ công! Hàng hóa
chúng ta dọn xong rồi, vẫn nên theo thói quen rời đi, miễn cho ở tại chỗ này bị người hiềm nghi, dù sao mật vệ sẽ đuổi theo bẩm báo.
- Ừ! Cũng phải, vậy chúng ta đi thôi.
Vừa mới chuẩn bị lên xe ngựa, mật vệ lại đột nhiên hiện ra trước người An Tái Kháng.
An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí đều bị dọa cho giật mình, không phải bởi vì mật vệ xuất quỷ nhập thần dọa cho sốc, mà là hơn mười mật vệ
đồng thời hiện ra tại trước mặt khiến cho bị dọa cho sốc.
Mật vệ bẩm báo đều chỉ có một người, hiện tại tất cả mật vệ bên cạnh mình
không ngờ đồng thời xuất hiện, đây rốt cuộc là đại sự gì?
- Đại nhân! Chủ thượng ở Tuyết quốc phương bắc!
Một mật vệ đứng đầu âm thanh kích động nghẹn ngào hô lên.
- Cái gi!
An Tái Kháng thân mình nhoáng lên, hô lớn:
- Ngươi nói đại ca của ta ở Tuyết quốc phương bắc?
Lai Nhĩ Ôn Chí cũng thần sắc khiếp sợ, Khang Tư này không ngờ thật sự bị long quyển phong mang đi vẫn còn sống!
- Đúng vậy! Đại nhân! Những thương thuyền của thương đoàn Áo Kỳ vừa rồi là từ Tuyết quốc quay về.
Mật vệ cả người run rẩy kể rõ chuyện bọn họ đi tìm hiểu tình báo, vốn bọn họ lẻn vào chỉ là muốn biết Áo Kỳ lần này làm sinh ý gì, chỉ là
không nghĩ tới từ trong câu chuyện của đám thủy thủ không ngờ nghe được
một cái tên khiến cho bọn họ khiếp sợ không thôi, đó chính là Khang Tư
Lôi Luân Đặc.
Vừa nghe được tên chủ thượng của mình, tất cả
đám mật vệ đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe, ngay từ đầu chỉ là tò mò, tuy rằng bọn họ cũng nguyện ý tin tưởng như An Tái Kháng vậy, Khang Tư còn
sống! Nhưng nếu ngay cả người bình thường đều không cho rằng Khang Tư có thể ở trong long quyển phong mà còn sống, thì đây chỉ là cách nói an ủi mà thôi.
Nhưng sau khi nghe được rằng, người này chẳng những
thị vệ xuất quỷ nhập thần, nhưng lại được Áo Kỳ xác nhận chính là chủ
nhân Lôi gia cùng Đại đô đôc Đông Nam ngũ tỉnh, vậy vấn đề chết kia
không cần lo lắng nữa, Bá tước đại nhân Tuyết quốc này chính là chủ
thượng của mình!
Chủ thượng hắn thật sự ở trong long quyển
phong còn sống, nhưng lại sống thật thoải mái, hơn nữa ở trong khoảng
thời gian cực ngắn đã thấy trở thành người bề trên!
Không hổ là chủ thượng mình nguyện trung thành nha!
Tuy rằng đám mật vệ hận không thể lập tức bắt những thủy thủ đó về
tra tấn thêm, nhưng băn khoăn đến việc không muốn đưa tới phiền toái cho thương đoàn truyền tiếp lực cho chủ công này, cho nên bọn họ chỉ có thể ẩn nhẫn nghe trộm, căn bản không dám động thủ đánh người, thật vất vả
đến lúc không còn thu được tin tức gì nữa, bọn họ mới chạy trở về.
- Đại ca không ngờ trở thành Bá tước ở Tuyết quốc? Dưới tay mấy vạn binh lính? Trời ạ! Lúc này mới qua bao lâu thời gian!
Từ trong ngạc nhiên vui mừng khi biết Khang Tư còn tồn tại, An Tái
Kháng khôi phục lại sau đó mắt choáng váng, mà Lai Nhĩ Ôn Chí ở một bên
cũng trợn mắt há hốc mồm.
Trời ạ! Một người bị long quyển
phong mang đi có thể sống sót đã là phi thường kinh người rồi, không
nghĩ tới người này cái gì cũng không có không ngờ có thể trong thời gian không đến một năm chiếm được lãnh địa khổng lồ như thế, lại còn có được tước vị cao cùng quân đội như vậy, thật sự không phải người mà!
- Đại nhân! Chúng ta xin ngài trang bị cho chúng ta một hải thuyền và thủy thủ cùng vật chất, chúng ta cần phải nhanh một chút chạy tới nơi
đó hiệu lực cho chủ thượng.
Mật vệ rất chăm chú nhìn An Tái Kháng.
Nghe vậy, Lai Nhĩ Ôn Chí biến sắc.
Mật vệ vừa đi liền mất hết, nhiều thương đoàn bị khống chế như vạy sợ là đều sẽ nổi lên dị tâm, tuy rằng những thương đoàn đó đều có chế ước
bởi vì các loại chế độ mà bọn họ nguyện trung thành,nhưng kinh sợ mật vệ cũng là một nguyên nhân trọng yếu, mất đi mật vệ bảo hộ cùng chấn
nhiếp, chỉ sợ An Tái Kháng sẽ bị người ta ám sát trước tiên.
Nhưng nếu không đồng ý, những mật vệ này chẳng những sẽ vẫn rời đi, mà
còn cho rằng An Tái Kháng bất trung đối với Khang Tư, thật sự là làm thế nào cũng không được nha.
An Tái Kháng phi thường bất mãn, hừ lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi có ý tứ gì? Vứt bỏ ta sao? Đó chính là đại ca của ta, ta đương nhiên phải đi gặp hắn trước!
Đám mật vệ vốn bởi câu nói đầu tiên của An Tái Kháng khiến cho toàn
bộ ánh mắt lạnh lùng, nhưng những lời sau đó, lại khiến cho đám mật vệ
có chút ngượng ngùng, đúng vậy! Chính mình nói vậy giống như không cho
An Tái Kháng đi gặp Khang Tư vậy.
Mật vệ rất vội vàng nói:
- Đại nhân! Chúng ta lập tức chuẩn bị đi chứ?
- Xin ngươi! Ngươi cũng biết đại ca ta làm lĩnh chủ ở Tuyết quốc,
tuyệt đối cần lượng lớn vật chất, chẳng lẽ chúng ta cứ đi tay không như
vậy, đương nhiên phải chuẩn bị một phen thật tốt mới được! Hơn nữa mật
vệ các ngươi cũng không thể đi theo toàn bộ được, dù sao thương đoàn này còn cần các ngươi canh chừng cùng chấn nhiếp, ta cũng không muốn báo
cáo với đại ca có bao nhiêu thương đoàn phản bội.
An Tái Kháng nói lời này khiến đám mật vệ đều gật đầu không thôi, toàn bộ bọn họ đều là cao thủ đã trải qua nhiều loại huấn luyện, sau khi cảm xúc kích động ổn định xuống lập tức có thể hiểu được nên làm thế nào mới là tốt nhất.
- Đại nhân! Tin tức này là do ngài hay để tại hạ đi thông báo cho Đông Nam ngũ tỉnh?
Một thủ lĩnh mật vệ trong đó nói.
Thủ lĩnh mật vệ này sở dĩ không trực tiếp thông báo tổng trưởng mật
vệ Tương Văn này, là bởi vì hắn không nằm trong hệ thống mật vệ do Tương Văn khống chế, bọn họ là trong lúc Tương Văn đang đảm nhiệm chức vụ
tổng trưởng, cũng đã dời đi, chuyên quản lý những mật vệ phụ trách sự
tình bên phía Duy Nhĩ Đặc, cho nên gặp phải loại chuyện này, muốn chính
là lập tức chạy tới bên người Khang Tư cống hiến, mà không phải bẩm báo
tổng trưởng Tương Văn.
An Tái Kháng suy nghĩ một chút, lắc đầu thở dài:
- Hay là tạm thời không nên mới là tốt nhất, các ngươi ngẫm lại xem,
nếu Tổng trưởng Tương Văn sau khi biết tin đại ca của ta hắn sẽ như thế
nào?
Lai Nhĩ Ôn Chí trong lòng chấn động, ngay cả chủ công hắn không ngờ cũng hoài nghi Tương Văn vì quyền lực sẽ phái người đi ám sát Khang Tư sao? Điều này, hẳn là không có khả năng nha, không nói Tương
Văn trung thành với Khang Tư, cho dù có tâm phản, những mật vệ đã được
tẩy não đó cũng sẽ không phục tùng mệnh lệnh.
- Giống như chúng ta, trước tiên chạy tới bên người chủ thượng.
Mật vệ không có suy nghĩ, trực tiếp trả lời.
An Tái Kháng gật đầu nói:
- Không sai! Các ngươi ngẫm lại lực khống chế Đông Nam ngũ tỉnh của
tổng trưởng Tương Văn, nếu tổng trưởng Tương Văn không quan tâm bỏ đi,
Đông Nam ngũ tỉnh mất đi không chế cùng chấn nhiếp, chỉ sợ đến lúc đại
ca ta quay về, Đông Nam phủ Đại đô đốc đã chia năm xẻ bảy rồi.
- Đại nhân nói chính phải, xem ra chúng ta còn phải che dấu tin tức này, chỉ có những người chúng ta ở đây biết mới được.
Mật vệ gật đầu tán đồng với phỏng đoán của An Tái Kháng.
- Đúng vậy! Ta lấy danh nghĩa đi tìm thị trường mới, thành lập thương đội khoảng mười chiến thuyền hải thuyền đi tới Băng Diệu công quốc tìm
đại ca trước, mà các ngươi giúp ta chọn lựa một đám thủy thủ trung thành tinh nhuệ có đầy đủ năng lực lục chiến mới được.
- Rõ!
Mật vệ đương nhiên biết chọn lựa nhân thủ trung thành là như thế nào, cũng hiểu được vì cái gì phải chọn lựa nhân thủ như vậy, một đoàn thủy
thủ có thể tác chiến trên lục địa chính là kì binh nha!