Cô Độc Chiến Thần

Quyển 29 - Chương 7: Nội các đại loạn



Đại quân của Áo Kha Nhĩ đã sớm tiến vào phía sau doanh trại. Chuyến đi này của Áo Kha Nhĩ là chuẩn bị đi xem Thủ Các phủ Đại Đô đốc tiến hành thế nào.

Đương nhiên, trừ bỏ lý do này ra, Áo Kha Nhĩ vẫn muốn bái kiến Y Ti Na một chút.

Đối với người đẹp thông minh này, tâm tình của Áo Kha Nhĩ cũng rất phức tạp.

Tuy rằng bên cạnh Áo Kha Nhĩ đã có nhiều phụ nữ, nhưng trong đáy lòng hắn vẫn cảm thấy được phải có người có thân phận như vậy. Người con gái đẹp tuyệt vời muốn tri thức có tri thức, muốn dung mạo có dung mạo, muốn dáng người có dáng người như vậy. Mới chính là lựa chọn số một làm vợ của hắn.

Lúc Y Ti Na vào trong nội đình phủ Đại Đô đốc, Áo Kha Nhĩ từng nghĩ rằng Khang Tư đã sớm “ăn” Y Ti Na cùng Ngả Lệ Ti.

Lúc ấy hắn gần như muốn cắn vỡ răng. Tuy rằng phát giải phóng thông suốt, nhưng đã mất đi dũng khí theo đuổi Y Ti na. Dù sao chính mình căn bản vẫn kém Khang Tư, hơn nữa nếu bởi vì chuyện này mà làm mọi chuyện lộn xộn lên, sợ rằng danh tiếng Nhị đệ Khang Tư của hắn hoàn toàn bị hủy.

Tranh vợ với đại ca của mình? Đám gia thần chỉ sợ lập tức tìm mình quyết đấu!

Ngay lúc Áo Kha Nhĩ đã chuẩn bị cố nở nụ cười lẳng lặng chờ đợi tin tức hôn lễ thì lại phát hiện chờ hoài vẫn không có gì xảy ra. Mà người được sắp xếp ở phủ Đại Đô đốc truyền tới tin tức khiến mình lập tức khôi phục tình cảm mãnh liệt.

Y Ti Na chỉ là ở trong đình mà thôi, căn bản không có tiếp xúc gì với Khang Tư.

Áo Kha Nhĩ âm thầm vui sướng. Một mặt viết thư tình thổ lộ tâm tình, một mặt trong lòng âm u đoán Khang Tư có phải là loại “gay” hay không!

Tuy nhiên Áo Kha Nhĩ cao hứng không được bao lâu. Bởi vì Y Ti Na chẳng bao giờ hồi âm. Nếu không phải thuộc hạ xác nhận thư tín quả thật được Y Ti Na nhận, chỉ sợ bản thân hắn sẽ nghĩ rằng nửa đường bị Khang Tư chặn lại.

Đến nước này, Áo Kha Nhĩ cũng chỉ có thể kết luận Y Ti Na chỉ thích Khang Tư.

Đối với chuyện này Áo Kha Nhĩ trừ bỏ nguyền rủa ra thì không có biện pháp nào khác.

Tuy nhiên trời cao lại cho hắn một cơ hội. Đó là Khang Tư bị lốc xoáy cuốn đi.

Nhận được tin tức này, Áo Kha Nhĩ rất hưng phấn nghĩ rằng bản thân mình có thể tiếp quản tổ chức của Khang Tư, lại càng cao hứng rốt cuộc không có ai có thể cạnh tranh Y Ti Na với mình.

Áo Kha Nhĩ có điểm giống thiếu niên thầm yêu, sau khi hắn vào năm tỉnh Đông Nam cũng không lập tức đi thăm hỏi Y Ti Na mà đi tham dự chiến tranh thổ phỉ trước.

Hắn làm như vậy, trừ việc muốn bản thân thể hiện thật lực mua chuộc lòng người, tăng thêm lý do tự mình lưu lại. Mà một phần lại càng muốn tạo lập công huân để Y Ti Na hiểu được mình tuấn kiệt không thua gì Khang Tư.

Có thể nói hiện tại tâm tính Áo Kha Nhĩ cũng vẫn kiêu ngạo giống như chú gà trống nhỏ.

Nhìn Áo Kha Nhĩ hưng phấn như vậy, hàn quang trong mắt Đa Nhĩ Mã chợt lóe rồi biến mất.

Tên nhãi ngay cả giáo chủ đều không phải này không ngờ muốn tranh đoạt Y Ti Na với mình? Thật sự không biết sống chết!

Tuy nhiên nhìn tiểu tử này giống như thằng hề trong hài kịch biểu diễn cũng là một trò giải trí không tồi.

Chuyện Áo Kha Nhĩ thích Y Ti Na, thân tín bên cạnh Áo Kha Nhĩ đều biết rõ. Dù sao lúc trước bọn họ cũng không ít lần hỗ trợ hắn đưa thư.

Đa Nhĩ Mã đã gia nhập vào hệ thống Áo Kha Nhĩ cũng biết rõ ràng. Tuy nhiên thân tín của Đa Nhĩ Mã mang tới cũng biết thân phận Y Ti Na.

Nghĩ đến Thánh Nữ trong giáo phái mình không ngờ bị một người phàm tục theo đuổi, mọi người trong lòng cũng không hài lòng. Nếu không phải Đa Nhĩ Mã đã hạ lệnh nghiêm cấm không được tiết lộ, chỉ sợ bọn họ đã sớm dạy Áo Kha Nhĩ phải hiểu được cái gì là cao thấp, trên dưới.

Sau khi tiến vào thành thị, Đa Nhĩ Mã liền chia tay Áo Kha Nhĩ.

Đa Nhĩ Mã một là không muốn hiện tại bại lộ trước mặt người đời, hai là hắn không có tư cách tham gia hội nghị Thủ các. Cho nên hắn dứt khoát không đi xem náo nhiệt, trực tiếp dẫn thủ hạ đi tới nơi ở tạm trước.

Áo Kha Nhĩ không để ý đến việc vặt này, một lòng một dạ giục ngựa chạy như điên đến phủ Đại Đô đốc. Hắn xoay người nhảy xuống ngựa, hưng phấn chạy vào trong.

Vệ binh ở cửa quần áo như chó xù, cúi đầu khom lưng:

- Nhị gia ngài đã tới? Hội nghị Thủ Các chính đang chờ ngài mới bắt đầu tổ chức.

Áo Kha Nhĩ mỉm cười gật đầu. Liệt Văn bên cạnh hắn nhanh chóng ném cho mỗi vệ binh một kim tệ.

Đám vệ binh này sở dĩ có bộ dạng như vậy. Một là bình thường mất công lớn thu mua. Áo Kha Nhĩ mặc dù ở trên chiến trường, nhưng ít nhất hơn một nửa tinh lực là tính toán thu mua người nào.

Hai là Thủ Các đã thông báo cho Áo Kha Nhĩ đồng ý hắn dự thính hội nghị Thủ Các. Có thể nói Áo Kha Nhĩ đã là thành viên dự bị của Thủ Các, thân phận khác hẳn. Đám bảo vệ cửa này đương nhiên phải nịnh bợ cho tốt mới đúng.

- Y Ti Na đại nhân có tới không?

Áo Kha Nhĩ vừa đi vừa thuận miệng hỏi.

Vệ binh lập tức báo ra tin tức:

- Điều này tiểu nhân cũng không rõ lắm. Nội đình là không cần phải đi theo cửa lớn. Tuy nhiên hình nhưu hội nghị hôm nay là do Bộ Lục quân và Bộ Chính vụ tổ chức.

Nghe nói như thế, Áo Kha Nhĩ có chút mất mát. Hội nghị lần này không phải hội nghị Liên hợp, cho nên có thể Y Ti Na không tham gia.

Đi vào phòng nghị sự đã sớm được bố trí vây quanh thành hình tròn, Áo Kha Nhĩ nhìn quanh một vòng liền phát hiện đám trọng thần Bỉ Khố Đức cùng với thành viên Thủ Các hiện tại đều đã tới. Hiển nhiên người tới không riêng Bộ Lục quân và Bộ Chính vụ.

Nhưng chuyện cổ quái là Bộ Tài chính, Bộ Tình báo, Bộ Hải quân đều không có một người có mặt. Người phụ trách thư ký cũng chỉ là một vài tiểu lại.

Áo Kha Nhĩ nháy mắt mấy cái. Tuy rằng Bộ Lục quân cùng Bộ Chính vụ đều là những Bộ mạnh, nhưng so với ba Bộ không có mặt thì lại kém một tầng.

Hội nghị hôm nay có cổ quái!

Chẳng lẽ… Bộ Lục quân, Bộ Chính vụ cùng với ba Bộ Tài chính, Tình báo, Hải quân ý kiến không đồng nhất?

Nhìn xem trừ bỏ lão quái Bỉ Khố Đức vẻ mặt không thay đổi ra, thành viên Bộ Chính vụ cùng Bộ Lục quân đều vẻ mặt phẫn nộ. Mà Bộ Hậu cần, Bộ Nhân sự, người phụ trách những Bộ này vẻ mặt đều buồn rầu. Như vậy rất có khả năng đó!

Vừa nghĩ vậy, Áo Kha Nhĩ lập tức chuẩn bị đứng ngoài cuộc.

Tương Văn là ai Áo Kha Nhĩ lại rất rõ ràng. Đắc tội nàng cùng với muốn chết không có gì khác nhau. Nói không chừng mình còn phải đứng về phía Tương Văn để lấy lòng mới đúng.

Đúng lúc này, một giọng nói có vẻ già nua truyền đến:

- Áo Kha Nhĩ đại nhân. Ngài biết hội nghị lần này thảo luận về đề tài gì không?

Áo Kha Nhĩ quay đầu nhìn, vội vàng đứng lên cười nói:

- Nguyên Soái các hạ. Tại hạ cũng không rõ ràng lắm đề tài thảo luận là cái gì. Bởi vì tại hạ cùng ngài đều giống nhau, chỉ là có tư cách dự thính mà thôi.

Đừng xem vẻ mặt tươi cười hiện tại của Áo Kha Nhĩ. Chỉ nghe hắn tự xưng lại nghĩ lại hắn vẫn là do Nguyên Soái tự thân đề bạt thành Thiếu Tá, chỉ biết người này sớm đã quên những gì đã qua, càng không coi Nguyên Soái đã sớm trao quyền cho cấp dưới để tới đây ra gì nữa.

Một là bản thân không quyền không thế, so đo không nổi. Hai là mình so với Áo Kha Nhĩ đã thật nhiều năm sớm đạt được tư cách dự thính. Người trẻ tuổi cảm thấy được rõ ràng lập công huân rất lớn, lại bại bởi một lão nhân như ông ta, thì có điểm hành động theo cảm tình cũng không kỳ quái.

Nhìn bộ dạng khinh người của Áo Kha Nhĩ, Nguyên Soái cũng không hề đáp lời, lẳng lặng chờ đợi hội nghị bắt đầu.

Áo Kha Nhĩ căn bản không coi Nguyên Soái ra gì. Lão nhân được đế đô phái tới tiếp thu quyền lực quân chính năm tỉnh Đông Nam này, ở đây còn không được người khác hoan nghênh bằng mình.

Hơn nữa chính mình hiện tại cũng thay đổi được ấn tượng của đa số người với mình, cũng không nên bởi vì có chút thân thiết với Nguyên Soái mà làm hạ thấp ấn tượng của mình.

Nhìn xem mọi thành phần đã đến đông đủ, Chủ tịch luân phiên Bỉ Khố Đức gõ gõ chày gỗ, nói:

- Tốt lắm. Hiện tại hội nghị bắt đầu. Hội nghị hôm nay là một lần nữa thành lập Bộ Tình báo, cùng với hai đề tài bàn luận một lần nữa đề cử người phụ trách Bộ Tài vụ và Bộ Hải quân. Mọi người có ý kiến gì có thể nói thoải mái.

- Cái gì!

Nghe đến đó, đám người dự thính Nguyên Soái, Áo Kha Nhĩ, Liệt Văn không biết tình huống tất cả đều đứng bật dậy.

Thảo luận hai đề tài này nói lên cái gì?

Thành lập lại Bộ Tình báo, hơn nữa Tương Văn không ở đây hoặc là nói rõ Tương Văn không còn là thành viên Thủ Các. Hệ thống Tình báo này đều thoát ly hệ thống Thủ Các, hoặc là nói rõ Tương Văn không biết vì sao mà giải tán hệ thống Tình báo.

Điều cuối cùng có vẻ hơi vô căn cứ, thì phải là Thủ Các đồng loạt tiêu diệt Tương Văn và hệ thống tình báo nguyện trung thành với Tương Văn.

Tuy nhiên nghĩ lại Tương Văn trong tay khống chế hai vũ lực mạnh mẽ là mật vệ và nội vệ. Không tiêu diệt Thủ Các đều là Tương Văn muốn tổ chức này sụp đổ, không ngờ còn dám có ý đồ với Tương Văn?

Từ đây liền có thể hiểu rõ, hoặc là Tương Văn rời khỏi tổ chức, hoặc là Tương Văn giải tán Bộ Tình báo.

Mà điều này cũng có thể hiểu được, vì sao phải một lần nữa bầu lên người phụ trách Bộ Tài vụ. Mấy người Ngả Lệ Ti khẳng định là đều đứng cùng một phía với Tương Văn.

Chỉ là Bộ Hải quân có chuyện gì? Chẳng lẽ Liễu Thanh Dương kia cũng hoàn toàn đứng về phía Tương Văn?

Hơn nữa, Tương Văn rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì mà bất hòa với Thủ Các?

Vào lúc Áo Kha Nhĩ còn đang tự hỏi nên làm thế nào hỏi thăm tình báo, Nguyên Soái đã giơ tay hô:

- Người dự thính Tả Đặc Lạp Lai Nhân Cáp Đặc có chuyện muốn hỏi!

Nguyên Soái là người cực kỳ hiểu rõ các quy củ của Thủ Các. Hắn biết nếu muốn dung nhập vào tổ chức này, như vậy phải tuân thủ điều lệ, chế độ của tổ chức này.

Về phần như vậy có thể mất mặt hay không? Nguyên Soái đại nhân gần như đã trải qua mọi chuyện thì căn bản không để ý đến những điều này.

- Mời nói!

Bỉ Khố Đức rất lễ phép gật gật đầu với Nguyên Soái.

Đối với Nguyên Soái đại nhân uy danh hiển hách đế quốc này, Bỉ Khố Đức xuất thân là quan lại đế quốc thế nào cũng vẫn giữ được ý kính trọng. Dù sao đế quốc biến thành như vậy cũng không phải sai lầm của Nguyên Soái.

- Xin hỏi Bộ Tình báo vì sao phải tổ chức lại?

Nguyên Soái như là hỏi một câu vô nghĩa, nhưng tất cả mọi người đều biết. Đoán chỉ là đoán, mà nói ra là nói ra, hoàn toàn là hai mức độ.

Bỉ Khố Đức chần chờ một chút, nhìn một chút những thành viên Thủ Các biết tình huống. Mà một sĩ quan Bộ Lục quân vẻ mặt khinh thường hô:

- Bỉ Khố Đức đại nhân cứ việc nói thẳng đi. Miễn cho có người cho rằng dường như chúng ta mưu hại Tương Văn đại nhân vậy.

Bỉ Khố Đức suy nghĩ một chút, cao giọng nói với Nguyên Soái:

- Sở dĩ phải tổ chức lại Bộ Tình báo là bởi vì Tương Văn đại nhân đều mang toàn bộ mọi nhân viên của Bộ Tình báo đi, khiến cho Bộ Tình báo chỉ còn trên danh nghĩa.

Nguyên Soái cùng Áo Kha Nhĩ đều cả kinh.

Tương Văn không ngờ đều rút hết Bộ Tình báo đi?

Áo Kha Nhĩ nóng nảy, cũng mặc kệ quy tắc gì, trực tiếp hô:

- Tương Văn đại nhân ở nơi nào? Y Ti Na đại nhân đâu?

Ai cũng đều nghe ra Áo Kha Nhĩ quan tâm Y Ti Na, nhưng mọi người hiện tại đều không có tâm tình bát quái, thậm chí ngay cả Áo Kha Nhĩ vi phạm quy củ cũng lười nói.

Bỉ Khố Đức không có trả lời, vẫn là sĩ quan Bộ Lục quân lười biếng hô:

- Ai biết bọn họ làm gì. Dù sao Tương Văn đại nhân mang theo rất nhiều thủ hạ, chẳng những nội đình bị nàng dọn sạch, còn kéo theo Tổng trưởng Hải quân cùng mấy trăm chiến thuyền hải quân.

- Bộ Tình báo, toàn bộ lực lượng nội đình, lại thêm hai phần ba lực chiến đấu của Hải quân. Cứ như thế không người không ra, ra biển mất tích rồi!

Chương 7 (226): Nội Các đại loạn (P2)

- Ra biển?

Bọn người Áo Kha Nhĩ trợn tròn mắt sững sờ. Tương Văn này đang êm đẹp lại mang theo nhiều người như vậy ra biển làm gì? Mà lại còn mang đi hai phần ba hải quân Đông Nam. Nàng định làm gì?

Ngươi muốn đi thì đi, vì sao lại mang cả Y Ti Na đi cùng?

Lão tử đã rất lâu không gặp mặt Y Ti Na. Ngươi không phải là khiến cho ta thành công dã tràng hả!

Áo Kha Nhĩ đang nguyền rủa đột nhiên chấn động thân hình. Bởi vì hắn nghĩ đến Tương Văn tại sao liều lĩnh ra biển như vậy. Hơn nữa đám người Y Ti Na không ngờ cũng không chút do dự đi theo. Nguyên nhân chỉ có thể có một – bọn họ nhận được tin tức của Khang Tư.

Trời ạ! Khang Tư chính là bị lốc xoáy cuốn đi! Chẳng lẽ hắn còn sống?

Không! Không có khả năng! Cho dù là ác ma bị lốc xoáy cuốn đi cũng sẽ dập nát toàn thân mà chết. Khang Tư cho dù là người mạnh mẽ thế nào, tuyệt đối sẽ không thể sống sót trong lốc xoáy. Đúng vậy, không có khả năng sống sót.

Ồ! Có lẽ ở nước ngoài có phát hiện di vật gì của Khang Tư, cho nên mới vội vàng đi xác nhận. Đúng vậy! Chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích được Tương Văn vì sao lại xúc động như thế.

Áo Kha Nhĩ hơi chút thở phào, căn bản lười nghe Thủ Các vì tranh đoạt danh sách người phụ trách mấy bộ quan trong kia mà mặt đỏ tai hồng. Toàn bộ thể xác và tinh thần hắn đều suy nghĩ làm thế nào nhanh chóng đoạt năm tỉnh Đông Nam vào trong tay.

Chỉ cần năm tỉnh Đông Nam trở thành của mình, như vậy mặc kệ Khang Tư còn sống hay không cũng không cần để ý. Đã chết càng tốt, mình sẽ thừa nhận hắn là đại ca, ngày lễ ngày tế cúng bái một chút. Nếu không chết, không cho mình biết được tin tức thì không sao. Nhưng nếu hắn dám đứng ra mình lập tức sẽ triệu tập đại quân chém hắn thành thịt vụn!

Lão tủ không tin Khang Tư ngươi như vậy cũng không chết!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Áo Kha Nhĩ dữ tợn, hô hấp cũng lớn lên.

Liệt Văn nhìn thấy chủ công của mình không bình thường, lập tức kéo ống tay áo hắn. Áo Kha Nhĩ tỉnh táo lại lập tức nhìn tình hình trong hội trường đang tranh đấu đến mức sắp đánh nhau, lạnh lùng cười:

- Đi!

Nói xong hắn quay đầu đi ra khỏi phòng nghị sự.

Mà Nguyên Soái ở một bên nhìn bộ dạng tự tin mười phần của Áo Kha Nhĩ, lại nhìn hội trường Thủ Các đã hỗn loạn cực kỳ, thở dài trong lòng.

Mất đi hạn chế cùng kinh sợ, hội nghị chỉ là một nơi cãi nhau.

Một ngày cãi nhau không có bất kỳ kết quả nào, đề tài thảo luận của hội nghị Thủ Các chỉ có thể để đến ngày mai giải quyết.

Bỉ Khố Đức một thân mệt mỏi về đến nhà. Sau khi được thị nữ xinh đẹp hầu thay quần áo rửa mặt, chải đầu mát xa, tinh thần lão hơi tốt lên một chút mới bắt đầu ăn tối.

Bỉ Khố Đức không có mang người nhà ở bên cạnh mà là an bài họ ở Duy Nhĩ Đặc an toàn. Cho nên lão chỉ có một người ngồi ở bàn ăn cơm có vẻ thê lương.

Bỉ Khố Đức không để ý đến chuyện này, lão có chút không yên lòng gắp thức ăn, ăn cơm.

Quản gia của Bỉ Khố Đức cũng nhận thấy tâm thần lão gia không ổn định, bằng không sẽ không chỉ ăn đồ ăn trước mặt. Bỉ Khố Đức cẩn thận ăn đồ ăn yêu thích, giống như nhai cỏ khô, đột nhiên lão mạnh mẽ bỏ bát xuống, nhảy dựng lên hô:

- Không bình thường!

Tất cả mọi người bị hoảng sợ, tên quản gia lập tức đuổi bọn thị nữ đi. Sau đó hắn đóng cửa lại, ghé sát vào Bỉ Khố Đức đang đi đi lại lại trước mặt, thật cẩn thận hỏi:

- Lão gia! Cái gì không bình thường?

- Ánh mắt đám người Bộ Lục quân khi tan họp không bình thường! Đó là loại ánh mắt muốn sử dụng võ lực.

Bỉ Khố Đức nói đến đây, vỗ vỗ đầu đau khổ nói:

- Ta sớm biết, không có Tương Văn đại nhân chấn nhiếp đám quân nhân này lập tức trở nên cuồng vọng tự đại. Không ngờ rằng bọn họ không thỏa mãn yêu cầu sẽ dùng vũ lực với Thủ Các!

- Trời ơi! Tương Văn đại nhân. Ngươi không kêu một tiếng đột nhiên mất tích, chẳng phải là muốn hại chết ta hay sao!

Quản gia cũng hiểu chút ít, lập tức kích động nói:

- Lão gia! Điều này đúng là việc lớn không ổn. Tương Văn đại nhân không ở đây, đám quân nhân này không có người kiềm chế, hoàn toàn có thể mượn binh lực của mình để tự lập. Cũng giống thời kỳ quân phiệt, có binh chính là vương pháp!

Bỉ Khố Đức tức giận nói:

- Đúng vậy! Chuyện lớn không ổn! Năm tỉnh Đông Nam chỉ sợ lại rơi vào cục diện hỗn loạn, tái hiện thời kỳ quân phiệt. Đáng chết! Những người khác có thể không có vấn đề, chỉ là Bộ trưởng Bộ Chính vụ tương đương với Thừa Tướng như ta chính là đối tượng khai đao của bọn họ!

- A! Lão gia… Vậy làm gì bây giờ?

Quản gia vội hỏi.

Bỉ Khố Đức cắn răng nói:

- Mẹ nó. Lão tử đã đoán trước sẽ đến nước này. Phải vài người lập tức truyền tin tức khắp toàn thành rằng có người Bộ Lục quân muốn làm phản! Nhớ kỹ, làm cho bọn họ đặc biệt chỉ ra đám mưu phản này đầu tiên chính là giết hại lão thần của Khang Tư đại nhân! Làm lòng người càng rối loạn càng tốt!

- Dạ! Nhưng lão gia, chẳng lẽ ngài vẫn muốn ở lại trong thành?

Quản gia khẩn trương hỏi.

- Hừ! Ngu ngốc mới đợi ở đây chờ bọn họ tới chém. Ngươi hiện tại giao phó mọi chuyện xuống dưới, chúng ta cả đêm chạy tới bến cảng. Năm xưa ta đã cố ý chuẩn bị một con thuyền nhanh. Chúng ta ngồi thuyền tới Duy Nhĩ Đặc tiêu dao qua ngày. Ngồi xem đám quân nhân này tương lai sẽ chết kiểu nào.

Bỉ Khố Đức vẻ mặt khinh thường nói.

Sau khi Khang Tư bị lốc xoáy cuốn mang đi, Bỉ Khố Đức mất đi tin tưởng con đường làm quan. Hoặc là nói hắn mất tin tưởng đối với hệ thống phủ Đại Đô đốc mất chủ nhân này.

Nếu không phải Tương Văn làm ra chế độ Thủ Các để hắn có cảm giác Thừa Tướng, chỉ sợ hắn đã sớm chạy về nhà sống tiêu dao.

Quản gia biết được lão gia của mình có chuẩn bị đầy đủ lập tức trái tim bình tĩnh lại, làm việc cũng nhanh rất nhiều.

Vì thế ai cũng không thể tưởng được ban ngày Bỉ Khố Đức còn chủ trì hội nghị Thủ Các, buổi tối lên thuyền chạy.

Áo Kha Nhĩ trở lại nơi dừng chân, bố trí người đề phòng. Sau đó hắn liền chạy đi tìm Đa Nhĩ Mã nói hết mọi chuyện. Hắn đột nhiên phát hiện trên người Đa Nhĩ Mã có một cỗ sát khí mãnh liệt, không khỏi há hốc mồm.

Thiếu tông này muốn làm gì?

Tương Văn mang theo người chạy liên quan gì đến người? Làm gì phải bùng nổ sát khí kinh người như vậy? Chẳng lẽ hắn có cừu oán với Tương Văn?

Đa Nhĩ Mã nghe được Y Ti Na không biết chạy đến nơi nào, thật sự là hận không thể chém giết khắp nơi, dùng vô tận máu tươi để giải phóng cơn tức của mình.

Nếu không phải tự biết hành tung của mình không thể bị lộ ra, lại nếu không phải biết nguyên nhân bởi Tương Văn mới khiến cho Y Ti Na rời đi. Đa Nhĩ Mã sẽ kết luận bởi vì tin tức của Y Ti Na linh thông đã phát hiện tung tích mình đến, cho nên mới chạy trước.

Mạnh mẽ áp chế tâm tình phẫn nộ, Đa Nhĩ Mã lộ vẻ tươi cười hỏi:

- Ngươi muốn sau lúc này cướp lấy năm tỉnh Đông Nam? Thời cơ thích hợp sao?

- Thích hợp. Không còn gì thích hợp hơn hiện tại! Thiếu tông ngài có thể không biết, Tương Văn là tên khủng bố cỡ nào.

- Có Tương Văn, ta gần như không có một chút cơ hội nào cướp năm tỉnh Đông Nam. Cùng lắm chỉ là Thiên An quận Văn Tân. Hơn nữa đám sĩ quan quân nhân toàn bộ đều ngoan ngoãn như mèo nhà vậy. Cho dù Tương Văn muốn đầu của bọn họ, bọn họ đều tự tay chặt đưa lên. Có thể nói tuyệt đối không dám chống cự.

- Hiện tại Tương Văn biến mất, đám sĩ quan đầy bụng tức giận khẳng định sẽ tự lập. Nếu không thừa dịp trước bọn họ có phản ứng mà giải quyết bọn họ, sau này muốn chiếm được năm tỉnh Đông Nam phải đánh dần dần. Chờ đánh xong, năm tỉnh Đông Nam này thật vất vả xây dựng cũng trở thành hoang tàn!

Áo Kha Nhĩ cực kỳ gấp gáp.

- Vậy ngươi muốn làm thế nào?

Đa Nhĩ Mã hỏi.

Trong mắt hắn những tranh đấu này giống như những con kiến giành ăn, chỉ là đám để giải buồn, cũng không để ý gì.

- Ta muốn một chút phấn ác ma, biến toàn bộ bọn họ thành ác ma!

Áo Kha Nhĩ vẻ mặt dữ tợn nói.

Đa Nhĩ Mã lắc đầu cười nói:

- Ngươi như vậy sẽ tạo nên khủng hoảng, kỳ thật cần gì phiền toái như vậy? Ngươi có biết ba trăm tên thuộc hạ ta mang tới lần này là ai không?

Áo Kha Nhĩ sững sờ nháy mắt mấy cái, như thế nào đột nhiên dời đề tài thế vậy?

Đa Nhĩ Mã đắc ý cười nói:

- Ha ha! Bọn họ đều là thần binh. Thần binh được tạo ra thần phấn, so với thiên sứ phấn còn tốt hơn. Đao thương không vào đều là bình thường. Bằng vào ba trăm thần binh này, tiêu diệt một phủ Đại Đô đốc thật sự là việc dễ như trở bàn tay.

Nói tới đây, Đa Nhĩ Mã thấy Áo Kha Nhĩ định nói gì, hắn không khỏi lắc lắc ngón trỏ cười nói:

- Không nên nói ngươi muốn thu bọn họ làm bộ hạ, cũng không nên nói ngươi muốn giữ thanh danh không muốn vào ác danh đồ sát.

- Giáo hữu! Thiên hạ này bất cứ lúc nào đều là người thắng làm vua, nắm tay cứng làm anh. Ngươi muốn người năm tỉnh Đông Nam chịu phục, ngươi phải thể hiện sự bá đạo của ngươi! Sự mạnh mẽ của ngươi! Sự khát máu của ngươi!

- Cho nên sử dụng vũ lực, sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt phủ Đại Đô đốc chính là cơ hội tốt nhất để bày ra sự uy vũ của ngươi với thiên hạ. Nếu không phải lần này binh lực mang theo không đủ, ta thậm chí sẽ đề nghị giáo hữu đồ sát thành thị này để biểu lộ uy phong!

Mồ hôi lạnh Áo Kha Nhĩ toát ra. Đám người hoạt động tà giáo này chính là bệnh thần kinh đến mức khủng bố.

Tuy là Áo Kha Nhĩ giật mình vì sự tà ác của Đa Nhĩ Mã, nhưng trong lòng hắn cũng đồng ý cách nói của Đa Nhĩ Mã.

Đám sĩ quan này đều là những người muốn hưởng thụ cảm giác duy ngã độc tôn. Trước kia có Tương Văn áp chặt không cách nào biểu lộ ra, hiện tại không có Tương Văn, vậy đương nhiên phải thật kiêu ngạo một chút.

Dưới loại tình huống này, mình bằng cái gì để bọn họ chịu cho mình khống chế? Cho nên cùng với thỏa hiệp mà lưu lại nhân tố không ổn định, không bằng ngay từ đầu liền trừ bỏ đám mầm mống tai họa này.

Về phần tiêu diệt toàn bộ phủ Đại Đô đốc. Đó chính là thị uy, cũng vì tỏ vẻ đồng chí Khang Tư hoàn toàn chấm dứt, tuyên ngôn nghênh đón người thống trị mới của năm tỉnh Đông Nam.

Trong lòng hiểu rõ, Áo Kha Nhĩ lập tức thi lễ với Đa Nhĩ Mã:

- Như thế liền phiền toái Thiếu tông cùng các vị thần binh đại nhân.

Đa Nhĩ Mã cười nói:

- Ha ha! Nói hay lắm. Vậy để xem ngươi làm thế nào dẫn bọn họ tụ lại, miễn cho thần binh của chúng ta phải đuổi theo giết bọn họ.

Áo Kha Nhĩ đang định nói gì đột nhiên bị thanh âm Liệt Văn ngoài cửa cắt ngang:

- Chủ công! Bên ngoài đột nhiên đồn đãi, nói có sĩ quan Bộ Lục quân muốn làm phản. Nhưng lại nói bọn họ mưu phản chuyện đầu tiên chính là tiêu diệt lão thần của Khang Tư đại nhân. Hiện tại khiến cho dư luận xôn xao, lòng người hoảng sợ.

Áo Kha Nhĩ lập tức vỗ tay cười nói:

- Ha ha! Thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh. Liệt Văn! Ngươi lập tức đi biến lời đồn càng rầm rộ sôi nổi hơn. Sau đó đưa ra lời đồn.

- Nói rằng ngày mai hội nghị Thủ Các vẫn tổ chức. Có chuyện gì đều có thể đưa ra thảo luận trên hội nghị Thủ Các. Cho dù muốn độc lập cũng có thể thông qua hội nghị tán thành! Tuy nhiên nếu có sĩ quan dám không tham gia, vậy hắn chính là người có mưu đồ bất chính.

- Tóm lại. Cần phải làm cho đám sĩ quan muốn chứng minh bản thân trong sạch tham gia hội nghị.

Trái tim Liệt Văn đập mạnh. Tuy rằng hắn không nghe rõ Áo Kha Nhĩ cùng Đa Nhĩ Mã nói gì. Nhưng hắn thông minh vừa nghe nói đến làm cho các sĩ quan đều tới hội nghị Thủ Các liền biết được chủ công nhà mình muốn dùng hành động chém đầu tận diệt!

Tuy nhiên giải quyết đám sĩ quan này có thể khống chế được năm tỉnh Đông Nam sao? Liệt Văn không tin như vậy.

Nhưng hắn đảo mắt tưởng tượng, thầm nghĩ rằng vị Thiếu tông mật giáo Đa Nhĩ Mã mày che giấu thực lực, lại cảm thấy được có khả năng. Dù sao việc này thất bại cũng không mang nguy hại gì cho chủ công, nên hắn cũng không lên tiếng nhắc nhở.

Đêm nay là một đêm cực kỳ náo nhiệt. Đầu tiên là có tin tức sĩ quan Bộ Lục quân mưu phản, hơn nữa muốn giết sạch lão thần của Khang Tư truyền khắp toàn thành.

Dân chúng nửa tin nửa ngờ. Người biết thì tin chắc không nghi ngờ, tuy nhiên mặc kệ là loại nào đều phải làm tốt chuẩn bị trốn tránh và chạy nạn. Một ít gia thần xuất thân Lôi gia lại chạy đến ở lại trong quân doanh.

Khi tình huống càng ngày càng vi diệu, cũng càng ngày càng khẩn trương, lại truyền ra tin tức người nào muốn chứng minh trong sạch phải đi dự hội nghị Thủ Các để giải thích.

Nghe tin đồn này, tất cả mọi người đều thở ra. Đúng vậy. Hiện tại là nghi thần nghi quỷ, cũng không biết ai trung ai gian. Ngày mai dứt khoát nói rõ trên hội nghị Thủ Các là được.

Dù sao hiện tại không có Tương Văn, mình hoàn toàn có thể trực tiếp biểu đạt nguyện vọng của chính mình. Mặc kệ hội nghị đồng ý không thống nhất, ít nhất mình cũng không cần đeo tội danh phản nghịch.

Mà càng quan trọng là như vậy sẽ không đắc tội lão thần của Khang Tư.

Thật sự không biết người nào truyền tin láo, lời nói ngu ngốc như giết lão thần của Khang Tư cũng đều dám nói ra.

Hiện tại các sĩ quan của Khang Tư đều là lão thần. Người đưa ra tin tức này chẳng phải là muốn làm kẻ địch của mọi người hay sao? Muốn chết cũng không cần phải chết như vậy!

Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông phủ Đại Đô đốc vang lên. Thành viên đại biểu hội nghị Thủ Các đã tới phòng họp. Mà hiện tại ngoài cửa phủ Đại Đô đốc không náo nhiệt như ngày trước. Trừ bỏ đám vệ binh khẩn trương thì không có người nào rảnh rỗi. Hơn nữa một mảnh yên tĩnh, bầu không khí cũng trở nên trầm trọng.

Khi tiếng chuông vang lần thứ hai, một hồi tiếng chân từ xa truyền đến.

Vệ binh vội vàng nắm chặt binh khí chỉ tới chỗ tiếng động. Không quá bao lâu, vệ binh liền nhìn đến một quân nhân thường xuyên ra vào mang theo hơn trăm hộ vệ nghênh ngang đi tới.

Vệ binh cũng không biết giữa đám sĩ quan này xảy ra chuyện gì, dù sao vẫn cúi chào theo quy củ.

Sĩ quan kia cũng không đáp lễ, trực tiếp mang theo hộ vệ đi vào cửa lớn. Vệ binh muốn cản lại không dám cản bị hộ vệ sĩ quan trừng mắt một cái, lập tức biến thành tượng gỗ, làm cho sĩ quan cùng đám hộ vệ phá lên cười to.

Mà ngay trong tiếng cười, một sĩ quan cũng mang theo số lượng xấp xỉ hộ vệ quần áo ngụy trang cây cối xuất hiện.

Theo tiếng chuông ngừng, tất cả thành viên tham gia hội nghị Thủ Các đều vào trong phủ Đại Đô đốc.

Bọn họ đều mang theo hộ vệ tiến vào, hơn nữa không biết có phải đã thương lượng tốt hay không, hộ vệ mang tới không nhiều cũng không ít, đều là trăm người.

Xem mọi người đều đã tới, một vệ binh lau mồ hôi lại, thấp giọng hỏi:

- Mẹ kiếp! Hôm nay suýt bị dọa chết! Còn có vị đại nhân nào chưa tới?

Một vệ binh khác nhỏ giọng:

- Hôm nay không có nhìn thấy Bỉ Khố Đức đại nhâ, hẳn là cũng sắp tới. Ồ! Vừa mới nhắc đã tới rồi.

Vệ binh nói xong nhìn về hướng thanh âm truyền đến. Nhưng vừa nhìn một cái, chỉ thấy hắn nhìn đến một điểm đen nhỏ đập vào mặt, lỗ tai chỉ nghe thấy “sưu” một tiếng. Sau đó mặt tê rần, mát đi tri giác.

Mà tên vệ binh lau mồ hôi kia chỉ ngây ngốc nhìn đầu đường nhảy ả một đám người mặt không chút thay đổi mang theo vũ khí. Đám người này đều vạm vỡ toàn thân âm lãnh dọa người, sau đó không còn cảm giác được cái gì nữa.

Đám người vạm vỡ âm lãnh này nhanh chóng vồ tới giết sạch vệ binh, sau đó không ai ra lệnh trực tiếp xông vào phủ Đại Đô đốc như tia chớp.

Tiếp theo tiếng kêu thảm tiết truyền ra từ phủ Đại Đô đốc. Dân chúng bên ngoài nghe được thanh âm chỉ có thể tránh ở gầm giường run rẩy, căn bản không dám lên tiếng. Càng không nói đến ra cửa nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.