Cô Độc Chiến Thần

Quyển 30 - Chương 7: Âm mưu xấu xa



Khang Tư cũng không trực tiếp giải thích, mà là tỉ mỉ tính toán lại số hoàng đế hiện có trên Đế quốc.

- Hiện tại trong biên giới Đế quốc trở thành hoàng đế có: Bốn tỉnh Văn Tây, An Tây, Trữ Tây, Trấn Tây là căn cứ của Tứ hoàng tử; ba tỉnh Trữ Đông, Trấn Đông, An Đông là căn cứ của Nhị hoàng tử; hai tỉnh Trữ Nam, Trấn Nam là thuộc Tam hoàng tử; hành tỉnh Tương Đàm là căn cứ của Nữ hoàng Đại công chúa...

- Còn có Nữ hoàng Tam công chúa lấy tỉnh Tương Đàm làm căn cứ; Cửu hoàng tử chiếm căn cứ hành tỉnh Thiểm Đông, hành tỉnh Trung Xuyên là căn cứ Thập Tam hoàng tử; căn cứ hành tỉnh Thiểm Nam là Thập Thất hoàng tử; cuối cùng là Thái tử chiếm thủ đô Đế quốc cùng ba tỉnh xung quanh, tổng cộng chín hoàng đế.

- Mà trong những hoàng đế này, Tứ Hoàng tử vốn là hùng mạnh nhất, nhưng người thảo nguyên điên cuồng tiến công, lãnh địa tổn thất hơn phân nửa, tất cả nhân lực vật lực đều đầu tư trên mặt chống lại thế tiến công của người thảo nguyên, cho nên ngược lại thành chỗ yếu nhất, lúc này, hắn còn ước gì những người khác có thể ủng hộ hắn nữa.

- Còn Thập Thất Hoàng tử, Thập Tam Hoàng tử, Cửu Hoàng tử đều là hoàng đế con rối, chỉ cần đối phó nhà cậu mẹ bọn họ, để cho bọn họ thay đổi chủ ý cũng không phải việc gì khó, về phần Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử, Đại công chúa, Tam công chúa, bốn người này đều là hạng người khôn khéo, chỉ cần nói rõ sự tình, tự nhiên bọn họ sẽ tuyển chọn liên hợp.

- Khó khăn nhất chính là Thái tử tự nhận là chính thống, đồng thời bởi vì mở rộng mà trở thành thế lực lớn nhất, hắn là loại quân chủ ác độc, vì tiêu diệt phản bội, dù là toàn quốc gia tan vỡ cũng không sao cả.

Ngả Lệ Ti mê hoặc chớp mắt mấy cái, tiếp đó có chút bực bội nói:

- Anh nói những cái này thì em hiểu thế nhưng anh liên hợp những người này lại thì có quan hệ gì? Hơn nữa anh còn chưa nói liên hợp bọn họ lại đối phó ai mà. Em phát hiện thấy sau khi anh nhận được một bản văn kiện từ Tương Văn trình lên thì trở nên ngoan ngoãn, lại đột nhiên quyết định từ rừng rậm Mạn Đặc Tư đến thẳng Đế đô, cái này cuối cùng xảy ra chuyện gì?

Khang Tư cười cười không có đáp lời, chỉ đưa một phần hồ sơ sang cho nàng:

- Nàng xem đi.

Ngả Lệ Ti lập tức lật xem phần hồ sơ Tương Văn cất giấu không chịu cho nàng xem, còn Y Ti Na cũng rục rịch, rốt cuộc không nhịn được hiếu kỳ với phần tình báo cơ mật này, dời người xem thử.

Chỉ là vừa xem, vẻ mê hoặc trên mặt hai mỹ nữ càng thêm đậm.

Cuối cùng vẫn là Ngả Lệ Ti mở miệng hỏi:

- Anh không đặt người thảo nguyên làm đại địch sinh tử để những người này liên hợp lại chứ? Bọn họ có lợi hại như vậy sao? Những người thảo nguyên này tập hợp tất cả nam đinh lại, cũng không tới được con số năm sáu trăm vạn, làm sao là đại địch với Đế quốc nhân số đến hàng ức chứ?

Khang Tư lắc đầu:

- Xem xong nội dung bên dưới rồi hãy ra quyết định.

Lời này khiến hai mỹ nữ lập tức lật xem hết hồ sơ.

Một hồi lâu, Y Ti Na đột nhiên mở miệng:

-Tình huống không đúng lắm.

Ngả Lệ Ti cũng sắc mặt trầm trọng gật đầu:

- Xác thật không đúng.

Lúc này Khang Tư ngược lại bắt đầu hứng thú, muốn thử năng lực phân tích hai người vợ mình:

- À, nói thử xem.

Ngả Lệ Ti Y Ti Na nhìn thoáng lẫn nhau.

Y Ti Na biết tâm hiếu thắng của Ngả Lệ Ti vẫn còn, chỉ là sẽ không tranh giành thắng lợi trên phương diện tình ái mà thôi, các mặt khác luôn khao khát thắng lợi, thế nhưng còn cao hơn cả lúc cỏn nắm quyền. Cho nên, đối với chuyện này đã xem rất nhạt, Y Ti Na đương nhiên thoái nhượng.

Thấy Y Ti Na mỉm cười gật đầu với mình, vốn lòng hiếu thắng mạnh mẽ, Ngả Lệ Ti đột nhiên cảm giác không có đối thủ cạnh tranh thật là không có ý nghĩa.

Chỉ là mặc dù có chút ủ rũ, nhưng bởi vì chuyện này rất trọng yếu, Ngả Lệ Ti cũng không trở tính, nói thẳng ra:

- Chuyện này không đúng ở chỗ, là hành động kỵ binh thảo nguyên điên cuồng công thành không khác gì tự sát.

- Hả, vì sao nói như vậy?

Khang Tư hỏi.

- Dựa theo chúng ta hiểu trước kia, thảo nguyên bởi vì nguyên nhân thời tiết, đồng cỏ héo rũ diện tích lớn, việc chăn nuôi đối mặt với cảnh tan vỡ, cho nên bọn họ triệu tập tất cả nam đinh tiến công Đế quốc, cũng không gây ra chú ý lớn. Bởi vì trước kia lúc thảo nguyên gặp phải thiên tai, những người thảo nguyên không có việc làm nếu muốn sống sót, chỉ có thể tiến hành hành động cướp đoạt Đế quốc, hơn nữa mỗi lần hành động như vậy đều sẽ không kéo dài, đánh cướp đủ vật tư, bọn họ tự nhiên sẽ lui về thảo nguyên.

- Mà hiện giờ càng kỳ quái, là mục đích của những binh lính thảo nguyên chủ yếu là cướp đoạt vật tư, ngược lại biến thành thứ yếu, trái lại càng tập trung đi đánh thành trì Đế quốc.

Ngả Lệ Ti bắt đầu giảng giải thao thao bất tuyệt.

- Nếu nói bình thường, thảo nguyên bởi vì cướp giật vật tư sẽ tuyệt đối không sợ chết, nhưng sau khi cướp đủ vật tư, bọn họ sẽ quan tâm tới tính mạng, dù là Kỳ chủ bọn họ cũng không cách nào uy hiếp người thảo nguyên tiếp tục khai chiến, bởi vì bọn họ gấp gáp muốn trở về thảo nguyên hưởng phúc.

- Nếu như theo lệ thường, hiện giờ người thảo nguyên đã cướp được hai hành tỉnh, đã sớm nên chạy về thảo nguyên hưởng thụ chiến lợi phẩm cướp được, căn bản không có khả năng như bây giờ, không ngừng dùng sinh mạng và ngựa cưỡi đi đánh thành trì Đế quốc.

- Nói không chừng, bọn họ muốn thống trị những khu chiếm lĩnh thì sao?

Khang Tư gật đầu đồng ý cách nói của Ngả Lệ Ti, rồi lại lập tức đặt ra nghi vấn.

Ngả Lệ Ti lắc đầu:

- Điều đó không có khả năng, bất luận giai tầng thống trị nào, đều cần một chi võ lực hạch tâm có thể duy trì sự thống trị, mà nam đinh người thảo nguyên chính là lực lượng hạch tâm của bọn họ, đặc biệt là một tộc thuộc loại nhân khẩu thưa thớt, muốn thống trị Đế quốc dân chúng đông đảo, không bảo trì được binh lực thảo nguyên đủ lực rung động, sẽ không cách nào thành lập được sự thống trị hữu hiệu. Cho nên, bọn họ nếu muốn chiếm lĩnh thống trị, chỉ cần bức bách dân chúng Đế quốc tạo thành quân đội đi làm pháo hôi, mà không phải tự thân xuất mã, đảm nhiệm đội công thành đổ máu nhiều nhất.

Trên phần hồ sơ này, biểu thị ra chi tiết, người thảo nguyên đang liên tục không ngừng công thành chiến, ít nhất tử trận gần hai trăm vạn nam đinh, hơn nữa đã khiến số lượng nam đinh người thảo nguyên giảm gần phân nửa, tới mức này, dù là thiên phạt bùng nổ lần nữa, đồng cỏ thảo nguyên cũng có thể nuôi dưỡng được một chút người bọn họ rồi.

Nhưng bọn họ vẫn cứ mãnh liệt phát động công thành chiến, điểm ấy dù là thủ lĩnh ngu ngốc cũng sẽ không làm, nhưng người thảo nguyên bọn họ cứ vẫn chấp hành như cũ, dựa theo tốc độ này kéo dài, sợ rằng mấy trăm vạn người thảo nguyên, sẽ toàn bộ tử trận trong biên giới Đế quốc, hoàn toàn có thể dẫn người thảo nguyên rơi vào cảnh diệt tộc.

-Cho nên em kết luận là?

Khang Tư hỏi.

- Em kết luận là người thảo nguyên này hoàn toàn mất đi lý trí, có lẽ phải nói bọn họ đã bị bỏ thuốc! Không thì bất luận một người có lý trí nào, đều sẽ phát hiện bọn họ đang tiến hành một cuộc chiến đấu tự sát diệt tộc!

Ngả Lệ Ti ngữ khí sục sôi nói đến đây, đột nhiên nghi hoặc hỏi:

- Kỳ quái, làm sao anh quan tâm đến vấn đề người thảo nguyên có diệt tộc hay không? Dù sao, người Đế quốc hận không thể diệt trừ hoàn toàn người thảo nguyên nhiều năm phá hoại biên cảnh Đế quốc mới hả giận. Không phải anh muốn chín vị hoàng tử công chúa kia liên hợp lại, giải cứu người thảo nguyên bị người ta bỏ thuốc chứ?

Khang Tư lắc đầu:

- Anh lưu ý không phải người thảo nguyên có phải đi vào mưu đồ diệt tộc hay không, em từ chuyện mấy trăm vạn người thảo nguyên bị người ta bỏ thuốc, trở nên điên cuồng như vậy, có phát hiện ra vấn đề gì hay không?

Lời vừa nói ra, Y Ti Na lập tức biến sắc, thần sắc hết sức lo lắng nhìn chăm chú vào Khang Tư.

Ngả Lệ Ti lại kinh hãi nhảy dựng lên:

- Anh sẽ không nói, đây là cái gì Mật giáo có thể chế tạo ác ma kia giở trò quỷ chứ?

Khang Tư cười khổ nói:

- Anh không nghĩ ra ngoại trừ Mật giáo, còn có thể có ai đồng thời bỏ thuộc hại mấy trăm vạn người.

- Chết tiệt, bọn người kia ở bán đảo Phi Ba bị anh hủy đi mấy trăm vạn ác ma vất vả tạo ra, mới có thể yên tĩnh một chút, không ngờ tới hiện giờ lại nhào ra nữa.

Ngả Lệ Ti nói đến đây, không nhịn được cau mày hỏi:

- Thế nhưng vì sao lần này bọn họ không có sử dụng ác ma. Ngược lại chỉ mê hoặc những người thảo nguyên này đi tìm chết diệt tộc chứ? Lẽ nào những người thảo nguyên này chết rồi, có điều kiện đặc biệt, sẽ trở thành cương thi?

Nói ra rồi Ngả Lệ Ti không nhịn được rùng mình một cái, vừa nghĩ đến mấy trăm vạn cương thi tràn tới, Ngả Lệ Ti liền thấy lông tóc dựng thẳng.

Khang Tư tiếp lời:

- Anh chính là sợ tình trạng này xuất hiện, cho nên muốn liên hợp những hoàng đế này cùng chung phòng ngự người thảo nguyên, so với việc tranh quyền đoạt lợi, đối kháng ác ma xâm lấn mới là quan trọng nhất, nếu như để cho bọn họ hiểu rõ điểm này, bọn họ hẳn sẽ liên thủ đối địch.

- Hừ, em nghĩ anh là tự cho là đúng quá mức, không có chứng cứ, anh tưởng mấy hoàng đế kia sẽ tin tưởng lời nói không căn cứ như vậy sao? Nhưng mà chờ lúc bọn họ có chứng cứ rồi, đàn cương thi đã xông tới, tình huống liền nguy cấp, việc này cuối cùng phải làm sao bây giờ!

Ngả Lệ Ti cũng có chút lo lắng.

Khang Tư thoải mái nói:

- Làm hết sức là được... Nếu như bọn họ không muốn, chúng ta liền buộc bọn họ đồng ý mới thôi, không kéo dài được nữa.

Nói đến đây, Khang Tư cũng không nhịn được cau mày nói:

- Nói lại cũng thật là thấy kỳ quái, Mật giáo này làm ra nhiều ác ma như thế, giết nhiều người như vậy, rốt cuộc là vì cái mục đích gì? Biết rằng gây khủng hoảng thu hút giáo đồ thành lập quốc gia tôn giáo? Nhưng mỗi lần bọn họ đều tạo ra mấy trăm vạn ác ma, trải qua vài lần, người chết sạch còn muốn lập quốc gì nữa chứ? Lẽ nào bọn họ thống trị ác ma? Thật là không hiểu bọn họ nghĩ thế nào nữa?

- Ác ma hoành hành, thiên sứ phủ xuống, thần ma đại chiến, những thứ này đều là khúc nhạc dạo trước tịnh thế.

Vẫn không lên tiếng, Y Ti Na đột nhiên ngữ khí có chút trống rỗng lên tiếng.

- Hả? Khúc nhạc dạo trước tịnh thế? Là có ý gì?

Khang Tư từ câu xuôi tai này nghe ra hơi thở bất an, không nhịn được cau mày hỏi.

- Ngả Lệ Ti tỷ khẳng định xem qua sách lịch sử tôn giáo chứ, phu quân cũng có thể xem qua loại thư tịch này, không biết các người có chú ý tới hay không, bất cứ một quốc gia xuất bản loại sách này, lời mở đầu đều là ác ma hoành hành nhân gian, sau đó là thiên sứ phủ xuống tác chiến vì các tín đồ. Cuối cùng xuất hiện thần ma đại chiến, nhân loại trải qua rửa tội tinh thần, sau đó bắt đầu thiên quốc vinh quang.

Y Ti Na đột nhiên bày ra một bộ dáng thần thánh nói.

Ngả Lệ Ti cùng Khang Tư nghe vậy trong lòng đều run lên.

Hai người bọn họ đều đã đọc qua nhiều loại sách, đặc biệt là Khang Tư, càng xem qua vô số thư tịch, cho nên đối với lời Y Ti Na nói đều rất rõ ràng.

Ban đầu xem cùng một thời kỳ lịch sử, phát hiện khắp thiên hạ đều không khác biệt lắm, thậm chí Khang Tư còn hoài nghi, có phải là thật sự có tồn tại thiên sứ cùng ác ma, có thần và ma quỷ hay không?

Mà hiện giờ nghe được Y Ti Na nói tới, sự tình xem ra không phải đơn giản như vậy.

Vì sao Y Ti Na vừa nói, bọn họ liền tin tưởng đây chứ?

Nghĩ lại trước đây thân phận Y Ti Na ra sao, nàng chính là xuất thân từ đại thần quan, đại thần quan này ở Khi Hồng quốc ngoài đại biểu cho Đại học sĩ ra, đồng thời cũng đại biểu cho địa vị cao thượng mặt ngoài của quốc giáo.

Lấy địa vị đó, khẳng định biết rõ một ít nội tình.

Y Ti Na đột nhiên trở nên chua xót nói:

- Tịnh thế, nói bề ngoài thì là tiêu diệt những ác ma cùng các vật tà ác, để thiên hạ trở lại thanh tĩnh, mà ý nghĩa chân chính, là tiêu diệt nhân loại đã bị ác ma hoen ố, hoặc là phải nói, tiêu diệt nhân loại không có tín ngưỡng!

Lời vừa nói ra, Khang Tư cùng Ngả Lệ Ti đều sắc mặt đại biến.

Tiêu diệt nhân loại không có tín ngưỡng? Cái này hoàn toàn thuyết pháp của tà giáo! Lại kết hợp với cái từ "tịnh thế" kia, thật là làm cho người ta không rét mà run.

Ngả Lệ Ti có chút run run nói:

- Ý của muội, là các tôn giáo có được năng lực thần bí, bất luận là sai khiến ác ma hay là dẫn phát thần ma đại chiến, kết quả đều là vì tịnh thế?

- Đúng vậy, lợi dụng thần ma đại chiến tiêu diệt dị giáo đồ, mà thủ đoạn tốt nhất để diệt trừ triệt để một tín ngưỡng tôn giáo, chính là tiêu diệt toàn bộ tất cả tín đồ tôn giáo đó, một người cũng không lưu lại, đến khi chỉ còn một tín ngưỡng tồn tại, như vậy chính là thời cơ tốt nhất để thành lập thiên quốc, cũng chính là quốc gia tông giáo.

Y Ti Na trầm trọng gật đầu.

- Thảo nào, mục tiêu đầu tiên khai đao quy mô lớn là người thảo nguyên, ngoại trừ trong các quốc gia nhân khẩu người thảo nguyên là ít nhất, chịu ảnh hưởng thời tiết lớn nhất, còn là bởi bọn họ chỉ thờ phụng đồ đằng thảo nguyên, hơn nữa một lòng thờ phụng, không có khả năng để bọn họ cải biến tín ngưỡng.

- Nếu đây là một nhóm dị giáo đồ ngoan cố, như vậy tiêu diệt bọn họ là một chuyện rất bình thường.

Khang Tư cảm khái nói.

Ngả Lệ Ti nhìn chằm chằm Y Ti Na.

Nàng nhớ tới cái tôn giáo của Y Ti Na trước kia.

Cái tôn giáo kia cũng tuyên truyền tịnh thế, hơn nữa dân chúng bị bọn họ mê hoặc, cũng điên cuồng giống như bọn người đại thảo nguyên, xem chừng tôn giáo của nàng cùng tôn giáo thần bí này, có liên hệ sâu đậm.

Ngả Lệ Ti há miệng, đã muốn chất vấn Y Ti Na. Nhưng, nàng đột nhiên phát giác mình không mở lời được.

Ngẫm lại Y Ti Na vì cứu nàng, vứt bỏ thân phận thánh nữ cao thượng, cùng nàng lưu lạc chân trời... Từ một thiên chi kiều nữ, biến thành một kẻ lang thang ăn nhờ ở đậu, phải nhìn sắc mặt người khác mà làm...

Nghĩ tới đối phương đối với mình không bỏ không rời, Ngả Lệ Ti âm thầm thở dài một hơi.

Mình cùng nàng đã là tỷ muội cả đời không chia lìa, nếu như vậy, còn cần gì lưu ý sự tình trước kia? Trước đây nàng bất quá chỉ là một con rối mà thôi, chuyện cái tôn giáo kia, hoàn toàn không có quan hệ gì với nàng.

Nghĩ thông những điều này, Ngả Lệ Ti nắm lấy tay Y Ti Na.

Y Ti Na biết Ngả Lệ Ti cảm ơn, nhìn nàng mỉm cười.

Còn Khang Tư lại lắc đầu bất đắc dĩ:

- Tôn giáo thần bí này hành động tịnh thế, rất khó thu được chứng cứ, dù là chứng thực được cũng khó mà được người đời chú ý tới, bởi vì hầu như trong tất cả các tôn giáo đều có lý luận tịnh thế, ai cũng không phân rõ, tịnh thế này rốt cuộc có phải là nhằm vào tất cả nhân loại hay không.

Ngả Lệ Ti đột nhiên cười nói:

- Ta xem phu quân anh căn bản không cần phải khổ não như thế, sự tình làm từng bước một là được, hiện giờ bước đầu tiên của anh, chính là liên hợp các thế lực Đế quốc, còn đối với đàn cương thi thảo nguyên có thể sẽ bộc phát, chỉ cần anh đi trước một bước đả kích ý đồ tôn giáo chó má kia, cuối cùng một ngày bọn họ sẽ đặt mục tiêu lên người phu quân.

Khang Tư cũng hiểu được, hiện giờ không cần lo lắng xa xôi như thế, cuối cùng cũng sẽ ngăn cản được ý đồ tôn giáo này.

Khang Tư khôi phục tâm trạng, không khỏi giả vờ hoảng sợ nói:

- Vậy anh đây chẳng phải rất nguy hiểm sao?

Lần đầu tiên thấy Khang Tư thể hiện biểu tình này, hai nàng Ngả Lệ Ti Y Ti Na đều không nhịn được mỉm cười.

Ngả Lệ Ti cười xong, lại dõng dạc nói:

- Không nói năng lực bản thân phu quân, bên người có chúng ta cùng các mật vệ bảo hộ, xung quanh càng thêm nội vệ cùng binh sĩ tinh nhuệ bảo vệ, bọn họ không đánh chủ ý tới phu quân thì tốt, nếu như dám tới mạo phạm, tuyệt đối để bọn họ có đi không về!

- Ha ha, như vậy an toàn của ta, phải ủy thác hai vị mỹ nhân hỗ trợ chiếu cố rồi.

Khang Tư tâm tình đang tốt cười to.

Phủ đệ Tể tướng Cửu hoàng tử.

Lúc này Thừa tướng có chút sững sờ.

Nghe chính là thủ hạ đi liên lạc trở về bẩm báo, hắn chớp mắt mấy cái, có chút không tin được nói:

- Ngươi nói cái gì? Đối phương lại yêu cầu chúng ta đình chiến với Thập Thất vương tử? Sau đó tụ tập nhân mã, trợ giúp Tứ hoàng tử đối phó người thảo nguyên?

Thấy thủ hạ nhanh chóng xác nhận, Thừa tướng không khỏi phẫn nộ quát:

- Chết tiệt, bọn chúng coi chúng ta là loại người nào? Lại dám cả gan can thiệp quốc gia đại sự! Thật sự cho rằng bắt người nhà chúng ta rồi thì có thể muốn làm gì thì làm sao?

Bất quá Thừa tướng qua lại vài bước, tự lẩm bẩm một phen:

- Một đám nông dân ở nhà quê, cho rằng quốc chính đại sự nói sửa là sửa sao?

Lại đi thêm hai vòng, lời này biến thành:

- Bảo chúng ta liên hợp với Thập Thất hoàng tử, loại chuyện này không có khả năng, làm sao ăn nói với chư thần Đế quốc cùng dân chúng đây chứ!

Đối với việc chủ tử nhà mình đổi ý, kẻ cả tiểu binh vào bẩm cáo tình báo, toàn bộ người trong gian phòng, không thấy có chỗ nào kỳ quái.

Bởi vì nhà mẹ chủ mẫu nhà mình, là một gia tộc thực lực hùng hậu, chủ tử nhà mình có thể an ổn ngồi chức Thừa tướng, còn có rất nhiều là do họ trợ giúp.

Sẽ không phải thật cho rằng thân là một người ngoài họ, chỉ cần chống đỡ một cái hoàng đế con rối, nắm giữ toàn bộ quyền lợi quân chính là có thể muốn làm gì thì làm chứ?

Không phải dễ dàng như vậy, nên biết rằng giữa các gia tộc tranh đấu hết sức gay gắt, một khi quá đáng, nói không chừng thủ hạ bên dưới đột nhiên tạo phản.

Cho nên, chỉ cần Thừa tướng còn muốn ngồi yên chức Thừa tướng, còn muốn có được nhà vợ duy trì, như vậy phải đặt an toàn thê tử lên trên.

Sau khi Thừa tướng tan cơn tức giận, Thừa tướng đã bắt đầu tự hỏi, làm thế nào mới có thể để người ta đồng ý với ý kiến của mình.

Về phần ý kiến hoàng đế?

Hoàng đế con rối kia có thể có ý kiến sao?

Đừng tưởng rằng cái hành tỉnh Thiểm Đông này trên danh nghĩa là của hắn, kỳ thật còn không bằng nói là của thần tử? Bản thân chủ nhân chân chính không muốn đánh, hắn còn muốn đánh cái quái gì!

Về phần Thập Thất hoàng tử tỉnh Thiểm Nam, Thừa tướng cũng không lưu ý.

Hoàng đế con rối bên phía mình còn có thể làm huy chương hình người, thằng nhóc hoàng đế bên bọn họ ngay cả chức năng huy chương cũng không có, quyền lực quốc gia bị đám người kia thao túng trắng trợn.

Chỉ cần điều kiện phù hợp, hai quốc gia liên hợp lại cũng không phải việc gì khó, dù sao đám thân nhân quyền quý cũng không chết trên chiến trường.

Lúc Thừa tướng chuẩn bị ra quyết định, đột nhiên dừng lại.

Chương 7 (234): Âm mưu xấu xa (P2)

Hắn đột nhiên nhớ tới, nếu như bố vợ chấp nhập buông tha nữ nhi này, vậy miễn trừ cho mấy người mình phiền phức, nếu như muốn lập quan hệ thông gia, mình lại cưới một nữ nhi của bọn họ là được?

Chỉ là, chuyện như vậy không thể để thủ hạ đi làm, phải tự mình đi thương thảo vòng vèo một phen mới được.

Nếu như bố vợ đồng ý, mình cũng tiến lùi tự nhiên, trực tiếp điều quân tiêu diệt đạo tặc, cũng không phải là một chuyện gì khó.

Nghĩ đến đó, hắn lập tức ra lệnh thủ hạ chuẩn bị xe ngựa ra ngoài.

Trong vòng vây hộ vệ hộ tống, Thừa tướng đi tới phủ đệ bố vợ.

Vừa thông báo, Thừa tướng liền nghênh đón vào phủ, nguyên lai Thừa tướng thấy ngoài cửa đông đúc xe ngựa, cho rằng mọi người trong phe phái mình tìm tới nhà bố vợ thương thảo sự tình.

Tuy rằng bọn người kia không tới tìm Thừa tướng mình làm hắn có chút tức giận, nhưng hắn cũng biết, trong nhiều con tin như vậy, còn có phu nhân nhà mình, cũng chính là nữ nhi nhà này là quan trọng nhất.

Bố vợ không muốn buông tha, mấy người này tự nhiên phải hợp tác với bọn giặc... Bố vợ muốn buông tha, mấy người kia liền lập tức điều binh khai chiến.

Đây là thực lực mà.

Ài, đừng nhìn mình mặt ngoài rực rỡ, chỉ bất quá là khoác một cái thân phận cậu của hoàng đế con rối mà thôi.

Thật sự tính toán lại thực lực của mình, ở trong quốc gia này chỉ xuất phát ở hạng ba, nhưng mình còn có thể dựa thế đứng vào hàng số một.

Trong lòng Thừa tướng suy nghĩ miên man, vừa bước vào trong chủ phủ, lập tức sững sờ, bởi vì bên trong phủ chẳng những nhân vật chủ yếu phe phái mình tới đông đủ, dù là nhân vật chủ yếu phe chống đối cũng tới hết.

Cái này cũng chưa tính, vốn bố vợ mình là chủ nhân, sắc mặt có chút tối đen ngồi ở một bên, còn chủ vị lại ngồi một mỹ nhân xinh đẹp mặt không chút biểu tình.

Mà càng kinh khủng, bên cạnh cái mỹ nhân này, lại là hoàng đế bệ hạ lẽ ra lúc này đang co rút trong vòng vây hộ vệ, ăn chơi ngủ nghỉ!

Nhìn tiểu hoàng đế lúc này cả người run run, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, nhưng lại cố nén không biểu lộ ra, trong lòng Thừa tướng không khỏi có chút cảm khái, huyết mạch hoàng thất Đế quốc thật là càng ngày càng kém.

Thừa tướng nhanh chóng quan sát sắc mặt những người ở đây, phát hiện thần sắc mọi người đều không dễ coi, trong lòng Thừa tướng ngẩn ra, "Không xong! Bị bắt cóc rồi! " Liền muốn lui về sau, chỉ là sau lưng bị người ta đẩy mạnh, lảo đảo vào trong phủ chủ, cửa phủ lập tức đóng lại.

Mỹ nhân an tọa trên chủ vị, mặt không chút thay đổi gật đầu với Thừa tướng:

- Cũng chỉ còn mỗi ngươi, vốn còn phải phái người đi mời, không ngờ rằng ngươi lại tự mình tới đây.

Thừa tướng cố lấy dũng khí hô:

- Ngươi là ai? Chẳng lẽ không sợ bị diệt tộc sao? Lại dám bắt cóc hoàng đế cùng triều thần Đế quốc!

Lời này vừa nói ra, trên cổ Thừa tướng liền cảm thấy đau xót.

Thừa tướng cúi đầu nhìn lại, liền toát hết mồ hôi lạnh, bởi vì một lưỡi đao sắc bén đã đặt trên cổ mình, mà ở phía sau người hắn, không biết lúc nào đã xuất hiện một người áo đen che mặt.

Mỹ nhân kia phất tay, người áo đen cùng thanh đao kia cứ thế biến mất, người ở đây tuy nhiều lần thấy qua tận mắt, nhưng vẫn không nhịn được lại hít một hơi lạnh. Còn Thừa tướng trong lòng hoảng sợ cũng không dám hé môi nữa, nhu thuận ngồi vào một vị trí trống.

Lúc này, Thừa tướng mới phát hiện bên cạnh mình ngồi là thủ lĩnh phe chống đối - chính là ngài Thiếu tướng kia, sắc mặt cũng đang tái mét. Không biết vì sao, thấy thần sắc ngài Thiếu tướng kia trong lòng phẫn nộ lại không dám phản kháng, Thừa tướng chỉ cảm thấy trong lòng có một trận sảng khoái.

Thế nào, bình thường ngươi huênh hoang bao nhiêu, hiện tại đối mặt với cường quyền, còn không phải nhu thuận như cháu ngoan gặp ông nội sao.

Mỹ nhân kia quét nhìn mọi người, ho khan một tiếng mở miệng nói:

- Được rồi, hiện giờ đã đủ người, ta liền tự giới thiệu một chút.

Lời vừa nói ra, mọi người đều vểnh tai, bọn họ đều muốn biết, cái thế lực cường hãn không coi Đế quốc ra gì này, tốt cuộc là cái thứ nào.

Hơn nữa một lưới bắt hết triều thần cùng hoàng đế Đế quốc, lại là vì cái gì?

Bất quá tâm tình mọi người tới lúc này, cũng có chút ổn định lại.

Bởi vì mọi người đều biết đối phương tốn sức tập hợp mọi người lại đây, khẳng định không phải chỉ đơn giản lấy cái mạng nhỏ của mình.

- Ta là Tương Văn, là thị vệ thiếp thân Thủ tịch Quân đoàn Khang Tư, kiêm nhiệm Tổng trưởng Quân đoàn nội vệ.

Tương Văn nhẹ nhàng nói một câu, khiến toàn bộ người ở đây vắng lặng, trừng mắt há miệng.

Một hồi lâu sau, mới có người phản ứng lại.

Vị bố vợ Thừa tướng mặt mũi vẫn âm trầm kia sắc mặt đổi đổi, cuối cùng biến thành một tiếng cảm khái:

- Ài, thì ra ngài chính là Tổng trưởng nội vệ quân Khang Tư, Tương Văn đại nhân, nghe tiếng đã lâu. Tin rằng ngài còn kiêm nhiệm chức vụ quan chỉ huy bộ đội bí mật của quân Khang Tư kia nữa chứ? Những người áo đen xuất quỷ nhập thần kia có lẽ chính là bộ đội bí mật trong quân Khang Tư rồi. Xác thật lợi hại, lão hủ bội phục.

Tương Văn đương nhiên biết, quân Khang Tư trong khoảng thời gian ngắn chiếm lĩnh năm tỉnh Đông Nam, khẳng định sẽ có người để ý tỉ mỉ tìm hiểu tất cả tình báo quân Khang Tư.

Tuy rằng mật vệ không có khả năng tiết lộ bí mật, nhưng Khang Tư có được một bộ đội bí mật cường hãn thần bí, thì không cách nào che giấu nổi.

Tùy tiện nhìn một ít chiến tranh xoay chuyển tình thế cùng hành động của quân Khang Tư, có thể nhìn ra, không có một đoàn bộ đội bí mật chống đỡ, không có khả năng làm được.

Cho nên Tương Văn rất là rộng lượng gật đầu nói:

- Quá khen.

Thừa tướng kia có lẽ nghĩ hắn nên biểu hiện một chút địa vị của mình, ra vẻ can đảm nói:

- Tương Văn đại nhân, không phải các người đã rời khỏi năm tỉnh Đông Nam sao? Làm thế nào đột nhiên xuất hiện ở đây?

Cái này cũng là vấn đề mọi người kỳ quái.

Bọn người Tương Văn đột nhiên mất tích, năm tỉnh Đông Nam đột nhiên thay đổi chủ nhân, là chuyện truyền khắp toàn bộ Đế quốc, người biết chút tình hình, đều kỳ quái bọn người Tương Văn đã đánh quá nửa thiên hạ, từ bờ biển tới nội địa, lại bỏ qua được chứ.

- Bởi vì chủ thượng nhà ta quyết định xuất hiện ở chỗ này, cho nên chúng ta liền xuất hiện ở đây.

Tương Văn thuận miệng trả về một câu, sau đó phất tay ngăn lại những tên quan đột nhiên mắt sáng rực này.

Tương Văn lạnh lùng nói:

- Lần này triệu tập mọi người, cũng không phải muốn để các người đặt câu hỏi với ta, mà là hy vọng các người có thể đáp ứng đề nghị của chúng ta. Ta hy vọng mọi người có thể lập tức đồng ý, bởi vì đây là ý nguyện chủ thượng nhà ta, ta cũng không muốn bởi vì các ngươi mà khiến chủ thượng nhà ta thất vọng.

- Cho nên nếu không, ta không ngại cho Đế quốc các ngươi thay đổi một nhóm đại thần mới.

Nói đến đây, Tương Văn đột nhiên rất sỉ ngục vỗ vỗ đầu hoàng đế bên người, hời hợt nói:

- Biết không? Chỉ cần con rối hoàng đế này còn tồn tại, thay đổi bao nhiêu đại thần, đều là một chuyện rất dễ dàng.

Tương Văn nói rất bình thản, nhưng mọi người đều toát hết mồ hôi lạnh.

Ai cũng biết đây là lời nói uy hiếp trắng trợn.

Thiếu tướng kia cắn răng, không nhịn được gầm khẽ:

- Cái cách ngươi nói có thể làm được sao? Tuy rằng chúng ta không phải nhân vật gì xuất sắc, nhưng làm thế nào cũng có hệ thân tín theo chúng ta cùng tiến cùng lùi! Ta tin tưởng dựa vào năng lực của các ngươi, thay đổi các quan viên thượng tầng chúng ta hết sức dễ dàng, nhưng người bên dưới sẽ phục những kẻ mới nhậm chức sao?

Các nhân viên ở đây nghe vậy, trong lòng khẽ động.

Đúng vậy, dù là mình có kém cỏi thế nào, bên dưới cũng có mấy thân tín chấp nhận cống hiến cho mình, mình bị giết rồi, khẳng định bọn họ sẽ báo thù cho mình, như vậy Đế quốc rơi vào cục diện hỗn loạn khẳng định không phải đối phương muốn, không thì bọn họ cần gì phải khống chế hoàng đế? Cần gì phải uy hiếp mình?

Nếu thật muốn mưu đoạt quốc gia này, trực tiếp giết hết mấy người mình còn không phải bớt chuyện sao? Ừ, đây là cơ hội trả giá tốt, cho nên mọi người bắt đầu kêu la.

Tương Văn sắc mặt lạnh lẽo, lạnh lùng vung tay lên nói:

- Để cho bọn họ câm miệng lại.

Lời vừa ra, miệng mỗi người đều bị một bàn tay che lại, trên mỗi cái cổ đều có một thanh đao sắc bén khẽ lướt qua.

Loại cảm giác kinh khủng khi tử vong tới gần, cái loại cảm giác giãy dụa đau đớn vô lực tùy ý để cho người khác xâm lượt, lập tức lan tràn trong lòng mỗi người bọn họ.

Tuy nhiên cũng may là đối phương chỉ đe dọa một chút, chỉ dọa sợ bọn họ, bàn tay cùng lưỡi đao liền biến mất.

Tuy rằng mọi người đều che lại vết cắt trên cổ, cố sức hít thở không khí, nhưng mọi người không dám hé môi nữa, cũng không dám cho thân thể mình cử động mạnh, chỉ có thể bỏ mặc để mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, bỏ mặt cho trái tim đang đập mạnh.

Còn trong ánh mắt tiểu hoàng đế vẫn luôn cẩn thận rụt rè kia hiện lên thần sắc may mắn, may là mình làm con rối lâu rồi, mất đi hứng thú lên tiếng, cho nên mới miễn cho một lần hù dọa này.

Không biết vì sao, tiểu hoàng đế nhìn lén Tương Văn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ tình cảm khích lệ, bởi vì thần thái Tương Văn lãnh khốc xinh đẹp hết sức mê người.

Đặc biệt nhiều cao thủ thần bí hành sự theo ánh mắt của nàng như vậy, nhanh chóng áp chế triều thần, nó đại biểu cho một loại ý nghĩa quyền thế ngập trời, càng khiến tiểu hoàng tử si mê.

Những triều thần này nắm trong tay quyền lợi Đế quốc chân thật, hoàn toàn coi hắn là một con rối, bình thường đối mặt với hắn đều nghênh mặt, hồn nhiên không để thống soái tối cao Đế quốc như hắn vào mắt.

Thế nhưng, khi bọn hắn đối mặt với cường quyền tùy thời có thể lấy đi mạng nhỏ của bọn họ, lại có vẻ mềm yếu như thế, bất lực như vậy.

Võ lực tuyệt đối, đại biểu cho quyền lợi tuyệt đối.

Lúc đầu mình chỉ cho rằng nắm giữ được quân đội, liền nắm giữ được quyền lợi, chỉ là nhìn hiện tại, cũng không cần bao nhiêu binh lực, chỉ cần hơn mười cao thủ xuất quỷ nhập thần như vậy, là có thể hoàn toàn nắm giữ khống chế toàn bộ Đế quốc.

Bởi vì cổ lực lượng thoạt nhìn hết sức nhỏ bé này, nhưng nó đại biểu, chỉ cần ai không nghe lời là có thể khiến hắn lập tức mất mạng. Mọi người đều sợ chết, đặc biệt là các quyền thần, chỉ cần nằm giữ mạng nhỏ của bọn họ, như vậy quyền lợi trong tay bọn họ tự nhiên sẽ trở lại trong tay mình.

Hơn nữa hoàng đế chưa thấy qua mỹ nhân xinh đẹp như vậy, cường thế như vậy, lập tức mê đắm Tương Văn.

Tuy rằng hoàng đế biết loại lực lượng này không thuộc về mình, nhưng không nhịn được ảo tưởng mình giống như Tương Văn sẽ hô mưa gọi gió ra sao.

Mà cái này càng khiến tiểu hoàng đế đố kỵ sâu sắc cái chủ thượng mỹ nhân Tương Văn này luôn miệng nhắc tới, coi như là kẻ ngốc cũng nghe ra ngữ khí của Tương Văn, cũng có thể biết rõ cảm tình của mỹ nhân này đối với cái chủ thượng kia, là thâm hậu cỡ nào, tiểu hoàng đế chưa bao giờ thu được loại cảm tình này không đố kỵ mới là lạ.

Tương Văn nhìn cái Thiếu tướng đầu đầy mồ hôi kia, lạnh giọng nói:

- Chúng ta cũng không ngại đưa hết toàn bộ các sĩ quan từ Bách phu trưởng, các quan văn chủ hệ trở lên xuống địa ngục. Đương nhiên chúng ta càng không ngại hợp tác với Thập Thất hoàng tử, trực tiếp xử tử toàn bộ những người thượng tầng các ngươi, tin ta đi, chúng ta có năng lực làm được.

Lời này thật lãnh đạm, nhưng mọi người ở đây đều biết đây không phải là lời đe dọa.

Bằng vào cao thủ xuất quỷ nhập thần của đối phương, tốn chút thời gian xác thật có thể làm được, lẽ nào bởi vì ngạo khí của mình mà vô duyên vô cớ để cho thằng ranh Thập Thất hoàng tử kia thu lợi?

Quyết không thể như vậy!

Ngay lúc triều thần chuẩn bị khuất phục, bởi vì nghe được Tương Văn chuẩn bị xử tử mọi người, hiểu được bao gồm cả tiểu hoàng tử mình, hắn vội vàng thất kinh hô to một câu đầu tiên từ lúc tới đây - "Đừng mà! Ta đồng ý hợp tác với các người! "

Các quan viên ở đây tuy rằng rất là khinh bỉ hành vi sợ chết của hoàng đế này, nhưng cũng khiến trong lòng bọn họ rung lên, loại chuyện khuất nhục này, để cho hoàng đế đứng mũi chịu sào là tốt nhất, mất mặt cũng là mặt mũi hoàng đế, cho nên hai đại phái nháy mắt ra hiệu, lập tức hô to:

- Vi thần tuân lệnh!

Vào lúc này, bọn họ lập tức vứt hai chữ con rối sang một bên, chỉ cần để mình an tâm thoải mái là được, cần gì phải quản người ngoài nhìn thế nào chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.