Cô Độc Chiến Thần

Quyển 33 - Chương 2: Thống soái nhiệt huyết



- Bên chúng ta thương vong bao nhiêu?

Khang Tư rất tự nhiên coi quân Tây Nam trở thành người một nhà, mà thái độ người một nhà của Khang Tư cũng để cho quan thị tòng cũng vô thức lấy thái độ người một nhà đối đãi Khang Tư:

- Đại nhân, bên chúng ta thương vong hơn hai ngàn bốn trăm người, trong đó năm mươi lăm Thập phu trưởng, mười ba Bách phu trưởng.

Tương Văn thấy vẻ mặt khổ sở của quan thị tòng, còn cho rằng người này trời sinh chuyên khóc tang, cũng kỳ quái vì sao người bộ dạng như vậy làm thế nào có thể trở thành quan thị tòng được, chỉ là nghe được số lượng thương vong quân Tây Nam, vừa giật mình không thôi đồng thời cũng rõ vì sao quan thị tòng lại khóc tang như thế.

Vừa nói quân thảo nguyên công thành thương vong ba bốn ngàn người, hiện giờ lại nói quân Tây Nam thủ thành thương vong lại tới hai ngàn bốn trăm người, nghe vào tai mọi người giống như kẻ tám lạng người nửa cân, từ trên thương vong, quân Tây Nam còn chiếm chút thượng phong nữa.

Nhưng mà tỉ mỉ ngẫm lại sẽ không thỏa đáng, bộ đội công thành thương vong lại chỉ gần gấp đôi bộ đội thủ thành, tỷ lệ chiến tổn kém như vậy, bộ đội thành còn thủ cái quái gì nữa!

Bình thường công thành chiến đều là tỷ lệ một - năm trở lên, nghĩa là quân thủ thành chết một người, quân công thành phải chết năm, mà hiện giờ chỉ là nhiều hơn một chút, trận này làm sao đánh chứ?

- Các lần chiến đấu trước đều là tỷ lệ chiến tổn như vậy sao?

Khang Tư đè nén âu lo hỏi.

Quan thị tòng trầm trọng gật đầu:

- Đúng vậy, ngay từ lúc bắt đầu, chiến thủ thành đều là tỷ lệ chiến tổn này, thậm chí còn là hai đổi một, cũng chỉ có vừa rồi mới đạt được mức độ một đổi một, một đổi hai mà thôi.

Tương Văn không nhịn được hỏi:

- Vậy dã chiến thì sao?

Quan thị tòng liếc sang Tương Văn, phun ra một con số có chút mơ hồ, Tương Văn Khang Tư đều là hạng người tai thính mắt tinh, đồng thời cũng là người trải qua khảo nghiệm, chỉ là nghe một con số như thế cũng không nhịn được kinh ngạc một hồi.

Đánh dã chiến tỷ lệ chiến tổn là một đổi năm, mà ai là bên một kẻ nào bên năm thì không cần phải nói nữa, thảo nào quân Tây Nam mất đi lòng tin dũng khí đánh dã chiến với quân thảo nguyên.

Hiện giờ ngẫm lại thủ thành chiến đã có hiệu suất chiến tổn như thế, cũng không kỳ quái những người này như trải qua một hồi huyết chiến như vậy, bởi vì quân thảo nguyên chết một người thiếu một người, bên phía mình cũng thiếu mất hai phần, cũng có nghĩa là quân thảo nguyên bị chết càng nhiều, bên phía mình cũng chết càng nhiều, nếu như không phải mình có được trăm vạn tráng đinh, thật đúng là không chịu nổi quân thảo nguyên tiêu hao không muốn sống nữa.

Sức chiến đấu quân thảo nguyên có dũng mãnh như thế sao? Nghĩ vậy, Khang Tư có chút ngứa ngáy khó nhịn, vừa nhìn thần thái Khang Tư rục rịch, Tương Văn lập tức sợ đến kêu to:

- Chủ thượng, ngài tuyệt đối không thể tự mình tham dự chiến đấu, phu nhân đã đặc biệt căn dặn rồi!

Quan thị tòng cũng bị dọa hoảng sợ, chuyện Khang Tư bị cấm chỉ tiến tới tiền tuyến, là Tứ hoàng tử đặc biệt hạ lệnh xuống.

Lúc đầu mọi người đều tưởng là dự phòng Khang Tư thám thính tình báo quân đội, nhưng lệnh cấm này chỉ nhằm vào một mình Khang Tư. Hay là muốn bảo hộ Khang Tư lão đại Liên minh thống nhất này, chỉ là nếu như bảo hộ vì sao còn hạ lệnh đặc biệt nhấn mạnh? Còn có chút nghiêm ngặt không nói tình cảm.

Nhưng hiện giờ nhìn thấy bộ dáng Khang Tư hai mắt tỏa sáng cùng bộ dạng Tương Văn khẩn trương, quan thị tòng liền hiểu, có lẽ nguyên nhân là bởi Khang Tư thấy sức chiến đấu quân thảo nguyên mạnh mẽ, muốn tự mình cảm nhận.

Nghĩ vậy quan thị tòng có chút đau đầu, nếu như Khang Tư chỉ là một vị Thiếu tướng Liên minh thống nhất, như vậy bên mình sẽ rất vui lòng mời hắn đi thưởng thức sự lợi hại của quân thảo nguyên, miễn cho rằng quân Tây Nam có thể giằng co cùng quân thảo nguyên chỉ là hư danh.

Chỉ là đáng tiếc, Khang Tư là thủ lĩnh sáng lập Liên minh thống nhất, để hắn đi ra ngoài mà xảy ra chuyện, Tây Nam sẽ hứng chịu tình cảnh hai mặt giáp công.

Quan thị tòng cùng Tương Văn khẩn trương chắn trước mặt Khang Tư, hành động này làm Khang Tư chỉ có thể thở dài, hắn biết từ nay về sau mình đừng nghĩ tới chuyện đi lên chiến trường đánh nhau nữa, cũng rõ ràng mình không thể tùy hứng, chỉ còn cách biểu thị Liên minh thống nhất đồng ý đưa một vạn binh lính trợ giúp thủ thành.

Đối với yêu cầu này, quan thị tòng rất là hoan nghênh, tuy rằng nghe được sức chiến đấu quân Liên minh thống nhất rất mạnh mẽ, nhưng cũng phải thử qua một chút mới biết được mạnh tới mức nào.

Hơn nữa quan thị tòng tin tưởng một vạn quân này sẽ không phải là binh sĩ Tây Nam giao ra, khẳng định là bộ đội Khang Tư mang đến, bởi vì Khang Tư sẽ không làm chuyện nhàm chán như thế.

Không biết vì sao, tuy rằng chỉ là tiếp xúc với Khang Tư một đoạn thời gian ngắn, thế nhưng hắn tin tưởng Khang Tư sẽ không làm chuyện không có khí khái như vậy.

Nếu đã thỏa thuận xong, như vậy một vạn quân sĩ Khang Tư liền ầm ầm đi lên thành lâu. Quân Tây Nam nhìn những quân Liên minh trầm mặc ít lời, tuy rằng không có thần thái khinh thường, nhưng cũng nghĩ những quân lính này cũng không có gì giỏi lắm, để tránh chỉ huy hỗn loạn, quân Tây Nam rất trực tiếp nhường một đoạn tường thành để quân Liên minh bảo vệ, hơn vạn quân Liên minh bảo hộ một đoạn tường thành mấy trăm thước, từ đó có thể thấy quân Tây Nam đối đãi quân Liên minh thế nào rồi.

Tương Văn đứng ra đảm nhiệm quan chỉ huy, nhìn các thủ hạ trước mặt vẻ không cam lòng, lắc đầu lơ đễnh:

- Các ngươi không cần buồn bực, chờ đến thời điểm quân thảo nguyên công thành, để cho bọn họ nhìn thấy ai lợi hại hơn không được sao?

Lời này lập tức để các sĩ quan bắt đầu xoa tay nhiệt huyết sôi trào, bọn họ nghẹn khuất phải cho quân thảo nguyên dễ coi.

Khó trách bọn họ nín nghẹn như vậy, vạn quân tinh binh cường hãn nhất trong bộ đội Liên minh thống nhất, lại chỉ thủ một đoạn tường thành ba bốn trăm thước, lẽ nào mấy người này muốn hai ba mươi người mới bảo vệ được một đoạn tường thành sao? Thật là quá khinh người.

Nhìn quân Tây Nam nghỉ ngơi an ổn trên thành lâu, nhìn lại đại doanh quân thảo nguyên lặng yên không tiếng động, Tương Văn không khỏi thở dài.

Quân thảo nguyên này thật quá cứng ngắc, lại không thừa dịp đêm công thành, mà quân Tây Nam cũng quá nhát gan, lại không dám thừa đêm tối ra ngoài thành bí mật đánh úp quân địch, khiến cho hai bên đều tiến hành công thành chiến bình thường vào ban ngày, chiến đấu như vậy thật là không có hứng thú.

Một đêm không có chuyện gì, trời vừa tảng sáng, một hồi kèn thê lương vang lên, tiếng vó ngựa ầm ầm từ xa tiến đến gần, các binh sĩ trên thành lâu bị giật mình tỉnh giấc, lập tức hùng hùng hổ hổ chỉnh lý vũ trang của mình, quân tấm chắn có chút chết lặng khiêng tấm chắn vọt tới phía trước, một hàng tấm chắn nghiêng xuất hiện giống như hôm qua.

Sĩ quan trên thành lâu như có như không đặt ánh mắt lên đoạn tường thành do quân Liên minh phụ trách, thấy bên quân Liên minh chỉ phái khoảng một ngàn người thủ hộ đoạn tường thành đó, hơn nữa các quân Liên minh này lại đang chậm rãi chỉnh lý trang bị, toàn thân một bộ dạng lười biếng, thật là khiến các sĩ quan Tây Nam hận không thể vung roi lên hung hăng quật cho đám lười biếng kia một trận.

Thế nhưng, các sĩ quan này ngay cả quở trách cũng không thể, bởi vì không cùng một hệ thống, hơn nữa để không cho mưa tên quân thảo nguyên phóng ra không ngừng nghỉ tạo tổn thất quá nhiều, còn phải nhắm mắt phái người chuẩn bị trợ giúp bọn họ ngăn cản mưa tên, bất quá bọn họ lại ước gì quân thảo nguyên leo lên đoạn tường thành này, như vậy có thể mượn tay quân thảo nguyên đập bọn người kia một trận.

Đương nhiên, các sĩ quan có nắm chắc thu hồi lại đoạn tường thành đó từ trong tay quân thảo nguyên, nếu không ai dám nguyền rủa như vậy chứ?

Mà ngay khi bọn họ thấp giọng chửi bới dẫn theo quân tấm chắn chuẩn bị hành động, xuất hiện một màn làm bọn họ trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy hơn một ngàn binh sĩ lười nhác này, chầm chậm móc áo giáp ra, giúp đỡ nhau mặc lên.

Tuy rằng động tác những người này đều chậm rãi, nhưng đều có thứ tự, cho nên không lâu sau, toàn bộ đã mặc xong.

Giờ khắc này, hơn ngàn hùng binh giáp sắt mặc vào giáp trụ che kín từ đầu đến chân, trong tay mang theo trường thương cùng chiến phủ xuất hiện trên tường thành. Những binh lính này mặc xong áo giáp, toàn thân như một pho tượng dựng trên tường thành, khí thế uy phong kia, nhất thời để quân Tây Nam mắt toát lên thần sắc hâm mộ.

Không phải hâm mộ thần thái những binh linh này, mà là hâm mộ trang bị của bọn họ, đó là giáp toàn thân đấy, ngoại trừ binh sĩ tinh nhuệ đảm nhận nhiệm vụ đột tử ra, dù là sĩ quan cũng không hề có tư cách mặc loại giáp trụ này, hơn nữa loại giáp trụ này chỉ có các tráng hán sức lực rất mạnh mới mặc được, người bình thường mặc vào chỉ có thể làm tượng sắt, căn bản đừng nghĩ chuyện giết địch.

Không nghĩ tới thực lực Liên minh thống nhất cường hãn như vậy, thoáng cái lại lấy ra được một ngàn lính thiết giáp hạng nặng, bên phía mình cũng chỉ mới có khoảng năm trăm người, mà lính thiết giáp này, chỉ cần tránh né bảo vệ phần đầu, như vậy căn bản không để công kích của những mũi tên kia vào mắt.

Bất quá chuyện kế tiếp lại để cho quân Tây Nam bắt đầu đố kỵ.

Một ngàn quân Liên minh trốn trong hang trú binh, kéo ra trăm bộ cung nỏ chen vào giữa khe hở các lính thiết giáp, xem kết cấu cung nỏ kia đúng là liên nỏ, mà những binh cung nỏ này dọn xong cung nỏ rồi, lập tức lấy chùy sắt cùng mấy cây gậy sắt lá thép gõ gõ đập đập xung quanh cung nỏ, chỉ chốc lát sau liền tạo ra công sự che chắn cho cung nỏ cùng bọn họ, xem kết cấu thép tấm che chắn, cung tên bình thường căn bản không làm gì được.

Mẹ nó, người Liên minh thống nhất lại sợ chết như thế?! Quân Tây Nam chua chát thấp giọng chửi bậy, nhưng dù có thế nào cũng không che giấu được hâm mộ đố kỵ khắc sâu trên mặt bọn họ, hai ngàn người bên người ta rất an toàn mà, dù là quân thảo nguyên leo lên thành lâu, chỉ sợ cũng không cách nào thương tổn nhiều đến hai ngàn người bọn họ được.

Ngay lúc quân Tây Nam ôm tâm tình như vậy, một trận kèn vang dội kêu to lên, các sĩ quan lập tức lớn tiếng quát mắng, binh lính vội vàng thu hồi đầu óc chuẩn bị chiến đấu, quân thảo nguyên rất đúng giờ bắt đầu khởi xướng công kích.

Quân thảo nguyên chiến đấu giống như trước kia, đầu tiên là mưa tên rậm rạp không bao giờ dừng, thấy quân Liên minh tùy ý đứng trong tiếng mưa tên đinh đinh đang đang, quân Tây Nam chỉ có thể khiêng tấm chắn tránh né mưa tên, thật là hận mình không thể mặc vào một bộ giáp trụ như thế, vậy có thể thích ý đắm chìm trong mưa tên mà không như bây giờ kinh hồn bạt vía co rụt thân mình thật nhỏ hết mức, sợ chút sơ xuất sẽ bị tên bắn chết.

Kỵ binh thảo nguyên xung phong lượt thứ hai đánh lên đồi đất, đối với việc quân Tây Nam lại không thừa dịp chút thời gian ngừng chiến phá hoại đồi đất, mọi người quân Liên minh đều cảm thấy khó hiểu.

Lý do quân Tây Nam đưa ra là ở trên tường thành giết quân thảo nguyên còn nhiều hơn là xông lên đồi đất đánh trả quân thảo nguyên, như vậy cần gì phải phá hoại đồi đất chứ? Quân Liên minh đối với điều này chỉ có thể không nói gì nữa.

Quân thiết giáp Liên minh đều chuyển đầu ra phía trái ngoài thành vài trăm thước, nơi đó là chỗ đồi đất, quân thảo nguyên xung phong chỉ biết từ nơi đó xông lên thành lâu, mà cự ly vài trăm thước cũng là nguyên nhân khiến quân Liên minh lười biếng, bởi vì bọn họ cường hãn lại không được lên giết địch trước, cảm giác mất mát như vậy bọn họ lúc nào từng trải qua chứ?

Đồng dạng thứ tự ngày hôm qua, nhưng mà lần này quân thảo nguyên chỉ mất hơn trăm người là có hơn ngàn người leo lên được tường thành, quân Tây Nam trên thành lâu hiển nhiên không dự liệu được chiến tích lần này kém như vậy, ngày hôm qua quân thảo nguyên chết hơn ngàn người mới bắt đầu vọt lên được thành lâu, lần này lại chỉ chết trăm người đã bị quân địch phá tới tường thành?

Tuy rằng đối với điểm này rất nghi hoặc, nhưng địch nhân đã đánh lên thành lâu, quân Tây Nam chỉ còn cách chuyên tâm đánh nhau. Chỉ là vừa mới đối đầu, quân Tây Nam quen trận lập tức phát hiện quân thảo nguyên lần này tuyệt đối là binh sĩ tinh nhuệ, chẳng những chiến kỹ cao siêu, hơn nữa vô cùng lạnh lùng.

Chương 2 (253): Thống soái nhiệt huyết (P2)

Khác với các tinh nhuệ thảo nguyên đối mặt với trận trường thương, bọn họ lại thúc ngựa nhảy lên, trực tiếp nhào vào trận trường thương, hàng đầu tiên tự nhiên bị trường thương và đao binh giết chết, nhưng quân thảo nguyên liên tiếp nhảy lên như vậy, luôn luôn xuất hiện quân thảo nguyên bình yên rơi vào trong trận trường thương, những quân thảo nguyên này phối hợp với bên ngoài công kích, không tới một hồi liền hủy mất trận trường thương.

Trận trường thương kiên cố vừa bị hủy, quân tấm chắn liền không chịu được móng ngựa đánh sâu vào, viện quân mặt sau chưa kịp có phản ứng, đầu tường liền hỗn loạn một mảnh, tiếp đó là quân thảo nguyên nhân cơ hội xông lên thành lâu, trong lúc nhất thời trên thành lâu hầu như bị quân thảo nguyên cùng quân Tây Nam chen lấn chật kín.

Bởi vì đã công lên được thành lâu, mưa tên quân thảo nguyên cũng ngừng, một nhóm quân thảo nguyên dựa theo trình tự phóng lên đồi đất.

Nếu như để quân thảo nguyên trên thành lâu mở rộng không gian ra, để cho quân thảo nguyên bên dưới xông lên thành lâu càng nhiều, chỗ thành thị này coi như xong đời hơn phân nửa, nếu như để bọn họ khống chế tường thành mở ra cổng thành, vậy tuyệt đối xong đời.

Hiển nhiên các sĩ quan không dự liệu được quân thảo nguyên lại chỉ trong một đêm liền trở nên khó đối phó như vậy, vừa dẫn quân bên mình tiến lên chém giết, vừa yêu cầu các quân đồn trú cho quân chi viện.

Các binh sĩ trong động ẩn binh cũng nhận được tin, đang xông ra ngoài, thế nhưng cầu thang lên thành bị ngăn chặn, phía trước lùi về sau, phía sau lại tiến về trước, không bị kẹt mới là lạ.

Ngay lúc quân Tây Nam bởi vì hiểu lầm quân thảo nguyên luôn luôn không thay đổi mà rốt cuộc trúng chiêu trở nên hỗn loạn không thôi, Tương Văn chú ý tới lắc đầu không nói gì, vung tay lên, quân thiết giáp lập tức di động vị trí, xếp thành mấy tổ khe hở rất lớn đi về hướng các quân thảo nguyên đang phát cuồng giết chóc binh sĩ Tây Nam, mà các cung nỏ thủ, cũng nhanh chóng đi ra từ công sự che chắn, đội mũ giáp, kéo cung nỏ căng dây theo sát phía sau.

Tiếng bước chân chỉnh tề trầm trọng của quân thiết giáp, vang lên trong tiếng chém giết hét thảm tiếng gọi nhau mắng to ầm ầm thành một đoàn hỗn loạn, tiếng động ầm ầm mà chỉnh tề, tự nhiên có một cổ khí thế bức người, cái này cũng khiến đám binh sĩ đang chém giết không nhịn được nhìn về phía âm thanh truyền tới.

Vừa nhìn quân thiết giáp đang chậm rãi tiến đến, binh sĩ Tây Nam lập tức vui mừng, tuy rằng đố kỵ trang bị những quân thiết giáp này, nhưng đối với việc quân thiết giáp chi viện, quân Tây Nam còn rất vui vẻ.

Quân thảo nguyên vừa nhìn đến quân thiết giáp, lập tức buông tha chém giết quân Tây Nam, quay đầu ngựa lại vọt về phía quân thiết giáp, có lẽ bọn họ cũng hiểu được ai mới là uy hiếp lớn nhất.

Đối mặt với kỵ binh vọt tới, quân thiết giáp lập tức nâng cao đao phủ nhắm ngay kỵ binh.

Những kỵ binh thảo nguyên này đều là hạng hung hãn, trực tiếp thúc ngựa đụng thẳng về phía quân thiết giáp, thấy chiêu này, quân thiết giáp nhanh chóng nghiêng người vung đao phủ, có quân thiết giáp tác chiến thất bại, trực tiếp bị kỵ binh đụng ngã xuống đất, cũng bị đạp mấy cái, nhưng mà công kích như vậy, đối với quân thiết giáp mà nói không hề nguy hiểm tới sinh mạng, chỉ là bị đụng hộc máu mà thôi.

Còn quân thiết giáp khởi xướng công kích thành công, lại dùng một đao một búa, chém ngã phân nửa kỵ binh cùng chiến mã, hơn nữa không để ý các kỵ binh kêu gào, trực tiếp một bước xông lên, tấn công các kỵ binh tiếp theo.

Theo lực va chạm kỵ binh càng ngày càng nhỏ, uy lực quân thiết giáp cũng càng lúc càng lớn, đến lúc hai bên đều không thể di chuyển, quân thiết giáp hoàn toàn bộc phát, nâng đao phủ chém lung tung.

Quân thiết giáp một đường chém giết vừa di động về phía trước, quân Tây Nam tuy rằng biết quân thiết giáp là đồng minh của mình, nhưng cũng bị khí thế hung hãn của quân thiết giáp dọa lui về sau từng bước.

Đợi đến khi quân thiết giáp ngừng di động, quân Tây Nam mới phát hiện ra, đoạn tường thành đối mặt với đồi đất bị quân thiết giáp ngăn chặn, mà phía sau quân thiết giáp là một mảnh tàn thi, tất cả quân thảo nguyên leo lên thành lâu đều đã bỏ mạng nơi đó.

Nhìn quân thảo nguyên không có một thi thể còn nguyên, nhìn lại quân thiết giáp lung lay lúc lắc đang đứng lên giữa đống thi thể, trận chiến đấu này quân thiết giáp Liên minh cũng không chết mấy người, ánh mắt cực nóng của toàn bộ quân Tây Nam tập trung trên giáp trụ của quân thiết giáp.

Giáp trụ này thật là tốt quá, bị kỵ binh va chạm cùng chém giết vẫn cứ bình yên vô sự, thật là quá hâm mộ mà, nếu như mình có được giáp trụ như vậy, sợ rằng quân thảo nguyên đã sớm bị mình giết sạch rồi.

Quân Tây Nam cũng không cho rằng đây là nguyên nhân bản thân quân Liên minh cường hãn vô cùng, giáp trụ kia ai mặc vào cũng có được chiến tích như vậy.

Quân thiết giáp trực tiếp giết quân thảo nguyên văng khỏi tường thành, bắt đầu đẩy quân thảo nguyên xuống dưới, còn các cung nỏ thủ kéo theo cung nỏ căng dây theo sát phía sau, đứng vào chỗ ra lệnh một tiếng, lập tức xuyên qua khe hở ngắm kỵ binh dưới thành bắn một trận liên tục.

Mấy trăm cung nỏ kình lực mạnh mẽ bắn đồng loạt, tất cả kỵ binh thảo nguyên trong tầm bắn đều kêu thảm bị xé nát như vải rách, trong nháy mắt, trong tầm bắn cung nỏ hầu như không còn một quân thảo nguyên đứng thẳng.

Quân thiết giáp không bởi một màn máu me đầm đìa này mà chần chờ chút nào, lập tức xoay người nhảy xuống tường thành, sau đó trực tiếp vọt xuống dưới chân đồi đất, thoáng chỉnh lý đội hình một chút liền sải bước nghênh đón kỵ binh ngoài tầm bắn cung nỏ, còn cung nỏ thủ lại vội vã tản ra, nhanh chóng bố trí cung nỏ trên tường thành, lấy một khối tấm chắn che trên đỉnh đầu.

Cung nỏ thủ quân Liên minh như có dự kiến trước, tấm chắn vừa nâng lên, mưa tên vô số liền rơi xuống.

Quân thiết giáp phía trước căn bản không quan tâm đến chút công kích đó, bày đội hình chỉnh tề, giẫm chân tại chỗ nghênh đón quân địch, kỵ binh xung phong tới đối mặt với khối sắt dày này, giống như sóng thần va vào đá tảng, ngoại trừ tung tóe khắp nơi ra, căn bản không mang tới bao nhiêu thương tổn.

Quân thiết giáp căn bản mặc kệ quân thảo nguyên tung tăng bốn phía, chỉ tụ lại một chỗ một đường thẳng tắp đến đại doanh quân thảo nguyên, đối mặt với thiết giáp dày như vậy, kỵ binh không cần nói nhiều, vô luận là lấy chiến mã xông tới, hay là lấy đao thương đâm chém đều không có hiệu quả, càng không cần nói cung tên nữa.

Kỵ binh thảo nguyên phái ra lần này, không tiếp tục công thành nữa, mà vây xung quanh quân thiết giáp, vừa làm đủ mọi biện pháp vô dụng, vừa cản trở quân thiết giáp bước đến gần đại doanh.

Thấy một chút quân thiết giáp như vậy cũng không đối phó được, hơn nữa mục tiêu đối phương còn là đại doanh bên mình, gặp phải tình huống này dù là quan chỉ huy ngu ngốc cũng sẽ không chấp nhận để bọn họ đi tới gần.

Vì vậy chủ quan trong đại doanh quân thảo nguyên ra lệnh một tiếng, đại doanh dốc toàn bộ lực lượng, chuẩn bị dùng nhân số khổng lồ trực tiếp đè chết quân thiết giáp, hơn nữa bất luận quân thiết giáp có bị diệt hay không, cũng có thể xuất động toàn quân trực tiếp xông lên thành lâu tiêu diệt cái thành thị này.

Bởi vì quân thảo nguyên xuất động toàn thể, cho nên mưa tên trên thành lâu cũng sẽ không tồn tại nữa.

Quân Tây Nam an toàn trên thành lâu ló đầu ra, nhìn quân thiết giáp ngoài thành bị quân thảo nguyên vây khốn, bên trong thành đột nhiên truyền đến tiếng rối loạn, quay đầu nhìn lại, từng cái kỵ binh thiết giáp xông lên thành lâu.

Quân Tây Nam còn chưa kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy mỹ nhân Tương Văn đứng đầu bên kia, thanh kiếm vung lên, dẫn đầu thúc ngựa phóng qua tường thành, theo đồi đất vọt xuống phía dưới.

Thiết kỵ phía sau từng người một cùng vọt xuống theo.

- Đây là có chuyện gì? Bọn họ lại dám đánh dã chiến với quân thảo nguyên?

Sĩ quan quân Tây Nam cùng binh lính đều trợn mắt há mồm nhìn sáu bảy ngàn thiết kỵ xông qua bên người vọt xuống thành lâu.

Thiết kỵ lao xuống thành cũng không dừng lại tập hợp chỉnh đội, cứ vậy thúc ngựa xung phong nhằm thẳng phía quân thảo nguyên vây khốn quân thiết giáp.

Nhìn đại bộ phận quân thảo nguyên dày đặc cách đó không xa, tất cả binh sĩ Tây Nam đều hít một hơi lạnh.

Cái này cũng quá điên cuồng đi chứ, vì cứu quân thiết giáp này, sáu bảy ngàn thiết kỵ kia cứ xông ra ngoài như vậy, lẽ nào bọn họ không nhìn thấy đối diện có hơn mười vạn quân thảo nguyên sao? Quân Liên minh cũng quá ngạo mạn đi chứ?

Tuy rằng dũng khí có thừa, nhưng đáng tiếc các binh sĩ tinh nhuệ này.

Các sĩ quan quân Tây Nam lắc đầu ra lệnh thủ hạ làm tốt phòng ngự, chuẩn bị nghênh đón quân thảo nguyên điên cuồng công thành sau khi quân Liên minh thảm bại.

Nhưng mà một chuyện đột nhiên xảy ra làm quân Tây Nam cực kỳ hoảng hốt, bởi vì cửa thành lại ầm ầm mở ra!

Trời ạ! Vốn thủ thành chiến đã hết sức đau khổ rồi, hiện giờ cửa thành lại mở rộng, cái này không phải muốn quân thảo nguyên trực tiếp nhảy vào thành sao?

Trong lúc quân Tây Nam sợ vỡ mật, tiếng vó ngựa dày đặt nương theo vạn thiết kỵ xông ra khỏi cửa thành, tập trung nhìn lại, thình lình phát hiện đầu lĩnh lại là Thống soái quân Liên minh Khang Tư.

Quân Tây Nam vừa cuống quít đóng cửa thành, vừa vội vã chạy đi bẩm báo Tứ hoàng tử, mà khi Tứ hoàng tử mắng to đám phế vật vệ binh chuyên ngăn Khang Tư đi tới chỗ nguy hiểm, hiện giờ bị đánh bất tỉnh trói thành bánh chưng, hiển nhiên đã muộn, toàn bộ thiết kỵ Khang Tư đã ra khỏi thành.

Tứ hoàng tử đứng trên thành lâu nhìn quân Liên minh đã giao chiến với quân thảo nguyên, hung hăng đánh mạnh tường thành, hối hận thấp giọng mắng:

- Làm thế nào lại có một thủ lĩnh thế lực cố tình làm loạn như vậy chứ? Thật là kỳ quái vì sao thế lực hắn thành lập sẽ không bởi hắn tùy hứng mà tan vỡ!

Tứ hoàng tử bất đắc dĩ vung tay lên ra lệnh:

- Lập tức triệu tập binh sĩ tinh nhuệ ra khỏi thành tác chiến! Chúng ta không thể để Khang Tư chết ở chỗ này!

Thủ hạ nghiêm nghị lĩnh mệnh, chỉ cần người có đầu óc thì biết, Thống soái quân Liên minh Khang Tư tử trận ở Tây Nam, khẳng định sẽ khiến Liên minh thống nhất trở mặt, thậm chí nói không chừng Liên minh thống nhất sẽ bi phẫn mà coi Tây Nam như hung thủ, trực tiếp phát binh đánh tới.

Phía trước đối mặt với quân thảo nguyên điên cuồng, phía sau lại phải đối đầu với Liên minh thống nhất cường đại, Tây Nam có hùng mạnh đi nữa bị hai mặt giáp công cũng sẽ bị diệt, cho nên các sĩ quan chỉ còn nước vừa ân cần thăm hỏi Khang Tư vừa triệu tập binh sĩ tinh nhuệ ra khỏi thành.

Nhìn thủ hạ tinh nhuệ lao ra cửa thành, Tứ hoàng tử không khỏi thở dài.

Đối với các tinh nhuệ này, Tứ hoàng tử đã chuẩn bị toàn bộ tử trận.

Chỉ cần có thể cứu ra Khang Tư, những binh sĩ này chết coi như cũng có giá trị. Đúng vậy, rất có giá trị, một người Thống soái tùy hứng, u nhiệt huyết sôi trào không có tâm lý âm, là một đối thủ được yêu thích nhất, có một Thống soái như vậy là một nguyện vọng của mọi người kể cả các thần tử cùng các đối thủ.

Bởi vì chỉ có một Thống soái như vậy tồn tại, đồng thời luôn luôn nắm giữ đại quyền, đối thủ của hắn sẽ không lo lắng đột nhiên lọt vào cảnh ngộ ngạc nhiên cổ quái nào, mà thần tử của hắn càng có thể an tâm sống qua ngày, không cần sợ chẳng rõ thế nào bị chém đầu.

Đối mặt Thống soái như vậy, dù là phản bội, chỉ cần miệng lưỡi ngụy biện đắc ý, công bố mặt ngoài, vậy cũng có thể khiến chuyện lớn hóa thành không.

Đối với minh hữu càng không cần phải nói, không nói chỗ tốt khác, chỉ cần không phản bội đã đủ để minh hữu hài lòng động tâm rồi.

Nghĩ đến đó trong lòng Tứ hoàng tử không khỏi nhảy lên, nhìn hiện giờ Khang Tư lại nhiệt huyết đến nổi tự thân dẫn đại quân nhằm thẳng phía địch nhân, nói rõ Khang Tư chính là một Thống soái không có một mặt u ám khác, nếu như Khang Tư chỉ là một Thống soái Liên minh thống nhất, vậy mình cũng không cần không cần lo lắng Khang Tư sẽ mưu hại chính mình, cũng không cần lo lắng trong Liên minh sẽ có người khác đối phó mình.

Có người nói Liên minh thống nhất chia chiến lợi phẩm rất công bằng, hơn nữa kiếm được nhiều nhất, như vậy xem ra, mình kế hoạch giải quyết rắc rối lâm thời giờ ngược lại là một kế tốt lâu dài.

Dứt khoát thật tình gia nhập Liên minh thống nhất là được, chuyên tâm thống trị quân đội chiến tranh, thực lực của mình sẽ kéo lên cao, nhưng không cần lo lắng sự vụ nội bộ, ấy, hình như ngược lại, sau khi gia nhập Liên minh hẳn mình không cần phải xen vào chuyện quân sự nữa mà chuyên tâm quản nội chính.

Tứ hoàng tử lắc đầu cười, chỉ cần thành viên không có dã tâm chỉ có ta độc tôn, như vậy Liên minh thống nhất lại là một tổ chức rất không tệ.

Nếu như trước đây khẳng định mình sẽ trăm phương ngàn kế đoạt lấy tổ chức này, chỉ là sau khi trải qua thảo nguyên khổ chiến, cũng bị huynh đệ tỷ muội coi thường, đã sớm không còn ý nghĩ duy ta độc tôn nữa, cho nên sau này cứ chuyên tâm đợi trong Liên minh thống nhất, đưa Liên minh thống nhất này làm lớn đến mức huynh đệ tỷ muội mình mất đi lòng tin chống lại, như vậy, cũng có thể để Đế quốc thống nhất một lần nữa.

- Bệ hạ, có hồi cung hay không? Nơi này là khu giao chiến, thật là quá nguy hiểm.

Một quan thị tòng rất khẩn trương nhắc nhở Tứ hoàng tử, tính mạng Khang Tư rất quan trọng, ngài là hoàng đế Tây Nam thì tính mạng cũng rất quan trọng mà, nếu như ngài bị một mũi tên bắn chết, Tây Nam này khẳng định sẽ lập tức tan vỡ, càng đừng nói cái gì thu hồi Tây Nam nữa.

Quan thị tòng thấy thần sắc Tứ hoàng tử có chút chần chờ, không khỏi to gan ra khoát tay ra hiệu, các vệ binh nâng tấm chắn lập tức vây quanh nửa vòng tròn đưa Tứ hoàng tử lui về sau.

Ngay khi Tứ hoàng tử bị thủ hạ mạo phạm, mạnh mẽ áp giải hồi cung, binh sĩ trên thành lâu đột nhiên kinh hô ra tiếng, Tứ hoàng tử muốn quay đầu lại, nhưng bị tấm chắn bao quanh, cái gì cũng không thấy.

Một gã quan thị tòng mạo hiểm leo lên thành lâu xem xảy ra chuyện gì, không tới một hồi, quan thị tòng này có chút thất hồn lạc phách chạy xuống hô:

- Bệ hạ, quá không thể tin nổi, quân thảo nguyên lại bị ngài Khang Tư dẫn quân Liên minh đánh cho lui về sau!

Tứ hoàng tử thần sắc đạm nhạt cũng không nhịn được hưng phấn:

- Cái gì? Nhanh! Lên trên xem!

Biết bên trên không có nguy hiểm gì, quan thị tòng gật đầu một cái, vệ binh lập tức che chở Tứ hoàng tử quay trở lên thành lâu.

Tương Văn mang theo mấy ngàn kỵ binh nhảy xuống thành lâu, lợi dụng độ nghiêng đồi đất, tốc độ chiến mã cực nhanh nhằm thẳng phía vạn quân thảo nguyên vây quanh quân thiết giáp.

Những quân thảo nguyên này tuy rằng phát hiện kỵ binh quân địch xuất hiện, nhưng bởi vì đã bị quân thiết giáp kiềm chế, chỉ có một bộ phận nhỏ xung quanh chuyển hướng nhắm vào Tương Văn.

Chút người đó với các thiết kỵ tinh nhuệ Tương Văn mà nói, chẳng là cái quái gì cả, thoáng cái trực tiếp giải quyết quân thảo nguyên như cắt thịt bò.

Mà quân thiết giáp ở giữa cũng là huấn luyện sẵn, thấy kỵ binh nhà mình đột kích, chẳng những không công kích trước mặt cũng không thuận thế công kích phía sau, mà chia thành hai cổ, tránh tuyến trung tâm tiến hành công kích hai bên hông.

Đến khi Tương Văn suất lĩnh thiết kỵ xuyên thấu qua cổ kỵ binh thảo nguyên này, trận hình kỵ binh thảo nguyên lại bị chia thành hình chữ thập, cắt thành bốn phần.

- Đại nhân, quân địch dốc toàn bộ lực lượng rồi!

Tương Văn đang chém giết nghe được thủ hạ bẩm báo, đứng lên nhìn lại, lập tức ra lệnh:

- Ra lệnh toàn quân theo ta hành động!

Sau đó thúc ngựa bắt đầu giết phía bên trái.

Thiết kỵ nhận được lệnh lập tức theo sát phía sau, mà theo Tương Văn di động, trận hình quân thảo nguyên một lần nữa lại bị hung hăng cắt một đao, hơn nữa theo kỵ binh phía sau Tương Văn càng ngày càng nhiều, vết đao này cũng càng ngày càng lớn.

Từ trên trời nhìn xuống, phát hiện bộ đội Tương Văn đang đi về hướng phía sau, dẫn tới đại bộ phận kỵ binh thảo nguyên tách ra cách đó không xa bị phong bế hoàn toàn.

Mà ngay khi quân thiết giáp theo đuôi bộ đội Tương Văn khó khăn lắm mới bị quân thảo nguyên tập trung đột phá một chút, quân thảo nguyên cũng không truy sát Tương Văn, mà là trực tiếp nhằm phía thành trì, bên trong thành đột nhiên phóng ra một đại đội kỵ binh, mục tiêu chính là với đại đội quân thảo nguyên đối đầu chính diện.

Kỵ binh thảo nguyên đang nhằm phía đồi đất xung phong, thấy bên trong thành phái ra kỵ binh đánh dã chiến với mình, hừ, người thảo nguyên lúc nào sợ chiến đấu kỵ binh với người khác?

Ý nghĩ này đã cắm rễ sâu trong đầu người thảo nguyen, cho nên phần lớn đại bộ đội tiên phong lập tức quay đầu ngựa, phóng thẳng về phía đoàn kỵ binh quân địch.

Tất cả người thảo nguyên đều lộ ra ánh mắt thị huyết điên cuồng.

Bọn họ đã hồi lâu không đánh dã chiến, đặc biệt đối đầu kỵ binh càng không biết bao nhiêu năm chưa xảy ra, hiện giờ quân địch phái ra mấy vạn kỵ binh cho mình giải sầu, thật là quá tuyệt vời.

Khang Tư xung phong đi đầu thấy kỵ binh thảo nguyên chuyển hướng nhằm phía mình, mỉm cười, mình cũng đang sôi trào máu nóng đây, tháo cường cung xuống, kéo cung bắn ra, quân thảo nguyên đi đầu xa xa lập tức theo tiếng cung bay ngã xuống đất.

Bên Khang Tư lập tức hoan hô, hơn mười thiết kỵ tinh nhuệ thúc ngựa vượt qua chặn Khang Tư lại, sau đó đồng thời bắn tên xạ kích.

Quân thảo nguyên đối diện đương nhiên sẽ không quên cưỡi ngựa bắn cung, đều nhắm ngay bên Khang Tư rải mưa tên.

Tiếng đinh đang rơi vào áo giáo, mười mấy thiết kỵ che phía trước Khang Tư chặn lại cơn mưa tên nhắm phía hắn, trừ bỏ mấy người mấy thiết kỵ không may bị bắn hạ ra, những người khác giống như hoàn toàn không có việc gì.

Hai bên cưỡi ngựa bắn cung mấy lượt trước khi đánh cận chiến, bên Khang Tư tổn thất cơ hồ không đáng kể, bởi vì bên Khang Tư là thiết kỵ, ngoại trừ cực độ không may ra, những người khác căn bản sẽ không trúng tên mà chết, còn quân thảo nguyên trên người chỉ có áo da lại bị bắn rụng gần ngàn người, so sánh tổn thất, thiết kỵ Khang Tư chiếm đủ ưu thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.