Cô Độc

Chương 23: Tình thế khó xử



Ngoài cửa sổ, gió táp trận trận, lá rụng tiêu tiêu.

Đèn lồng màu đỏ cùng màn che phiêu diêu trong gió. . . . . .

Bên trong cửa sổ, gương đồng không ánh sáng, giá y như máu.

Ta ngồi một mình trước gương tỉ mỉ vuốt vàng ngọc khâu đầy trên giá y.

Mỗi người đều ở đây cung chúc mối kim ngọc lương duyên này, lại không biết ta lệ ướt bao nhiêu lần giá y. . . . . .

Hắn có biết ta muốn gả cho hắn biết bao nhiêu, ta muốn mặc một thân hồng y này cùng hắn sóng vai tiếp nhận lời chúc phúc của người khác biết bao nhiêu.

Đáng tiếc, hắn cũng đã không thể nhìn thấy bộ dang ta mặc giá y nữa.

Kiếp này chúng ta không thể!

Hiện tại ta đã không yêu cầu xa vời có thể bầu bạn bên cạnh hắn lâu dài, có thể liếc hắn một cái nữa thôi liền đủ rồi, dù là xa xa nhìn lại bộ dáng hắn bây giờ một chút.

Dù là một lần, cũng tốt. . . . . .

Để cho ta biết hắn trôi qua có được hay không, để cho ta nói ra câu hắn chưa từng nghe qua . . . . . ."Ta yêu ngươi!"

Thấy hoa mắt, ta thật sự nhìn thấy!

Tinh tường nhìn thấy, chính hắn một thân bạch y đứng ngoài cửa sổ, thật lâu ngưng mắt nhìn ta. . . . . .

"Ca, ca!" Ta cuống quít đuổi theo chạy ra, bóng trắng chợt lóe, hắn tan biến trong đêm tối.

Ta nâng váy đuổi theo hướng hắn biến mất, ta càng không ngừng chạy băng băng, gió đêm gào thét bên tai.

"Ca ca! Ta biết rõ là ngươi, ta biết rõ ngươi trở lại nhìn ta rồi, ngươi ra ngoài, ra ngoài!" Ta tin tưởng đó không phải là ảo giác của ta, hắn thật sự tới, hắn nhất định nhớ thương ta, không yên lòng về ta, trở lại nhìn ta.

Hắn nhất định là nghe được ta van xin, cho ta một cơ hội cuối cùng.

Nhưng tại sao hắn không nói một câu với ta.

Không còn khí lực, ta ngồi chồm hỗm trên mặt đất, khóc cầu xin hắn: "Ca! Ngươi ra ngoài, để cho ta nhìn một cái cũng tốt!"

"Ta biết rõ ngươi nghe thấy, ta biết rõ ngươi ở đây. . . . . ."

Ta khóc đến cổ họng cũng khàn rồi, vẫn gọi hắn, chỉ sợ dừng lại, hắn đã xa, không nghe được lời nói của ta.

"Coi như âm dương xa cách vĩnh viễn, ngươi cũng nên cho ta biết tgươi biến thành hình dáng gì. . . . . . Ca, ngươi có biết ta nhớ ngươi bao nhiêu hay không. . . . . ."

. . . . . .

"Ta không yêu cầu xa vời gì, ngươi để cho ta xa xa liếc mắt nhìn, có được hay không?"

Ta khóc đến cả người đều run rẩy, bất lực ôm thân thể phát rét quỳ trên mặt đất: "Ta cầu xin ngươi, để cho ta nhìn ngươi một lần nữa!"

"Xem như ta cầu xin ngươi! Ta cầu xin ngươi!"

Tiếng lá cây xào xạc truyền đến, ta vui mừng ngẩng đầu, hắn thật từ phía sau cây đi ra.

Hắn tiều tụy rất nhiều, vóc người vốn đã gầy, hôm nay đột hiển ra một thân thanh cốt.

Ta quả thật chính mình không thể tin được, bò dậy vọt tới trước mặt hắn, bởi vì hưng phấn quá mức, đã sớm quên lời muốn nói cùng hắn, chỉ biết nhìn hắn, ngay cả mắt cũng không dám chớp, sợ một cái chớp mắt hắn sẽ biến mất.

Hắn cũng không nói, mặt tràn đầy đau đớn nhìn ta, dùng ánh mắt hướng tới ta bày tỏ sự bất đắc dĩ của hắn.

Trong chớp nhoáng này, ta không cầu gì khác. . . . . .

"Ca! Ta biết ngươi sẽ trở lại gặp ta đấy! Ngươi một chút cũng không thay đổi? !"

Hắn không trả lời, đoán chừng là không biết nên nói gì cùng ta.

Ta cũng không biết nên nói gì, ngây ngốc hỏi: "Ta đốt cho ngươi rất nhiều tiền vàng, ngươi có nhận được không?"

Hắn xoay mặt, vẫn là không nói chuyện!

Không nói lời nào không quan trọng, ta khẩn trương đến gần một chút, hắn và khi còn sống không quá giống nhau, ta phải tỉ mỉ nhớ bộ dáng của hắn, về sau trên đường xuống hoàng tuyền ta còn phải nhận được.

Mặt bên của hắn lạnh như băng, đã sớm không có sự dịu dàng khi còn sống, mặt của hắn tái nhợt quá, đã sớm không có chân tình khi còn sống.

Ta thật là muốn khóc, mà ta nhịn được, không muốn làm cho hắn nhìn thấy bộ dáng ta thương tâm khổ sở.

"Ca, ngươi ở bên kia có được khỏe hay không? Có phải rất cô đơn hay không, ta. . . . . . Ta. . . . . ."

Ta đang muốn nói, bảo hắn chờ ta, chờ hài tử sinh ra ta liền đi cùng hắn, thế nhưng hắn lại xoay người rời đi.

Ta quýnh lên, sớm quên người quỷ khác đường, chạy lên bắt lấy cánh tay của hắn.

Lâu như vậy mới gặp mặt một lần, ta thật sự không nỡ để hắn đi.

"Ca, chớ đi, ta còn có lời chưa nói xong. . . . . ."

Cánh tay của hắn vẫn ấm áp có lực như vậy, giống như khi còn sống.

. . . . . .

Cánh tay của hắn ấm áp, làm sao có thể!

Ta khéo tay áo của hắn lên, lại cẩn thận sờ sờ, quả nhiên vẫn còn hơi ấm.

"Tại sao là ấm? Tại sao là. . . . . . Ngươi còn sống?" Đầu óc ta trống rỗng, tay đặt lên khuôn mặt vẫn mong nhớ, xúc cảm mềm mại kia, hơi ấm thân thể kia, không phải là một người chết nên có.

Ta còn không thể tin được, lại hỏi một lần: "Ngươi còn sống?"

"Ai nói với ngươi ta chết?" Ngữ khí của hắn lạnh như hàn băng.

"Biểu ca nói ngươi bị người giết, hắn nói hắn tận mắt nhìn thấy . . . . . . Ta cho rằng ngươi chết rồi, ngươi tại sao hai tháng đều không trở lại tìm ta?"

Kiên cường thời gian dài hết sức duy trì vào giờ khắc này hoàn toàn sụp xuống, vui vẻ tới quá đột ngột, so với thương tâm còn khó chịu đựng hơn, ta cả người vô lực ngồi phịch ở trong ngực hắn, ôm chặt hắn.

"Ta có chút chuyện, không phân thân ra được." Hắn đẩy ta ra, giọng nói mang theo lạnh nhạt dị thường: "Nghe nói ngươi phải thành thân, ta tới xem một chút."

"Ngươi tới xem một chút? ! Làm sao ngươi có thể nói nhẹ nhàng như vậy?"

"Vậy ngươi bảo ta nói thế nào?" Trong giọng nói của hắn nghe mang theo nồng đậm tức giận.

Ta cũng nổi giận, tức giận vì hắn né tránh, tức giận vì hắn thờ ơ: "Nếu như mà ta biết ngươi không chết, ta làm sao có thể gả cho người khác?"

"Ngươi bây giờ có thể làm như ta đã chết!"

"Ngươi!" Đầu ta nóng lên, phất tay một bạt tai đánh vào trên mặt hắn, nhìn thấy dấu đỏ trên mặt hắn, ta mới hiểu được mình làm gì, ta cư nhiên đánh hắn.

Ủy khuất lập tức cuồn cuộn, nước mắt cũng khống chế không nổi nữa: "Ngươi nói nhẹ nhàng, ngươi không phân thân ra được, ngươi biết ta hai tháng qua trải qua thế nào không? Ta mỗi ngày đều không dám ngủ, chỉ sợ thời điểm ngươi trở lại gặp ta, ta không biết. . . . . ."

Câu nói kế tiếp còn chưa nói hết, ta đột nhiên cảm thấy trước mắt thoáng một cái, đôi môi nóng rực ngăn chặn môi của ta.

Đây là mộng đi, là một giấc mộng vui đùa ta.

Nụ hôn ngọt ngào này. . . . . . Giấc mộng này. . . . . . Thật sự quá chân thực.

Ta vong tình ôm gáy của hắn, dùng hết tất cả nhiệt tình đáp lại hắn. . . . . .

Ta đem lưỡi đưa đến trong miệng hắn, liếm láp chiếc lưỡi hơi có chút cứng ngắc của hắn.

Ta trêu đùa rốt cuộc dấy lên lửa nóng của hắn, hắn càng hôn càng sâu, thân thể cũng bắt đầu nóng lên.

Hai tay của hắn đưa đến trước ngực ta, vuốt ve một hồi, liền bắt đầu tách vạt áo của ta ra, nhanh chóng cởi quần áo của ta xuống. . . . . .

Dục vọng sau sinh ly tử biệt, tựa như Phượng Hoàng niết bàn trong ngọn lửa, biết rõ sẽ cháy hết tất cả, biết rõ sẽ chịu đựng trừng phạt, so với khát khao cũng đều trở thành không sao cả.

Ta cởi áo của hắn ra, quyến luyến vuốt ve thân hình gầy gò của hắn, hôn lên chiếc cổ trắng của hắn, hôn lên vết thương trên tim hắn. . . . . .

Thiên địa dằng dặc, hoang sơn dã lĩnh.

Ta không để ý tới liêm sỉ, nằm xuống trên thảm cỏ, dây dưa cùng thân thể hắn.

Da thịt mang theo thủy lộ đau như cắt, trong mộng, cũng sẽ đau sao?

Ta đã mất tâm tư suy nghĩ. . . . . .

Hắn dùng hai chân tách chân của ta ra, hạ thân nhanh chóng thẳng tiến.

Giống như quá khứ đếm không hết bao nhiêu lần tiến vào, so với bất kỳ lần nào đều muốn kịch liệt.

"Sở Thiên. . . . . ." Ta gọi tên của hắn, chạm tới khuôn mặt của hắn: "Nếu như đây là mộng, ta không muốn tỉnh nữa."

Nhưng hắn lại nói: "Nếu như đây là sai lầm, để cho ta lại sai lầm một lần nữa!"

Ta đang muốn hỏi hắn có ý gì thì hắn hôn ta, trong tàn sát bừa bãi, dục vọng của hắn đột nhiên phóng thích trong thân thể ta.

Nhanh tựa như chuyện xảy ra hôm nay, đột nhiên như thế, khiến cho ta ứng phó không kịp. . . . . .

Ta nháy mắt mấy cái, trên mặt hắn cười làm sao thấy tà ác như vậy!

Hắn rút thân thể ra, nhưng không buông ta ra, tiếp tục điên cuồng hôn môi của ta, ngực của ta, cắn chỗ mẫn cảm nhất của ta. . . . . .

"A. . . . . ." Ta rên rỉ, giãy dụa khẩn cầu thân thể, đẩy hắn: "Đừng. . . . . . Ta không chịu được."

Nhưng hắn còn chưa muốn dừng lại, giống như trừng phạt trêu chọc ta.

Một tay của hắn ấn bắp đùi, một cái tay khác chạm tới hạ thân của ta, dùng ngón tay lau chất lỏng chày ra từ bên trong.

"Muốn. . . . . . Sao?" Hắn cười hơn đáng hận!

"Ngươi!" Ta thở dốc, muốn khống chế tình dục của mình, lại phát hiện thân thể đã bị hắn nắm trong tay, dưới ngón tay hắn hưng phấn dị thường, không kìm hãm được dán thân thể chặt lên da thịt bóng loáng của hắn, nhẹ nhàng cọ xát. . . . . .

Ta tin tưởng đối với một nữ nhân mà nói, không có gì đáng buồn hơn so với nam nhân bên cạnh đã kết thúc vui thích, vẫn còn trêu đùa dục vọng của ngươi.

"Sở Thiên, ngươi dừng lại, a. . . . . . Ta cầu xin ngươi dừng lại."

Hắn thật sự dừng lại, khi ta cả người run rẩy, sắp đạt tới vui thích thì hắn tàn nhẫn dừng lại. . . . . .

Hắn, hắn rõ ràng là cố ý, cố ý hành hạ ta.

"Vì sao lại phải đối với ta như vậy?" Ta kéo y phục đỏ tươi, xấu hổ che đi thân thể không chịu nổi.

Nhưng hắn ngăn lại, lại tiếp tục cúi đầu hôn ngực ta.

Nghe yêu kiều khó nhịn, hắn tách chân của ta ra, nâng hạ thân của ta lên, cúi đầu hôn xuống hạ thể của ta, dùng chiếc lưỡi linh xảo xuyên vào bên trong.

"Vũ Văn Sở Thiên! Cái tên khốn kiếp này, ngươi đến cùng muốn làm gì?"

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, uốn mắt cười lên: "Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn ta có phải hay không?"

"Ngươi!"

"Nói ngươi yêu ta! Nói ngươi yêu ta. . . . . . Ta liền cho ngươi!"

"Ngươi! Ta chán ghét ngươi, ta hận chết ngươi!"

Hắn thô lỗ nắm cằm của ta, cưỡng bách ta nhìn ánh mắt tràn đầy cừu hận của hắn: "Vũ Văn Lạc Trần, nữ nhân vô tình vô nghĩa này. Miệng ngươi kêu không thể rời bỏ ta, luôn miệng nói chết đều muốn đi theo ta! Ta ngay cả vết thương cũng còn chưa dưỡng tốt, ngươi liền gấp không thể chờ gả cho nam nhân khác."

"Ta cho là ngươi chết rồi, ta cũng là bất đắc dĩ. . . . . ."

"Vậy ngươi không thể chờ sau khi hài cốt ta rét lạnh!"

Hắn tiếp tục hôn hạ thể của ta, lần này tăng thêm lực đạo, làm cho ta toàn thân đều giống như bị kiến gặm nuốt. "Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ca, ca, ta không được, thật sự không được!"

Huyết dịch toàn thân đều đang chảy ngươi, đầu lưỡi hắn xuyên qua khiến cho ta đau khổ trong hưng phấn cùng thống khổ.

Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi bây giờ không phải là hận không được ta chết? Hận không được chưa bao giờ có ca ca như ta! ?"

"Ta yêu ngươi, ca, ta yêu ngươi!"

Hắn sửng sốt, nhìn ta, nhìn thân thể tràn đầy mong đợi của ta.

Hắn quỳ gối trước thân thể của ta, rốt cuộc đem hạ thân gắng gượng đưa vào. . . . . .

Thỏa mãn ta đồng thời, hắn cũng ở đây hưng phấn rên rỉ.

Viễn Sơn, Tàn Nguyệt.

Đều đang lay động, giống như lần đầu tiên của chúng ta. . . . . . Mỗi một lần. . . . . .

Mỗi một lần khác nhau đều muốn lửa nóng.

Giống như là ở trong mộng.

. . . . . .

Dục vọng của hắn lại một lần buông thả sau đó, hắn ôm lấy ta, ôm ta thật chặt vào trong ngực, "Tiểu Trần, ngươi lập lại lần nữa. . . . . . Ngươi yêu ta."

"Ta yêu ngươi. . . . . ."

Ta cảm giác có một giọt nước nhỏ nóng bỏng nhỏ xuống trên vai ta, tiếp đó, giọt giọt theo vai của ta trượt xuống. . . . . .

"Ngươi phải gả cho hắn, ta không trách ngươi, ngươi vốn nên thuộc về hắn. . . . . . Ta sẽ rời đi. . . . . . Ngươi coi ta như đã chết!"

"Ngươi nói cái gì?"

"Hắn rất thích ngươi, ngươi gả cho hắn chung quy tốt hơn cùng loại người bên bờ sinh tử như ta." Hắn nói xong, rên khẽ một tiếng, thoát thân thể, xoay người đem giá y nhét vào trước mặt của ta, liền bắt đầu bình tĩnh mặc y phục của mình.

"Ca!" Ta chết chết ôm lấy chân của hắn, "Ta gả cho hắn là bất đắc dĩ, ta mang thai con của ngươi, ta là muốn cho hài tử đường đường chính chính làm người."

"Ngươi nói cái gì?" Đai lưng trong tay hắn rơi trên mặt đất.

Hắn lập tức đứng ở trước mặt của ta, trên mặt không có vui vẻ trong tưởng tượng của ta, mà là kinh hãi."Ngươi nói hài tử của ai?"

"Ngươi. . . . . . ."

"Lục Khung Y biết không?"

Ta gật đầu: "Hắn vì ta cam nguyện tiếp nhận."

"Không được!" Hắn nhanh chóng mặc quần áo tử tế, giúp ta mặc giá y màu đỏ vào, lôi kéo ta đứng dậy: "Đi theo ta, ta tìm đại phu bỏ nó đi."

Ta nghĩ ta nghe lầm, nếu không chính là hắn nghe lầm, ta lại nói một lần: "Đây là hài tử của ngươi mà, đã hơn ba tháng rồi."

"Tiểu Trần, đứa nhỏ này không thể lưu, chúng ta bất luân, sẽ gặp trời phạt, con của chúng ta sẽ phải chịu trừng phạt, không phải là sự ngu dại chính là tàn phế."

"Không thể nào!"

"Là thật, Mạnh Khắp cho ta xem qua y thuật, phía trên quả thật có ghi chép qua."

"Ngươi nói bậy! Biểu ca cũng hiểu y thuật, hắn nói hài tử của ta dáng dấp rất khỏe mạnh."

"Ngươi tin hắn, hay tin ta?"

"Ta. . . . . . Tin hắn!" Ta không phải là không tin ca ca, nhưng muốn ta tin tưởng lời nói vô căn cứ của Mạnh Khắp , giết cốt nhục của mình, ta thế nào cũng làm không được.

"Ngươi tin hắn? ! Thì ra là người trong lòng ngươi tin nhất là hắn."

"Không phải vậy. . . . . ."

Hắn cười lạnh nói: "Hắn nói rất đúng, ngươi căn bản cũng không yêu ta, ngươi đối với ta là lệ thuộc vào, là thói quen nhiều năm qua không cách nào thay đổi. . . . . . Là ta lợi dụng ngươi ngu ngốc đoạt lấy ngươi, là ta dựa vào sự lệ thuộc của ngươi đối với ta, đòi hỏi quá nhiều thứ vốn không nên thuộc về ta. Là ta sai lầm khi tin lời thề của một nữ hài nhi ngây thơ mười bảy tuổi, mới có thể cho rằng ngươi có thể cùng ta Thiên Trường Địa Cửu."

Lời của hắn chữ chữ câu câu đều giống như nguyền rủa cùng trừng phạt đối với ta, ta sai lầm rồi sao?

Ta muốn giữ được con của mình, liền đổi lấy phê phán như vậy.

"Không phải vậy. . . . . . Ca! Ta đối với ngươi như thế nào ngươi phải biết."

"Ca? !" Hắn cười, cười đến ta tâm hoảng ý loạn: "Ta là ca ca ngươi, trong lòng ngươi ta thật ra chỉ là ca ca của ngươi."

"Sở Thiên, ngươi muốn ta làm gì ta đều đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi phải tin tưởng tình cảm của ta đối với ngươi."

Hắn sờ sờ mái tóc dài của ta, hôn lên trán ta: "Hảo muội muội của ta, trở về gả cho nam nhân có thể yêu ngươi, có thể cho ngươi danh phận, ca ca chúc ngươi hạnh phúc!"

"Không, trừ cái này. . . . . ."

Hắn hất cánh tay kéo hắn của ta, xoay người rời đi.

Ta đuổi theo, nhưng hắn đi thật là nhanh, mỗi một lần mắt ta nhìn thấy bắt được hắn, bắt được cũng là trống không.

Hiện tại ta rốt cuộc biết đây không phải là mộng rồi, trong giấc mộng hắn tuyệt đối sẽ không tàn khốc như vậy.

"Sở Thiên! Ngươi phải tin tưởng ta, ngươi phải tin tưởng ta! Mỗi câu ta nói với ngươi đều là thật, không có ngươi ta sống không nổi."

Hắn dừng bước, lại không quay đầu lại, "Ta xem ngươi sống rất tốt!"

"Ta là vì hài tử!"

"Đừng tưởng rằng ngươi thật không rời khỏi được ta, hôm nay ngươi có thể vì hài tử mà sống, ngày mai ngươi có thể vì trượng phu mà sống, sớm muộn gì có một ngày ngươi sẽ phát hiện, không có ta ngươi còn có thể lệ thuộc vào nam nhân khác!" Hắn cúi đầu, ngừng một lát, mới nói giọng khàn khàn: "Tiểu Trần, thật ra thì ngươi căn bản cũng không yêu ta, ngươi chẳng qua là không thể rời bỏ ta. . . . . ."

Hắn lại giống như trước kia biến mất ở ta tầm mắt.

Lần này ta không hề ngây ngốc chờ nữa, dọc theo hướng hắn biến mất tiếp tục đi về phía trước.

Lần này, ta tuyệt đối sẽ không bị hắn bỏ lại!

Đi tới trời đã sáng, bụng dưới bắt đầu đau, ta đây mới nhớ tới đại phu nói thai của ta không yên, không thể làm vận động quá kịch liệt.

Ta chậm lại cước bộ, từ từ đi, mệt mỏi liền nghỉ một chút, nghỉ tốt lắm, vẫn đi về phía trước.

Giá y điểm vàng ngọc rơi xuống một đường. . . . .

****************************************

Trên đường, gặp được hai tiều phu đốn củi, ta hỏi bọn hắn có nhìn thấy một nam nhân mặc bạch y hay không.

Bọn họ nói: nhìn thấy, ở một sơn động bên đó.

Bọn họ dẫn ta đến trong sơn động, bên trong tối đen khiến cho ta cảm thấy một hồi không rét mà run, đang muốn lui ra ngoài.

Hai tiều phu ngăn ở cửa động, ngăn ta lại.

Bọn họ nói những ngôn ngữ ô uế không chịu nổi, tay vẫn còn ở đưa qua sờ mặt của ta.

"Các ngươi. . . . . ." Ta né vào bên trong, còn chưa kịp gọi "Cứu mạng" , hai người bọn họ đã ngã xuống.

Phía sau bọn họ đứng một người lau kiếm.

Hàn Y, khắc nghiệt, một thân sát khí kinh người.

"Sở Thiên! Ta biết ngay ngươi sẽ không bỏ lại ta."

Ta xông tới ôm lấy hắn, lại bị hắn lạnh lùng đẩy ra: "Ta là vừa vặn đi ngang qua, lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy."

"Tốt, ngươi đi đi!" Ta chỉ chỉ cửa động, ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: "Ta hiện tại liền trở về làng chài, trên đường ta chính là đói chết, rét chết, mệt chết, hoặc là bị người cường bạo, ngươi cũng đừng động tới ta."

"Được!"

Hắn cứ như vậy rời đi. . . . . .

Ta tức cười, hắn tại sao có thể cứ đi như vậy!

Chờ ta từ trong kích động hồi tâm, đuổi theo ra sơn động, đã không nhìn thấy hắn.

Nam nhân đáng hận này, ta bực mình hướng không ai, cũng không còn phương hướng đi tiếp.

. . . . . .

Bất tri bất giác lạc đường, ta không tìm được hướng, một mình cô đơn chân trần đi về phía mặt trời lặn.

Ta không biết hắn đã đi chưa, mà ta vẫn cố ý ngồi ở trên tảng đá xoa chân mài ra máu, lớn tiếng kêu đau.

Hắn không ra!

Ta cố ý ngồi ở dưới tàng cây ăn lá cây, vừa ăn còn vừa khóc, dụng hết toàn lực lau nước mắt.

Hắn cũng vẫn không ra ngoài!

Ta lớn tiếng kêu: "Vũ Văn Sở Thiên, nam nhân không có tim không có phổi này, nếu ta chết, thành quỷ cũng muốn quấn lấy ngươi."

Hắn vẫn không ra.

Ta hận hận bò dậy, còn chưa đi được mấy bước, ánh mặt trời phơi đến ta có chút ngất.

Bụng dưới đau đến lợi hại hơn, ta ngã nhào trong bụi cỏ hoang vu.

Không còn khí lực nữa, không nhúc nhích nhắm mắt lại nằm.

Trong lòng hận hận nghĩ, để cho ta chết đi!

Bước chân yếu ớt không tiếng động tiến dần. . . . . .

Thật lâu, một đôi tay có lực mới ôm lấy ta, từng bước một chậm rãi đi về phía trước.

Ta mở mắt, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đung đưa trước mắt ta.

"Ta biết ngay ngươi sẽ không mặc kệ ta!" Ta cười rúc vào ngực hắn, ôm bờ vai của hắn, nghe tiếng thở dài như có như không của hắn.

"Ngươi luôn tùy hứng như vậy!"

"Bởi vì ta biết ngươi không nỡ để ta chịu khổ."

"Ta là thật không nỡ, thật nhiều lần ta muốn dứt khoát mặc kệ ngươi, xem ngươi đi tới lúc nào thì trở về Lục gia. . . . . . Mà ta thật sự hạ không được quyết tâm."

"Dù sao ngươi còn sống, liền đừng mơ tưởng bỏ rơi ta."

"Ngươi sớm muộn gì cũng bức chết ta."

Ta muốn cười, muốn nhìn thấy khuôn mặt mong nhớ kia nhiều hơn nữa, nhưng bụng dưới đau thật sự khiến cho ta không chịu nổi.

Ta nhắm mắt lại, bàn tay vuốt mặt hắn vô lực đung đưa trên không trung. . . . . .

"Tiểu Trần! Ngươi đừng làm ta sợ! Ngươi tỉnh tỉnh, ngươi đừng làm ta sợ!"

Đây là thanh âm cuối cùng ta nghe được, nếu như ta còn có thể nói chuyện, ta nhất định sẽ nói: "Ngươi không phải là như vậy làm ta sợ sao? Ngươi mới thật làm ta sợ muốn chết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.