Cô Đơn Ơi Chào Nhé!

Chương 7-1: Cuối cùng em cũng đến (tiếp 1)



Một ngày làm việc bận rộn nữa cuối cùng cũng qua đi, Trần Dạ nhìn ra ngoài trời thấy sắc đen đã bao phủ, cô cùng hai nữ y tá cùng nhau trở về khu ký túc xá.

Trần Dạ lắng nghe chăm chú câu chuyện mà hai cô ấy đang bàn tán với nhau,họ nhắc đến những chàng trai cùng tham gia vào lễ hội, làm cho cô bất giác không thể nào không nhớ tới người đàn ông ngoại quốc kia, cô còn nhớ lúc ấy hắn mặc một cái áo sơ mi đen, xoay bóng lưng về phía cô, bóng lưng ấy thật khiến cho người ta có hảo cảm dựa dẫm vào.

Hai cô y tá đang xôn xao bàn về những hoạt động sắp tới của họ khi mùa lễ hội đang gần tới. Bọn họ có vẻ rất phấn khích, Trần Dạ chỉ nghe câu được câu mất, vì vốn từ bản ngữ của cô không được nhiều cho lắm dù cô đã sinh sống ở đây gần sáu tháng.

Cô hỏi Reza, một đồng nghiệp đang đi bên cạnh cô, về những gì họ vừa nói, Reza vui vẻ miêu tả lại cho cô bằng thứ tiếng anh lờ lợ mà cô ấy học được.

“ Mùa lễ hội ở đây của chúng tôi rất vui đấy bác sĩ! Vào mùa xuân, chúng tôi có ngày hội Nowruz, nghĩa là Năm mới Ba Tư, đánh dấu ngày đầu tiên của mùa xuân, thường được tổ chức vào ngày xuân phân ở Bắc bán cầu. Khi nhắc đến Afgan của chúng tôi thì không thể nào quên được ngày hội Nowruz, rất nổi tiếng...”

Trần Dạ có vẻ tò mò vì câu nói lấp lửng của Reza, cô vốn rất thích những mùa lễ hội của các nước trên thế giới, nhớ thời còn học Đại học, vì để thỏa mãn niềm mong ước được chu du khắp mọi nơi mà cô đã không ngần ngại dành dụm từng chút một tiền ăn sáng để có thể tậu về cho mình một kho tạp chí du lịch về tất cả mọi nơi trên thế giới. Đến khi những tưởng có thể vỗ cánh để thực hiện được niềm mong ước đó thì người bạn đồng hành thân thiết nhất lại không thể cùng cô thực hiện điều hằng ấp ủ.

“ Nowruz sao? Ưm… có phải là lễ hội truyền thống của đất nước các bạn đúng không Reza?”

“ Đúng vậy đấy bác sĩ. Không ngờ cô cũng biết đến nó.”. Hai mắt của Reza ngời sáng, cô ấy dường như rất vui khi Trần Dạ có thể biết đến lễ hội đặc trưng này khi không phải là người dân sống lâu năm tại đây.

“ Hình như tôi có từng biết qua về nó… ở đâu đó thì phải.”

“ Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ Nowruz, bác sĩ cô sẽ tham gia cùng bọn tôi chứ?”

“ Ồ … đương nhiên rồi Reza, tôi rất vinh hạnh vì lời mời của cô đấy.”, miệng Trần Dạ nở nụ cười tươi, bờ môi căng mọng hấp dẫn mọi ánh nhìn của đối phương, bởi vì lạnh mà hơi tím tái đi đôi chút.

Tháng mười một, chào đón cô là những ngọn đồi phủ đầy tuyết trắng, gió đông thổi tới giá buốt, Trần Dạ ngồi trong phòng, bên cạnh được đặt một lò sưởi bằng than nhỏ đủ dùng, cô đang cố gắng viết một lá thư bằng tay để thông báo mọi chuyện vẫn ổn đến hai bác, miền Nam lúc này có vẻ đã đón những cơn mưa rào đầu tiên, gọt rửa đi bao lớp bụi bám bẩn trên từng ô cửa kính nơi quê nhà. Cảm xúc trong lòng cô đang không ngừng trào dâng cuồng cuộn. Cô cho hai bác biết rằng, cô đã liên hệ được với bộ chỉ huy nơi Tiệp Khâm từng phục vụ trước khi ra đi. Họ cũng cho cô một lịch gặp mặt chính thức, nhưng có vẻ vẫn chưa có gì là chắc chắn.

Nên cô nhắc hai bác đừng quá lo lắng, chú ý giữ gìn sức khỏe, cô còn không quên gửi lời hỏi thăm tới Trần Thuận, người anh trai thân mến của mình . Cô mong anh sớm ổn định chuyện gia đình, tránh việc lông nhông đây đó nữa, giờ đây tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều phải nhờ vả đến anh phụ trách, nên sẽ rất cực nhọc.

Sau khi cho lá thư vào phong bì, cô đi nhanh ra phòng khách, tối qua Tranh Thanh vì phải đi lấy tin tức nóng sốt mà tới hơn nửa đêm mới có thể ra về, trên đường không may xe cô ấy lại bị nổ lốp, đành phải gọi điện đến bệnh viện nhờ Trần Dạ cứu viện.

“ Em viết xong rồi à?”, Trang Thanh hớp một ngụm cà phê nóng hổi cho vào miệng, giương đôi mắt to tròn hướng về phía Trần Dạ hỏi, khắp người cô ấy đều được cuộn tròn trong một tấm chăn dày, ngồi trên sô pha, cả người chỉ chừa lại mỗi hai bàn tay cùng cái đầu, đây là cách mà cô ấy cho rằng vừa tiện lợi, hiệu quả nhất lại vô cùng ấm áp để chống chọi với cái lạnh thấu xương ở bên ngoài.

“ Vâng”

“ Quyết tâm không về thật đấy à? Em còn trẻ, sau này con đường em đi còn rất dài, ở nơi đây quá nguy hiểm đối với một cô gái nhỏ như em.”

“ Em thích cảm giác phưu lưu mà chị. Mạo hiểm một chút lại hay.”, Trần Dạ nhe răng cười, vẻ lém lĩnh.

“ Phưu lưu gì chứ! Gọi là cảm tính thì đúng hơn. Đã là con gái ấy mà cũng đừng nên suy nghĩ nhiều, đừng nghĩ xa hơn về ngày mai. Đừng nghĩ nhiều về tương lai cũng chẳng nên mòn mỏi về quá khứ, em cứ gói gọn cuộc sống của mình trong 24 giờ đồng hồ. Chuông đổ thì leo lên giường đi ngủ, rũ hết vấn vương trong lòng đi. Sớm mai thức dậy lại suy nghĩ về những cái mới. Con gái sống như vậy mới mong hạnh phúc … đơn giản là không mong đợi, không hy vọng nên cũng sẽ không thất vọng!”

“ Lời chị triết lí quá, em nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ, sẽ không bỏ sót dù chỉ là dấu ngắt câu. Còn bây giờ, giúp em gửi lá thư này về nước cho hai bác của em nhé!”

Trang Thanh buồn cười vì câu nói của Trần Dạ, đánh mắt liếc xéo cô ấy, sau đó đứng lên cho phong thư vào balô của mình.

Tiếng trống bên ngoài vang lên mỗi lúc một gần, lọt vào tai Trang Thanh, cô mới chợt nhớ hôm nay là ngày bắt đầu của lễ hội Nowruz, vội lôi kéo Trần Dạ cùng ra ngoài với mình. Trước khi ra khỏi cửa, hai cô ăn mặt thật kín đáo, trang phục truyền thống của phụ nữ Afgan mặc tương đối phức tạp, Trần Dạ loay hoay hơn mười phút mới có thể mặc xong trọn vẹn, hai cô bước nhanh ra đường phố chính, trên tay Trang Thanh còn cầm theo một chiếc máy ảnh màu đen mà cô ấy vẫn hay dùng trong lúc tác nghiệp.

Lễ hội Nowruz ở Afghanistan rất linh đình giống như tết cổ truyền của Việt Nam, mọi người cùng nhau tràn ngập khắp các con đường, cùng lắc lư theo điệu nhảy của những cô nàng vũ công đội vòng tua gắn lông ngỗng trên đầu. Vào dịp này, người dân ở những khu vực từng thuộc Ba Tư cổ đại sẽ mặc những bộ đồ truyền thống, ca hát và nhảy múa với tiếng kèn và trống lục lạc trên đường phố để chào đón năm mới.

Trần Dạ lạc vào trong biển người rộng lớn, lúc đầu cô còn có thể trông thấy bóng dáng Trang Thanh ở trước mặt mình, nhưng sau một lúc, cô ấy lại thoăn thoắt biến mất, dường như máu nghề nghiệp lại dâng trào lên nên quên mất rằng Trần Dạ đang đi cùng mình. Sau một lúc hoảng hốt, Trần Dạ dần bình tĩnh trở lại, cô cố gắng chen ngang qua dòng người đang không ngừng tiến về phía trước, dáng người cô nhỏ nhắn lại nhanh nhẹn, sau một lúc, cô thoát ra khỏi đám đông, quan sát xung quanh, khung cảnh rất xa lạ, có vẻ như cô đang ở giữa trung tâm của thủ phủ. Trần Dạ đi vào con hẻm bên cạnh, mong tránh được đám đông hỗn tạp.Cô vất vưởng trên con ngõ nhỏ một lúc lâu, trong lòng có hơi bất an, nhưng vẫn muốn khám phá về nơi đây thêm một chút, kiến trúc nhà ở nơi đây khá đặc biệt chúng không mang bản chất của một nền văn minh nào cả, chỉ đơn giản là sự pha trộn từ nhiều nền văn hóa.

Cuối con hẻm có ngã ba đường, bên cạnh còn có một quán café vẫn đang mở cửa, Trần Dạ quyết định ghé vào quán, cô nắm lấy tay cầm cửa, nhấc chân bước vào quán, chiếc chuông phía trên đầu cánh cửa rung lên.

“ Leng keng leng keng”

“ Xin chào! Làm ơn cho tôi một cốc café nóng?”, Trần Dạ ngồi vào một cái bàn bên cạnh khung cửa sổ, nơi đây có tầm nhìn khá tốt, có thể nhìn ngắm ra bên ngoài.

Có lẽ, vì lễ hội diễn ra nên quán vắng tanh , không một bóng người, hình như cô là vị khách có mặt duy nhất tại quán này. Trần Dạ chờ một lúc lâu, mà vẫn chưa có phục vụ bước ra, cô ngó nghiêng xung quanh, định đứng lên tiến đến quầy lễ tân. Cô đi được vài bước, sau gáy liền truyền đến một trận đau đớn, trước mắt tối sầm, cô dần mất đi ý thức.

“ Lại là em sao?”, giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên.

Lâm nhìn cô gái đang ngất lịm đi trong lòng thủ lĩnh, có vẻ quen thuộc, liền cố nhớ xem đã gặp cô ta ở đâu.

“ Ngài Rose, chẳng phải cô ta là cô gái hôm trước đấy sao.”

“ Đúng vậy! Là cô ấy.”

“ Tại sao cô ta lại ở đây? Mà lại còn vào lúc này?”

“ Tôi cũng muốn có câu trả lời đấy.”, Rose nhướn mày, ra vẻ ngạc nhiên.

Lâm nói với giọng điệu suy đoán, đủ để hai người nghe.

“ Không phải cô ta là gián điệp đấy chứ?”

Rose lắc đầu, ánh mắt sắc bén hướng vào khuôn mặt trắng noãn đang thiếp đi trong lòng mình.

“ Đưa cô ấy đến chỗ tôi.”

“ Còn kế hoạch hôm nay thì sao, Ngài Rose?”, Lâm hỏi.

“ Tạm thời cho thuộc hạ xem tình hình trước, khi nào có lệnh của tôi thì mới được tiến hành. Không được làm bừa, kẻo bức dây động rừng.Bây giờ, anh hãy cùng tôi về dinh thự trước.”

“ Đã rõ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.