Việc tôi đánh Đoạn Tiểu
Ngữ một trận dữ dội đã lan khắp trường. Hứa Lật Dương vô cùng kinh ngạc, cũng
cảm thấy đôi chút ngại ngùng nhưng không bao giờ giờ hỏi tôi về các tình tiết
sự việc cũng như nguyên nhân. Tâm trạng tôi cũng có gì đó trầm xuống, buồn bã.
Tôi đã thắng nhưng trong lòng chẳng cảm thấy vui vẻ gì. Mấy ngày hôm đó chúng
tôi không đi về cùng nhau, hầu như chẳng nói với nhau câu nào.
Ngày thứ Ba của tuần thứ
hai sau đó là sinh nhật tôi. Trước đó một tháng, tôi đã dự định là sẽ cùng Hứa
Lật Dương tổ chức sinh nhật lần thứ mười sáu cho mình. Trong suốt những năm
trước đó, tôi chưa bao giờ có một cái sinh nhật thực sự theo đúng nghĩa của nó.
Vậy mà vào lúc này tôi
vẫn đang chiến tranh lạnh với Hứa Lật Dương. Tôi vô cùng thấp thỏm bất an, vô
cùng buồn rầu và sợ hãi. Tôi sợ Hứa Lật Dương đã quên mất sinh nhật của mình,
sợ cậu ấy sẽ chẳng thèm để ý đến tôi, sợ trước ngày hôm đó cậu ấy sẽ đến tìm và
bảo với tôi rằng tình yêu đầu ngắn ngủi của chúng tôi thế là chấm dứt.
Sáng hôm đó, tôi bước vào
lớp, việc đầu tiên là đưa mắt hướng về chỗ ngồi của cậu ấy. Vẫn chưa đến. Tôi
thấy có chút thất vọng. Lúc đút chiếc cặp vào ngăn bàn, tôi còn cố tình đẩy rất
nhẹ, tôi cứ mơ tưởng rằng cậu ấy sẽ tặng tôi một món quả nhỏ, và món quà đó sẽ
được đặt ở trong ngăn kéo. Tôi nhẹ nhàng ấn chiếc cặp vào sâu trong ngăn bàn.
Thế nhưng, chiếc cặp cứ thế tiến vào mà chẳng gặp trở ngại nào cả. Trong ngăn
kéo không có hộp quà nào.
Cả ngày hôm đó, gần như
tiết nào tôi cũng lơ mơ, không tập trung. Gần như mỗi giờ nghỉ năm phút tôi đều
nhìn trộm về phía Hứa Lật Dương. Lúc này tôi không còn mong chờ món quà của cậu
ấy nữa rồi. Tôi chỉ mong cậu ấy tiến lại gần và chỉ cần nói với tôi một câu
“Chúc mừng sinh nhật” thôi thì tôi cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Thế nhưng, cậu ấy chẳng
có vẻ gì khác với ngày thường cả.
Mỗi phút trôi qua, tôi
lại cảm thấy hi vọng của tôi giảm đi một chút và sự đau khổ của tôi tăng thêm
một chút. Tôi cảm thấy nực cười, tôi đã quá xem trọng bản thân rồi. Mày nghĩ
mày và người ta đang yêu nhau một cách chính thức sao? Thuỷ Tha Tha, mày tự
huyễn hoặc giỏi quá. Mày lại đi mong chờ một người con trai thích một đứa con
gái cầm chổi đuổi đánh bạn khắp sân trường sao? Mày mong chờ Hứa Lật Dương giữ
lại hình ảnh đẹp về mày sao?
Từ mong chờ, hy vọng rồi
đến thất vọng, và cuối cùng, gần như là tuyệt vọng.
Tiết học cuối cùng của
buổi chiều, tôi dường như chẳng còn có gì để hi vọng nữa. Tiếng chuông tan học
cất lên, tôi thất thểu, chậm chạp thu dọn sách vở cho vào cặp. Hứa Lật Dương
như thường lệ nhanh chóng đi ra từ cửa sau. Sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi
thế đấy. Không ai chúc tụng, cũng chẳng có một ai nhớ đến.
Còn gì làm cho Thuỷ Tha
Tha, một cô bé luôn cao ngạo buồn hơn việc bị lãng quên trong ngày sinh nhật
hôm đó nữa chứ? Một mình cô bước đi trên đường, nước mắt chỉ trực trào ra. Mười
sáu tuổi cô đơn. Cả thời niên thiếu cô đơn.
Vẫn là cái khúc rẽ đó, cứ
như là tôi đang nằm mơ. Hứa Lật Dương bỗng nhiên hiện ra trước mặt. Trên tay
còn ôm một chiếc hộp rất to, giấy bọc màu hồng, rất đẹp.
Tôi dường như không tin
vào mắt mình nữa.
Trong những giây phút
tuyệt vọng, một niềm vui quá bất ngờ khiến người ta khó mà tin được! Tôi có cảm
giác như đang được hưởng một phép màu nhiệm trong các câu chuyện cổ tích.
Tôi sung sướng đến nỗi
không thốt nên lời. Hứa Lật Dương đặt chiếc hộp vào trong tay tôi nói một câu
“Chúc sinh nhật vui vẻ, Thuỷ Tha Tha!” rồi nói tiếp “Trong hộp có thư, trong
thư viết những điều tớ muốn nói. Tớ không nói nhiều nữa, nếu không lại bị thầy
cô bạn bè bắt gặp thì phiền ra.”
Tôi ôm chặt chiếc hộp vào
lòng, gật đầu lia lịa. Hứa Lật Dương nhìn tôi rồi quay người đi trước.
Tôi như thể đang ôm món
quà quý nhất trần gian. Trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Về đến nhà, nhân
lúc mẹ không có ở nhà, tôi vội vào phòng, khoá trái cửa lại. Tôi mở chiếc hộp
ra.
Trời ạ!
Một chiếc hộp chứa đầy
hạc giấy.
Chiếc hộp toàn hạc giấy
được gấp bằng những màu nhạt như hồng nhạt, vàng nhạt, xanh nhạt… những con hạc
giấy im lặng nằm trong chiếc hộp, từng lớp từng lớp san sát bên nhau. Mỗi con
đều có dáng vẻ như đang muốn bay lên.
Người tôi bỗng mềm nhũn
ra, chưa bao giờ tôi cảm thấy xúc động như lúc này, chưa bao giờ thấy hạnh phúc
đến thế, chưa bao giờ tôi có cảm giác sung sướng đến như vậy.
Một nghìn con hạc giấy ở
thế hệ nào đó đã từng là một trong những yếu tố lãng mạn không thể thiếu được
của tình yêu. Một người thắp đèn ngồi trong gian phòng nhỏ, gấp từng con hạc,
từ lúc hoàng hôn đấn tận lúc bình minh. Hàng nghìn con hạc bay bay như những
ngôi sao may mắn đang lấp lánh trên bầu trời. Năm đó, đôi bàn tay nhỏ của cậu
có phải vì chút lãng mạn này mà sưng rộp lên không?
Đúng thế, chúng tôi là
người cùng chẳng một thế hệ. Chúng tôi có những câu chuyện và các tình tiết
giống nhau. Tôi cũng gấp hạc, bọn con gái trong trường đều biết gấp hạc. Bọn họ
sau khi gấp xong sẽ đem tặng người con trai mà họ đem lòng thương mến. Thế nhưng,
một người con trai vì một người con gái mà gấp từng này con hạc rồi đem từng đó
con hạc đến tặng một người con gái thì đó là một việc từ trước đến giờ tôi chưa
bao giờ được nghe.
Vẫn chưa kịp đếm thì mẹ
đã đi làm về. Tôi giấu chiếc hộp xuống gầm giường.
Tôi cứ nghĩ là mẹ sẽ
không nhớ đến sinh nhật của tôi, ai ngờ mẹ về nhà với một hộp bánh gatô trên
tay.
“Thế là mày đã mười sáu
tuổi rồi đấy, tao đã nuôi mày được mười sáu năm ròng. Chẳng biết đến lúc nào
thì mới được mày nuôi.” Giọng mẹ hết sức lạnh lùng. Tôi nhẹ nhàng gật đầu,
trong lòng hơi khó chịu nhưng vẫn cảm thấy có một chút ấm áp. Mẹ ơi, thực sự
con đâu có muốn gì nhiều đâu, chỉ cần một bông hoa là đã làm cho trái tim con
biến thành mùa xuân, có ánh nắng ngập tràn, nhẹ nhàng, ấm áp.
Đêm đó, dưới ánh trăng,
tôi đếm chỗ hạc đến gần sáng. Vì sợ mẹ tôi nửa đêm thức dậy phát hiện ra phòng
tôi đèn vẫn sáng nên tôi đành phải ngồi dưới ánh trăng, đổ hết chỗ hạc ra, đếm
từng con một. Có rất nhiều lần bị đếm nhầm hoặc là do buồn ngủ quá đếm rồi lại
quên, lại phải đếm lại từ đầu.
Gần như cả đêm hôm đó tôi
mới đếm chính xác được chỗ hạc. Tôi đếm tất cả ba lần. Một nghìn linh một con,
không thừa, không thiếu.
Ánh trăng rọi vào giường
tôi, ánh trăng phủ chiếu lên những con hạc. Ánh trăng sao mà dịu dàng và ân
tình đến thế.
Tôi sẽ nhớ mãi đêm hôm
đó. Trong lòng tôi ấm áp và ngọt ngào, Đó là đêm mà tình yêu của tôi cháy sáng,
một thứ ánh sáng lung linh tuyệt đẹp.
Bao nhiêu năm sau này qua
đi, tuy đã từng có người tặng tôi chín trăm chín mươi chín bông hoa hồng, tuy
đã từng có người tặng tôi những đồ trang sức đắt tiền, thế nhưng, tâm trạng khi
đếm hạc vào cái đêm năm ấy chẳng bao giờ có được lần nữa.
Hay nói cách khác, nếu
như nói với người khác là tôi đã từng được một người con trai gấp cho một nghìn
linh một con hạc giấy, tôi cảm thấy tự hào hơn nhiều so với việc nói với họ
rằng có một người con trai tặng tôi một chiếc nhẫn hột xoàn trị giá mười vạn
tệ.