Thời gian có thể làm thay
đổi tất cả. Đó là chân lý của chân lý.
Ngày đầu tiên, mẹ đưa tôi
đi nhập trường. Do nằm trên một ngọn đồi nhỏ nên trong trường có những bậc
thang lên xuống. Lúc đi xuống cầu thang, vì đi dép cao gót nên mẹ bị trẹo chân
một cái. Mẹ trượt dài vài bậc cầu thang. Tôi sợ hãi chạy lại đỡ mẹ dậy. Thế
nhưng câu nói đầu tiên của mẹ tôi sau khi ngã là: “Đi xách cái vali lại đây!
Trời ạ, cái vali đấy tôi phải mất 700 tệ để mua cho cô đấy…” Tôi đi nhặt chiếc
vali đổ, vừa đi vừa khóc.
Nếu như tôi giống những
đứa con gái khác, lúc đi phải đưa tay ra đỡ mẹ, thì chắc là mẹ tôi đã không bị
trượt ngã như thế. Tôi luôn lạnh lùng với mẹ, từ trước đến giờ chưa bao giờ đỡ,
chưa bao giờ dìu, càng chưa bao giờ ôm mẹ cả. Thấy mẹ xót chiếc vali như vậy,
tôi thấy vô cùng đau lòng. Tôi tự nhủ với mình rằng: Sau này nhất định phải
kiếm thật nhiều tiền, nhất định sẽ báo hiếu mẹ tôi. Quên đi tất cả mọi thứ
trong quá khứ để yêu thương mẹ.
Tôi nghĩ chắc sau khi tôi
thi đại học xong, mối quan hệ giữa mẹ và tôi sẽ bắt đầu được cải thiện. Giây
phút mẹ cầm chặt tay tôi, không nỡ rời ra để ngủ, tôi chợt hiểu ra tình yêu và
nỗi đau khổ của mẹ. Trên thế gian này chỉ có hai con người dựa vào nhau mà
sống. Cùng với sự trưởng thành của tôi, mẹ tôi cũng đang tiếp tục trưởng thành,
rồi sẽ có một ngày cả hai chúng tôi đều trở nên chín chắn và chững chạc, sẽ
dành cho nhau những tình cảm yêu thương, sự ấm áp che chở, và sẽ để cho nhau
hiểu được tình cảm nồng thắm của mỗi người.
Và như thế, tôi vào một
trường đại học ở Vũ Hán đúng như mong muốn của mẹ tôi. Mặc dù mơ ước của tôi
ngày bé là được vào học ở trường Đại học Bắc Kinh nhưng đỗ vào trường X này,
nếu như mẹ tôi thấy vui vẻ thì tôi cũng lấy làm vừa lòng.
Bốn năm tại trường X này,
bây giờ ngoảnh nhìn lại, những gì tôi còn nhớ không nhiều. Ví dụ như kiến thức
chuyên ngành, về cơ bản là tôi đã quên sạch. Ví dụ như những người bạn cùng lớp
chẳng có gì nổi trội cũng đều dần dần bị lãng quên, chẳng thể nhớ nổi tên họ.
Những cuộc bi hoan ly hợp tưởng chừng khắc cốt ghi tâm cũng theo thời gian mà
mờ nhạt dần.
Giả Tếu Ảnh là bạn gái
thân nhất của tôi thời đại học. Bất luận xảy ra chuyện gì, dù là chuyện ngày
trước hay chuyện bây giờ, cô ấy đều biết bởi vì ngoài cô ấy ra, từ bé đến lớn
tôi chẳng có một đứa bạn gái nào thân thiết cả.
Đó là ngày đầu tiên tôi
vào đại học. Lúc bước vào phòng kí túc xá chỉ có mỗi Giả Tếu Ảnh là người đã
dọn vào ở trước tôi. Cô ấy ngồi trước mặt tôi, vô cùng ngây thơ, cười nói với
tôi:
“Chào bạn!”
Đập vào mắt tôi lúc đó là
một cô bạn có cặp lông mày thanh thoát, mái tóc ngắn gọn gàng, đôi dép xăng đan
đế bằng và chiếc váy trắng dài sạch sẽ.
Tôi thích cô ấy. “Tiếng
sét” từ phút giây đầu gặp gỡ không phải là đặc quyền của tình yêu, có nhiều lúc
hai người bạn gái làm quen với nhau cũng cần có một “tiếng sét”.
Lần đầu tiên gặp Giả Tếu
Ảnh ở phòng kí túc xá, tôi đã thấy rất mến.
Trước khi gặp Giả Tếu Ảnh
mười tám năm, tôi luôn cho rằng phụ nữ là một động vật xấu, vì thấy mình luôn
gặp phải những người phụ nữ xấu. Ví dụ như bà nội tôi, ví dụ như Đoàn Tiểu Ngữ,
ví dụ như cô giáo Lý Anh hay thậm chí là mẹ tôi. Mười tám năm đầu của cuộc đời,
những gì tôi có trong kí ức về phụ nữ đều là những người phụ nữ xấu.
Tôi có một định nghĩa rất
đơn giản về phụ nữ xấu: người nào đối xử không tốt với tôi và là phụ nữ thì đó
chính là người phụ nữ xấu. Và ngược lại, cho dù họ có giết người phóng hoả, chỉ
cần họ tốt với tôi thì họ là người phụ nữ tốt.
Sau này tôi mới hiểu ra
rằng những người được gọi là người tốt là những người dùng cách xử lý mềm dẻo
để giải quyết mâu thuẫn rồi trục lợi, còn người xấu thì ngược lại.
Phóng to những hận thù và
nỗi đau, chúng ta sẽ trở thành những động vật bé nhỏ luôn buồn rầu, tự mình
liếm láp những vết thương nhỏ bé của mình. Rồi tự nói với bản thân rằng, ôi đau
quá. Và cứ thế cái sự đau liền trở thành một thói quen, một phong cách.
Lần đầu tiên gặp tôi đã
có cảm tình ngay với Giả Tếu Ảnh, giống hệt như lần đầu tiên tôi gặp Hứa Lật
Dương vậy.
Buổi tối đầu tiên ở kí
túc xá, tôi dùng rất nhiều đoạn ruy băng màu hồng kết thành vô số bông hồng,
sau đó gắn từng bông, từng bông ra phía ngoài chiếc màn.
Thế là cuối cùng, tôi đã
có thể trang trí chiếc giường của mình theo đúng sở thích. Đã không còn những
ngày tháng mẹ tôi bắt tôi phải dùng chiếc ga trải giường kẻ ca rô cũ k ĩ và gập
chăn vuông vức như miếng đậu phụ nữa rồi.
Giả Tếu Ảnh thấy chiếc
màn của tôi được trang trí như thế tỏ ra rất thích. Thế là tôi liền nói với cô
ấy:
“Nếu cậu thích, thì tớ
cũng sẽ kết cho cậu một cái.”
Giả Tếu Ảnh gật đầu trong
sự sung sướng vô biên. Tôi lại hì hục ngồi kết rất nhiều nơ trên màn của cô ấy.
Tất cả các bạn gái khác đều nhìn chiếc giường của chúng tôi với con mắt vô cùng
kinh ngạc. Có điều, tôi không giúp, cũng chẳng dạy cho bất kì ai. Chỉ có người
mà tôi yêu quý, tôi mới tình nguyện bỏ thời gian và công sức. Còn những người
khác, đối với tôi, chẳng liên quan gì cả.
Sau này, tôi và Giả Tếu
Ảnh trở thành những người bạn thân của nhau. Ngày ngày kè kè bên nhau, đi đâu
cũng có đôi, làm bất cứ việc gì cũng sát cánh bên nhau.
Từ trước đến giờ chưa bao
giờ cuộc sống của tôi như thế này: làm bất cứ việc gì cũng có người ở bên cạnh.
Điều này lúc trước đối với tôi là một việc không tưởng. Tôi đã quen với sự cô
độc lâu rồi, vậy mà bỗng nhiên có một cô bạn vừa dịu dàng, vừa ngoan ngoãn hằng
ngày có 20/24 tiếng đồng hồ ở bên cạnh tôi. Điều này làm tôi hạnh phúc, không
lời nào tả xiết.
Giả Tếu Ảnh đã làm cho
tôi biết một điều, hoá ra bản thân tôi rất sợ sự cô độc. Chỉ có điều vì cô độc
lâu rồi nên dần dần trở nên trơ với nó, dần dần quen với việc tự mình đi tiêu
khiển cho bớt cô độc mà thôi.
Dần dần, tôi bắt đầu từ
từ kể cho cô ấy nghe về câu chuyện tình yêu của tôi và Hứa Lật Dương. Các bạn
đừng có cười chúng tôi nhạt nhẽo. Những cô gái mới nhập trường sẽ bày tỏ thịnh
ý muốn kết bạn với nhau việc trao đổi với nhau một chút bí quyết trong cuộc
sống của mỗi người là một việc gần như tất yếu. Còn đối với tôi, một thiếu nữ
vẫn còn trong trắng như thế này, thì bí mật duy nhất chính là mối tình đầu ở
thời phổ thông mặc dù mới chỉ đang ở giai đoạn nụ hôn đầu mà thôi.
Vậy mà Giả Tếu Ảnh còn
trong sáng hơn cả tôi. Thời phổ thông của cô, đến những bức thư tình cũng chưa
bao giờ có. Tôi chẳng tin nên đã gặng hỏi. Và cuối cùng, Giả Tếu Ảnh cũng thừa
nhận với tôi là cô đã có thời thầm yêu cậu lớp trưởng, một cậu con trai trông
cực kì mạnh mẽ, vô cùng thông minh, thành tích học tập rất tốt. Mỗi lần kiểm
tra, chỉ trong hai mươi phút cậu ta đã làm xong hết. Sau đó thì thầm đọc đáp án
cho những bạn ngồi xung quanh. Hằng ngày đi học, cậu ấy đều tự mình đọc sách,
không nghe thầy cô giáo giảng bài. Cậu nói những điều thầy cô giáo giảng đều
chẳng ra gì. Sau khi tan học, cậu tìm người chơi bài trong lớp học. Ngày nào
cậu ta cũng thắng tiền. Số tiền thắng được, ngay ngày hôm sau cậu liền đi mua
một đống đồ ăn đến chia cho các bạn cùng lớp. Còn có một lần cậu và bốn người
bạn khác đang đi chơi bỗng có một bạn bị đau ruột thừa. Lúc đó bọn họ đang cách
nhà rất xa, trong người lại chẳng có nhiều tiền. Thế là cậu lớp trường này đã
bảo ba người còn lại đưa hết tiền trên người cho mình. Tổng cộng là 370 tệ. Sau
đó bảo bọn họ trước tiên đưa cậu bạn đau bụng kia vào bệnh viện gần nhất. Hai
mươi phút sau, cậu lớp trưởng này đã biến 370 tệ đó thành 5.000 tệ. 5.000 tệ đó
là tiền thật! Những câu chuyện thần kì về cậu bạn này còn rất nhiều. Ở trường,
cậu ta được gọi là thiên tài.
Tếu Ảnh sùng bái cậu lớp
trưởng thiên tài này vô cùng, luôn yêu quý cậu ta như là thần là thánh ở trong
tim.
Cậu lớp trưởng này cũng
có cảm tình với Tếu Ảnh. Hai người sau bao lần liếc mắt đưa tình, hỏi han thăm
dò đối phương và đã có cuộc hẹn đầu tiên.
Cậu lớp trưởng hẹn Tếu
Ảnh đến một nhà hàng cách trường khá xa để ăn cơm. Ở đó, chỗ ngồi được thiết kế
giống như những chiếc nôi. Bọn họ hẹn nhau trước cửa Ngân hàng ICBC, cách cổng
chính trường học 500m về phía Đông.
Tếu Ảnh trong lòng thấp thỏm
không yên đến trước mặt cậu ta và hai người đi song song với nhau, vừa đi vừa
nói chuyện. Bỗng nhiên, cậu ta”khạc” một tiếng, rồi nhổ nước bọt ra bên lề
đường. Sau đó còn dùng chân hậm hực di di lên đó. Tình cảm chân tình thầm kín
bấy lâu của Tếu Ảnh bỗng nhiên thấy ứ lên đến cổ họng, bỗng nhiên cô cảm thấy
cảm giác rung động vẫn thườgn có bỗng chốc tiêu tan.
Tôi thực cảm thấy việc đó
không công bằng cho lắm với cậu lớp trưởng, nên lên tiếng hỏi Tếu Ảnh: “Thực ra
gặp phải trường hợp như thế cũng chẳng có cách nào cả, nuốt xuống thì khó chịu
cho bản thân, nhổ ra thì khó chịu cho người khác.”
Tếu Ảnh thở dài rồi nói:
“Cậu không biết đấy thôi, sau đấy còn nhiều chuyện kinh khủng hơn thế cơ. Cuối
cùng thì chúng tớ cũng đi đến cái nhà hàng đó, lúc ăn cơm, một mình cây ta thao
thao bất tuyệt. Tớ nhìn thấy có một miếng rau giắt vào răng cửa của cậu ta, cứ
lúc ẩn lúc hiện theo những câu nói. Cuối cùng mình chịu không nổi nữa liền lấy
một chiếc gương ra, giả vờ rất điệu đã ngắm
khuôn mặt mình trong gương rồi đưa chiếc gương tiến lại trước mặt cầu ta hỏi
cậu ta xem tấm ảnh nhỏ dán trên chiếc gương có đẹp không? Quả nhiên, cậu ta đưa
tay ra cầm chiếc gương, ngắm nghía rất kĩ, nhân tiện cũng tự ngắm mình. Tớ tự
nhủ chắc là cậu ta đã phát hiện ra miếng rau vì cậu ta soi rất kĩ chiếc răng
cửa, chắc là cậu ta sẽ đi vào nhà vệ sinh hoặc tìm người phục vụ để lấy tăm.
Nhưng đến cuối cùng thì cậu ta thản nhiên ngồi trước mặt tớ cho tay vào mồm móc
miếng rau đó ra rồi nhẹ nhàng búng nó xuống dưới đất. Và thế là mối tình đầu của
tớ đã bị miếng rau đó giẫm đạp cho nát bét.”
Tếu Ảnh nói, từ đó trở đi
co luôn cố gắng chuyên tâm học hành, trong lòng không hề vướng bận chuyện tình
cảm lăng nhăng. Nhờ đó mà kết quả các môn đều cao lên rất nhiều so với trước.
Vậy là một miếng rau không
chỉ làm cho một học sinh trở nên xuất sắc mà còn làm cho một cô gái vẫn giữ
được vẻ trong sáng của mình cho đến tận bây giờ. Thật là một miếng rau vĩ đai.
Thực ra thời phổ thông
trôi đi quá phẳng lặng chưa chắc đã là một việc tốt. Giả Tếu Ảnh sau khi nhập
học được ba tháng thì bị một anh sinh viên năm thứ ba quyến rũ. Điều đó chứng
minh rằng thời phổ thông có thân tình, có yêu đương chút xíu cũng là một việc
có lợi cho người, cho bản thân và có ích cho sự tráng kiện của trái tim.