Tôi ở thành phố X đã được
một tuần. Tôi nhớ từng kỉ niệm trong tuần vui vẻ đó, nhưng lại sợ những kỉ niệm
đó quá nhỏ vụn làm cho bạn đọc yêu quý thấy khó chịu.
Đêm thứ hai, Hứa Lật
Dương nói muốn dẫn tôi đến sân vận động để đi dạo.
Đó là một ngôi trường
được bao quanh bởi những ngọn núi. Nhìn về bốn phía, tôi có cảm giác như mình
đang nằm trong cái bồn tắm vậy.
Hứa Lật Dương dắt tay tôi
đi từng bước. Đêm tháng Mười một ở phía Bắc, trời rất lạnh. Trên sân vận động
lúc này cũng rất vắng vẻ. Từng đợi gió thổi qua, Hứa Lật Dương ôm chặt tôi vào
lòng. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác lúc đó, như thể là cả thế giới
này chỉ còn có tôi và Hứa Lật Dương, như thể là thế giới này thuộc về chúng
tôi. Cái cảm giác đời đời kiếp kiếp có lẽ chính là cái cảm giác của năm đó.
Chúng tôi cứ thế từ từ đi
giật lùi về phía sau. Bỗng nhiên tôi nghe thấy đằng sau lưng mình có tiến nổ
đùng đoàng, càng ngày càng rõ, càng ngày càng vang.
Tôi quay người lại nhìn,
trên hố cát ở dưới dốc cách chúng tôi 5m có một màn pháo hoa đang được bắn lên.
Có đỏ, có xanh, có vàng, có tím, từng đợt từng đợt bắn lên liên tục, một bữa
tiệc sang trọng và đẹp mắt.
Từ xa tôi nhìn thấy trên
bầu trời pháo hoa đang được xếp thành một từ “I LOVE YOU”, từng hình pháo hoa
xòa ra rồi lại tan biến, sau đó lại từ từ rơi xuống đống cát. Mặt tôi hiện lên
từng câu: “Anh yêu em”, rồi tan biến, rồi lại xuất hiện.
Pháo hoa từ từ tắt.
Dịch Trì lúc đó mới đi
đến trước mặt chúng tôi, nói: “Màn biểu diễn này của tôi không dễ dàng chút
nào, luôn tay luôn chân. Có điều cũng xứng đáng.”
Có một số người, ta có
thể thay thế nhưng có ngững chi tiết mãi sẽ lưu trong kí ức. Giống như từ rất
lâu, rất lâu rồi, pháo hoa cũng biết nói: “Anh yêu em.”