. Sau buổi sáng hôm đó, mặc
dù tôi đã mặc áo lông vũ của Dịch Trì nhưng nửa tiếng mở cửa nghịch bông tuyết
đã làm tôi bị cảm lạnh. Tôi bị ốm và bắt đầu sốt.
Hứa Lật Dương ôm lấy tôi,
sờ vào trán nòng rực của tôi không biết phải làm gì. Dịch Trì đứng bên cạnh
chúng tôi rất lâu rồi mới đưa tay ra, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng sờ lên trán
tôi, tôi như bị điện giật, mở mắt ra, Dịch Trì cũng như bị điện giật, rút ngay
tay về.
Dịch Trì nói: “Cậu đi mua
ít thuốc đi. Đợi tuyết không rơi nữa, ta đưa Thuỷ Tha Tha đi bệnh viện.”
Hứa Lật Dương buông tôi
ra, đi mua thuốc. Trường của hai người rất hẻo lánh, mua được viên thuốc cũng
phải ngồi xe nửa tiếng.
Tôi nằm một mình trên
giường. Dịch Trì không còn ở trong phòng tôi nữa.
Tôi nghĩ lúc đó chắc chắn
anh ta biết rõ tại sao mặt tôi lại đỏ bừng lên. Thế nhưng, nếu thế thì đã sao?
Liệu có thể làm được gì? Tôi là người yêu của Hứa Lật Dương. Tôi mới gặp Dịch
Trì chưa được bảy mươi hai tiếng đồng hồ. Dịch Trì là một người nhiệt tình với
bạn bè, tờ mờ sáng, lạnh lẽo đứng đợi tôi và Hứa Lật Dương nửa tiếng đồng hồ.
Không thể làm được gì vì
thế chỉ có thể im lặng, chỉ có thể để tôi ở một mình trong phòng, còn mình thì
ở bên ngoài.
Tôi nằm trên giường suy
đoán xem Dịch Trì đang làm gì. Chơi điện tử, xem sách hay là đang giống tôi,
nhớ lại cảnh tôi giơ tay ra hứng những bông tuyết.
Mơ mơ màng màng, tôi dần
ngủ thiếp đi, lại mơ mơ màng màng thấy ai đó đang giúp tôi kéo lại chăn, rồi
lại mơ mơ màng màng ngửi thấy một mùi lạ. Tôi dần tỉnh dậy, hét toáng lên: “Có
mùi lạ, cháy rồi!”
Xin thứ lỗi cho sự ngu
ngốc của tôi, từ trước đến giờ cứ ngửi thấy có mùi lạ trong phòng thì suy nghĩ
đầu tiên của tôi là có cái gì đó đang cháy. Bởi vì ngày nhỏ, có lần tôi lỡ làm
bẩn quần áo, sợ bị mẹ mắng, sau khi trở về nhà tôi đã vội cởi ra, giặt chỗ bẩn
đó, rồi đưa lên lò sưởi hong khô. Kết quả, mẹ tôi vừa về đến nhà liền kêu toáng
lên là có cháy, rồi kêu gào tên tôi, xông thẳng vào phòng tôi, nhìn thấy tôi
chỉ đang hong khô quần áo. Khuôn mặt mẹ chuyển từ sợ hãi sang vô cùng giận dữ,
mắng cho tôi một trận té tát.
Sự việc này đã ảnh hưởng
đến tôi. Từ đó, bất kể mùi lạ nào có trong phòng, với tôi đều là dấu hiệu của
việc cháy.
Dịch Trì nghe thấy tôi
kêu toáng lên thì chạy vội vào hỏi: “Ở đâu, ở đâu cơ?”
“Hình như là ở ngoài
phòng khách bay vào.”
Dịch Trì ngẩn người ra
rồi giải thích: “tưởng gì. Anh đang đun nước gừng.”
“Đun nước gừng ư?” Tôi
nhât thời vẫn chưa kiph phản ứng lại.
Dịch Trì tiếp tục giải
thích: “Nước gừng có thể trừ hàn trị cảm, may mà ở đây anh vẫn còn một ít gừng
chưa dùng hết.”
Hai mắt tôi chằm chằm
nhìn Dịch Trì. Tôi thề là tôi không cố ý nhìn thế chỉ là vì tôi ngạc nhiên. Từ
bé đến giờ trừ mẹ tôi ra chưa ai nấu cho tôi cái gì.
Nhưng đúng là ánh mắt
nhìn của tôi đã làm cho Dịch Trì cảm thấy ngại ngùng. Ánh mắt anh trở nên khác
thường, ngại ngùng đưa mắt nhìn vào không trung rồi nhìn tôi, rồi lại từ mặt
tôi nhìn vào không trung. Cả căn phòng như bị ngưng đọng, chỉ có ánh mắt xáo
trộn ngại ngùng của hai người, như đang trốn chạy, như đang lẩn trốn.
Tôi cúi mặt xuống, không
biết nên nói gì. Tôi thấy trong lòng rối bời. Lâu lắm rồi tôi không có cảm giác
này. Cái cảm giác giống như mấy năm trước tôi vẫn có mỗi lần nói chuyện với Hứa
Lật Dương. Còn tôi và Hứa Lật Dương đã rất lâu rồi không còn có cảm giác tim
đập nhanh, loạn nhịp nữa rồi.
Tôi trùm chăn lên kín
đầu. Bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Một lúc sau, Dịch Trì lại
vào phòng. Tôi nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng bên tai: “Nước gừng đun xong rồi,
em ngồi dậy uống đi.”
Tôi ngoan ngoãn chui ra
khỏi chăn, khoác chiếc áo lông vũ của Dịch Trì vào người. Anh bê bát nước gừng
lại gần.
Khi đó tôi nghĩ mà không
biết ngượng, giá mà anh đút cho tôi thì tốt biết mấy. Nghĩ vậy thôi chứ tôi vẫn
chủ động đưa tay ra đỡ lấy bát nước gừng chuẩn bị tự uống. Dù sao tôi vẫn là
một đứa con gái ngoan ngoãn, rung động tí chút thì có thể chứ quyến rũ con trai
tôi chỉ ý định chứ chẳng hề có dũng khí để làm cái việc đó. Nếu là một người
con gái khác, có thể đã nhân cơ hội này mà nhõng nhẽo, bắt Dịch Trì bón cho,
sau đó sẽ cố tình làm dây nước gừng lên quần áo, rồi lại nhờ Dịch Trì lau giúp
cho, nhân lúc ấy hai người sẽ ôm lấy nhau và thế là đã thành công. Dù gì thì
mình cũng không bị thiệt, đối phương dẫu sao cũng là một chàng trai rất đẹp.
Có điều tôi biết đỉnh cao
của việc quyến rũ là sự hấp dẫn vì thế nhất quyết không bao giờ đi làm những
việc đó.
Tuy tôi rất quyết tâm nể
mặt Dịch Trì mà uống cạn bát nước nhưng quả thực là rất khó uống.
Đúng lúc tôi đang nhăn
nhó, thì Hứa Lật Dương đi mua thuốc về.
Tôi lại một lần nữa cảm
thấy xấu hổ vì những suy nghĩ linh tinh của mình.
Hứa Lật Dương nhìn thất
bát nước gừng. Dịch Trì cất tiếng nói như muốn thanh minh cho hành động của
mình: “Cái này có thể có tác dụng vì thế mình tiện tay đun thử xem.”
Mặt Hứa Lật Dương bỗng
nhiên biến sắc nhưng lại trở lại vẻ tự nhiên ngay lập tức. Sự thay đổi trên sắc
mặt của Hứa Lật Dương, tôi nhìn rất rõ. Trong lòng bỗng thấy sợ hãi, tuy tôi và
Dịch Trì chưa làm gì, thậm chí chỉ nói với nhau có hai câu.
Nhưng thực tế người đang
yêu rất nhạy cảm.
Hứa Lật Dương bê bát nước
gừng lên, dịu dàng nói: “Bé yêu ngoan nào, bé yêu không sợ đắng nhỉ? Uống được
là sẽ đỡ ngay.”
Tôi cố gắng uống thử tiếp
nhưng rất khó uống.
Lúc này Hứa Lật Dương
bỗng nhiên nói: “Anh có cách làm cho thứ nước này không khó uống nữa. Dịch Trì,
cậu có thể ra ngoài một lúc được không?
Tôi và Dịch Trì đều ngẩn
người ra. Dịch Trì cười nói: “Để bạn học tập tí nào, sau này có người yêu cũng
có thể biểu hiện chứ.”
Hoá ra Dịch Trì chưa có
người yêu. Câu nói đó nhanh chóng được tôi cho vào bộ não xử lý thông tin.
Hứa Lật Dương tự uống một
ngụm, sau đó đưa đầu lại gần, rồi hôn tôi. Anh dùng cách này để cho tôi uống.
Tôi bỗng giật nảy người.
Hứa Lật Dương giữ chặt lấy miệng tôi, tôi đàng phải nuốt xuống.
Đợi đến lúc uống xong,
tôi mới phát hiện ra Dịch Trì đã không còn ở trong phòng nữa.
Tôi chợt hiểu là Hứa Lật
Dương đã cố tình làm như thế, để Dịch Trì nhìn thấy. Nghĩ vậy, tôi rất bực
mình, rất ghét cách làm này của Hứa Lật Dương. Mặc dù chẳng có lí do gì.
Tôi cầm bát nước gừng mà
Dịch Trì nấu cho, uống một hơi hết sạch.