Từ đó, Hứa Lật Dương trở
thành sinh viên khoa Máy tính trường chúng tôi và học dưới tôi một khóa. Hai
chúng tôi thường xuyên đi chơi cùng với Giả Tếu Ảnh và Trịnh Thường.
Không biết trước Tếu Ảnh,
Trịnh Thường đã có bao nhiêu bạn gái nhưng đúng là anh ta rất có sức thu hút
với phụ nữ.
Thứ nhất, bản thân anh ta
cũng là một người có những ưu thế, từ dáng vóc, khuôn mặt đến điều kiện gia
đình. Những điều kiện cốt lõi đó có thể được coi là vũ khí cho các cuộc tán
tỉnh. Giống như trên chiến trận, phần thắng hay nghiêng về bên có vũ khí tối
tân. Trong tình trường, muốn hạ gục đối thủ, giành người đẹp về tay mình thì
điều kiện đầu tiên là phải có được vũ khí tối tân.
Thứ hai, anh ta rất am
hiểu tâm lý con gái, hơn nữa còn có một kế sách theo đuổi con gái rất hiệu quả.
Đây có thể gọi là chiến lược tác chiến. Thời gian đầu mới yêu, hằng sáng, anh
ta mang theo đồ ăn sáng ở dưới tầng đợi Tếu Ảnh. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ,
anh ta sẽ gọi điện giục Tếu Ảnh đi ngủ và chúc Tếu Ảnh ngủ ngon. Cứ cách ba đến
năm ngày, anh ta sẽ mang một bông hoa hồng đến phòng hoặc đến lớp học tặng Tếu
Ảnh. Những hành động lãng mạn đó đã khiến bọn con gái chúng tôi cảm thấy vô
cùng ghen tị.
Với vũ khí tối tân cùng
chiến lược tác chiến chính xác, những cô gái đẹp ở trường không ai không giơ
hai tay lên xin đầu hàng quy phục. Có điều, xin mọi người chú ý đến năm từ tôi
vừa nói ở trên “thời gian đầu mới yêu”. Làm việc tốt không khó, cái khó là có
thể làm việc tốt cả đời. Cũng với cái lý đó, làm cho một người con gái vui vẻ
không khó, cái khó là có thể làm cho họ vui vẻ cả đời. Yêu một người cũng không
khó, cái khó là có thể đạt đựợc đến cảnh giới yêu như trong truyện của Quỳnh
Giao, cả đời chỉ yêu một người, cả kiếp chỉ ôm một nỗi buồn đến vô tận.
Loại con trai như Trịnh
Thường, chắc chắn Tếu Ảnh không thể là người bạn gái cuối cùng. Thế nhưng, Tếu
Ảnh lại là người trong trắng như những nhân vật nữ trong chuyện của Quỳnh Giao.
Có những lúc cô ấy hậm hực nói: “Trịnh Thường đã từng có nhiều bạn gái như thế,
tớ mới có anh ta là bạn trai đầu tiên, như thế chẳng công bằng tí nào. Hay là
tớ đi yêu thêm vài lần nữa.”
Tôi nghe vậy liền khuyên
giải Tếu Ảnh: “Con trai mà yêu nhiều thì gọi là “tình thánh”, còn con gái mà
yêu nhiều thì gọi là “lăng nhăng”. Cậu ganh đua với Trịnh Thường về số luợng
các cuộc tình thì cậu cũng chẳng vẻ vang gì đâu.”
Thời gian đó, tôi thấy
Tếu Ảnh hay ngồi thêu trên giường. Năm đó, cả Vũ Hán mới rộ lên phong trào thêu
chứ không như bây giờ ngõ ngách nào cũng thấy. Cô ấy muốn thêu tặng Trịnh
Thường một cái gối ôm để anh ý ngủ hằng đêm.
Cô ấy ngồi im lặng ở trên
giường, mặc chiếc váy ngủ nền trắng hoa xanh. Từng đường kim, từng mũi chỉ, đi
lên rùi lại đi xuống, thoăn thoắt như thoi đưa. Nhưng đó chỉ là thời gian đầu
của tình yêu mà thôi.