Chuyện tình cảm chẳng
tránh khỏi việc có lúc cần cân đo, đong đếm. Tình thân, tình yêu hay tình bạn
thì cũng đều như vậy cả thôi. Ví dụ như tình thân, từ bé tôi luôn cảm thấy mẹ
tôi nuôi tôi chỉ vì sau này tôi sẽ phải nuôi bà, mẹ tôi quản giáo tôi, đôn thúc
tôi học tập chăm chỉ cũng là vì để làm thoả mãn tính sĩ diện của bà. Ví dụ như
tình bạn, tôi cũng không chắc là muốn coi trọng quá tình bạn giữa tôi và Tếu
Ảnh, Tếu Ảnh cũng vậy. Nói thẳng ra, có thể chúng tôi chỉ cần có một người bên
cạnh cho bớt cô đơn. Ví dụ như tình yêu, yêu vẻ đẹp trai của một người là thoả
mãn nhu cầu về sắc, yêu sự quan tâm của một người là vì cần được quan tâm.
Những thứ này về cơ bản chẳng khác gì với việc bạn yêu tiền của một người.
Thiếu cái gì thì sẽ đi tìm cái đó, tình yêu chẳng qua cũng là để xoá bớt nỗi cô
đơn của cả hai và làm thoả mãn nhu cầu tình cảm của hai bên.
Nhưng những điều này
chẳng ai muốn nói ra, chúng ta quen với việc luôn tô điểm cho mọi thứ tình cảm,
luôn viết chúng thật đẹp. Nhưng trên thực tế, có đôi lúc, tình cảm cũng thực sự
là một điều tốt đẹp.
Vì thế, tuy nhiều lần bắt
gặp Trịnh Thường đi cùng những người con gái khác nhưng tôi chưa lần nào nói
với Tếu Ảnh rằng Trịnh Thường lăng nhăng, vẫn đang cặp kè với những người con
gái khác.
Hôm nay, nghe Tếu Ảnh nói
những điều này tôi mới biết: Điều đáng sợ hơn sự lăng nhăng của người con trai
chính là sự lạnh lùng và vô trách nhiệm. Nếu như một người con trai có năng
lực, hấp dẫn, lại vừa chịu chăm sóc chu đáo, tận tình với mỗi người con gái thì
điều đó quả là rất khó xảy ra. Chúng ta không thể đặt quá nhiều kì vọng vào
tình cảm. Mong mỏi một người con trai có sức hấp dẫn c hung thuỷ quả là không
thực tế và cũng không nhân đạo chút nào.
Bởi vì thế giới tình cảm
thực tế không hề có điểm tuyệt đối. Người mà hoàn toàn phù hợp với các yêu cầu
giống như người tình trong mộng của bạn thì bạn không thể nắm giữ được, còn
người bạn có thể nắm giữ được thì luôn có thể bới ra một đống thói hư, tật xấu.
Tôi nhớ lại mùa đông năm
ngoái, chúng tôi cùng nhau đi chơi. Tếu Ảnh và Trịnh Thường đi phía trước, tôi
và Hứa
308
Trịnh Thường bị thương
cũng không nặng lắm. Nói cho cùng đó cũng chỉ là một trận ẩu đả nhỏ trong
trường, người đánh và người bị đánh đều là học sinh, chẳng phải là xã hội đen
gì, nên chẳng ai mang dao kiếm.
Lúc trở về, tôi mới hỏi
Hứa Lật Dương: “Rốt cuộc là lúc đó đã xảy ra chuyện gì hả anh?”
Hứa Lật Dương trả lời:
“Có gì đâu. Mấy người bọn họ đến đá Trịnh Thường ngã xuống đất sau đó nói với
anh là chuyện không liên quan đến anh, bảo anh tránh ra.”
“Thế là anh đứng tránh ra
luôn à?” Bỗng nhiên tôi rất muốn biết Hứa Lật Dương lúc đó đã nghĩ gì.
“Ha ha. Thực ra nó chẳng
liên quan gì đến anh. Anh và Trịnh Thường cũng chẳng hẳn là thân thiết. Anh ấy
bị đánh, chỉ có thể là bởi vì liên quan đến con gái. Chẳng đoán già đoán non
làm gì.”
“Anh co biết cụ thể là vì
em nào không?”
“Là vì ai đâu quan trọng,
đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Cứ như anh ta hay lăng nhăng thế thì rồi cũng
có ngày phải trả giá thôi. Dù sao thig người như Trịnh Thường đối xử với con
gái quá phũ, quá vô tình. Việc bị đánh cũng chỉ là việc sớm muộn thôi.” Hứa Lật
Dương nói.
Lúc đến nhà Tếu Ảnh, Tếu
Ảnh đang dùng khăn mặt nóng giúp Trịnh Thường chườm chỗ mặt bị đánh sưng. Ánh
mắt của Tếu Ảnh bao trùm lên Trịnh Thường, ánh mắt đó có sự dịu dàng, ân cần
của một người mẹ. Tuy ánh mắt đó có lệ nhưng vẫn là một ánh mắt chan chứa hạnh
phúc.
Nghe thấy tôi gọi tên,
Tếu Ảnh vẫn không ngoảnh đầu lại, chỉ bảo tôi giúp cô ấy lấy thêm nước uống.
Tôi âm thầm lấy thêm nước
nóng, định nói nhưng rồi lại im lặng, chẳng nói câu nào.
Hạnh phúc trong mỗi con
người, cũng giống như nhiêug thứ khác chúng ta không nhìn thấy nó và cũng không
cảm nhận được nó.
Ánh
mắt chăm chú của Tếu Ảnh làm cho tôi nhìn thấy, cảm nhận được niềm hạnh phúc
của Tếu Ảnh.