Tôi nằm gối lên đùi anh. Còn anh vừa vuốt tóc tôi vừa hỏi.
- Không thích.
- Không cảm thấy cô đơn sao?
Tôi chỉ cười lại với anh mà không nói gì.
Biết phải nói với anh thế nào đây. Nói với anh là tôi chưa quên được anh? Hay nói với anh là tôi quen với cô đơn rồi?
Thật nực cười. Trên thế gian này, làm gì có ai chịu đựng nổi cô đơn.
- Tại sao không yêu ai khác?
Lại là câu hỏi này nhưng lần này người hỏi lại là tôi. Từ khi gặp lại anh tôi mới biết thì ra anh đã chia tay cô gái kia từ rất lâu rồi.
- Giống em.
- Không cảm thấy cô đơn sao?
- Quen rồi.
Thì ra anh cũng đã quen với cô đơn. Thì ra tôi không phải là người duy nhất ngỡ cô đơn là bạn mình.
Thói quen cô đơn đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Tôi không biết thế nào mới thật sự gọi là thói quen. Chỉ biết rằng thói quen là một loại chất kích thích mạnh hơn cả heroin.
Chuyện kể rằng, có hai người cô đơn tìm được nhau.