Kỷ Hàm Hàm là chị gái nuôi của anh, được mẹ anh nhận nuôi lấy.
Chị ta rất có tài, sau khi tốt nghiệp đại học đã xây dựng được sự nghiệp lớn, cũng rất phụ giúp Bắc gia.
Chỉ có điều...anh và chị ta không hợp, hở chút sẽ cãi nhau như chó với mèo. Nên Kỷ Hàm Hàm cũng đã qua Pháp sống một thời gian dài, bỗng dưng bây giờ quay về dành vợ với anh.
Lúc hôn lễ giữa anh và cô tổ chức, có mời chị ta về nhưng lúc ấy chị ta chỉ bảo:" Tao không về dự hôn lễ, nhưng mày nên nhớ...nếu không chăm sóc tốt cho Huyên Lâm Cảnh thì tao sẽ trở về đưa con bé đi "
Anh vẫn nhớ như in câu nói đó của Kỷ Hàm Hàm, không hiểu sao cô và chị ta quen nhau, nhưng mà..
Lần này chị ta về thật rồi. Muốn đưa cô khỏi chị ta cũng rất khó.
" Tại sao Lâm Cảnh lại quen được chị ta cơ chứ..." Trước giờ Kỷ Hàm Hàm ngoài xem trọng mẹ anh, Bắc gia...thì Huyên Lâm Cảnh là người thứ ba chị ta xem trọng, còn đích thân ra tay.
Thật kì lạ...
Xe của anh dừng trước biệt thự của Kỷ Hàm Hàm, nơi mà cô từng sống ở đây.
" Kỷ Hàm Hàm " Bắc Đường Tùy đứng trước cửa, bấm chuông gọi lớn tên.
Rất nhanh cửa được hệ thống mở ra, anh đầy lạnh lùng và sát khí bước vào.
Kỷ Hàm Hàm đang ngồi đợi anh sẵn ở sofa, thản nhiên đến mức đáng sợ.
" Kỷ Hàm Hàm, tại sao chị dám đưa cô ấy đi khỏi tôi? "Bắc Đường Tùy nhìn cô ấy, đầy phẫn nộ.
Kỷ Hàm Hàm thản nhiên nhún vai:" Loại đàn ông khốn nạn như mày, tao đưa con bé đi xa có gì sai à? "
" Chị..." Bắc Đường Tùy tức bản thân mình, nếu chị không phải phụ nữ...có lẽ anh đã dùng nấm đấm giải quyết rồi.
Kỷ Hàm Hàm đứng dậy, đi đến vỗ vai anh, ghé sát vào tai:" Mày đã tổng hợp được bao nhiêu thương tích mày gây ra cho con bé chưa? "
" Bây giờ mới biết hối hận làm chồng tốt à? "
" Muộn rồi...Kỷ Hàm Hàm này đã từng nói, mày quên rồi sao? "