" Cung Nghiêu Phong em có thể mạnh mẽ mọi thứ. Nhưng đối với lời nói của anh, em không thể đứng vững nổi nữa rồi " Sơ Sơ Hạ mỉm cười, nước mắt cũng rơi xuống, cô nhìn hắn một lần cuối rồi rời khỏi.
Tờ giấy trên tay cô cũng bị nhàu cho nát, cô không muốn cho hắn xem nữa...cô không muốn nữa.
Sơ Sơ Hạ rời đi, Cung Nghiêu Phong bất lực dựa đầu vào ghế.
Trái tim hắn chỉ có Lâm Cảnh...làm gì có chỗ cho Sơ Sơ Hạ đây.
Sơ Sơ Hạ là đàn em của hắn khi du học ở nước ngoài, cô đem lòng yêu hắn bao năm qua. Nhưng hắn không yêu cô...một chút cũng không..
Khi trở về cô cũng bám theo sau hắn, hắn luôn bảo cô phiền phức nhưng cô luôn theo sau, mặc dù có bị hắn nói thế nào..
Đúng là đồ ngốc mà...
Sơ Sơ Hạ rời khỏi Cung gia...cô vừa đi vừa khóc..
Chính bản thân cô cũng không biết mình cần gì bây giờ nữa.
" Cung Nghiêu Phong...tại sao em yêu anh đến như vậy chứ? "
...
Ba ngày sau.
Huyên Lâm Cảnh đang ngồi ở sofa nghe ban nhạc mình thích thì quản gia đi vào.
" Phu nhân...có người cần tìm cô " Quản gia ghé sát tai cô bảo.
" Ai vậy? " Lâm Cảnh bất ngờ, trước giờ cô có thân thiết với ai đâu?
" Là Sơ Sơ Hạ...tiểu thư của Sơ gia " Quản gia đáp..
Nghe đến tên, cô nhớ ra là người mà nói chuyện với mình hôm bữa tiệc.
Cô gật đầu bảo:" Cho cô ấy vào đi "
Quản gia nghe liền ra ngoài, mời Sơ Sơ Hạ vào trong.
Sơ Sơ Hạ tiến vào, nhìn thấy cô đang ngồi ở sofa liền lại gần.
" Cô còn nhớ tôi không? " Sơ Sơ Hạ lên tiếng.
" Có chứ. Mời ngồi " Huyên Lâm Cảnh gật đầu, mỉm cười, cô đưa tay bỏ điện thoại của mình qua một bên.
" Huyên Lâm Cảnh..." Sơ Sơ Hạ bỗng dưng gọi họ tên cô.
Cô khựng lại. Trước đó cô đâu nói tên mình? Làm sao Sơ Sơ Hạ này biết?
" Xin lỗi. Tôi hỏi tên phu nhân ở bữa tiệc rồi...nên..." Sơ Sơ Hạ liền nói thêm.
" À không sao..." Lâm Cảnh cảm thấy kì lạ.
Rất nhanh quản gia đem trà nóng ra cho cả hai, đặt li trà xuống ông vội vào trong cùng Cửu Hi.
" Con xem...sao lại có người đến tìm phu nhân? " Quản gia nhìn Cửu Hi bảo.
Cửu Hi nhún vai:" Con chịu rồi "
" Có nên báo cho ông chủ không? " Quản gia lo lắng.
" Ông bình tĩnh đi, con và ông xem tình hình đã "
Quản gia nghe vậy liền gật đầu, cả hai cùng nhau ra ngoài lén lút quan sát.
" Phu nhân lớn tuổi hơn tôi...có thể gọi phu nhân là chị không? " Sơ Hạ hỏi.
" À được..."
Huyên Lâm Cảnh chả hiểu tình huống gì. Cô chỉ biết gật đầu và lắc đầu cả thôi.
Ngồi gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng làm quen với được Sơ Sơ Hạ. Cảm thấy cô gái này rất dễ gần, nhưng lời nói mang gì đó rất đầy tâm sự.
" Ngày mai em có thể mời chị đi uống cà phê không? " Sơ Sơ Hạ nắm lấy tay cô, hỏi.
" Ừm..." Lâm Cảnh gật đầu. Cô muốn tìm hiểu Sơ Sơ Hạ này, đuổi đến tận nhà cô để làm quen thì có gì đó không ổn rồi.
Nghe cô đã đồng ý, Sơ Sơ Hạ mỉm cười mãn nguyện. Nói chuyện thêm một lát nữa thì ra về.
" Cảnh Cảnh "
Vừa thấy Sơ Sơ Hạ ra về, Cửu Hi liền xông ra ngoài.
" Cô gái đó là sao? Chị cảm thấy cô ấy không tốt lành gì đâu " Cuộc trò chuyện cả hai đều được Cửu Hi nghe thấy, Sơ Sơ Hạ mang đến cái gì đó đầy đáng ghi cho Cửu Hi.
" Chị đừng lo. Việc này em sẽ nói Đường Tùy " Cô đáp.
Nghe cô bảo vậy, Cửu Hi cũng gật đầu an tâm..cô đã quá khổ trước kia rồi, sau này chỉ mong bình yên đến thôi.
Cũng mong Bắc Đường Tùy bảo vệ cô cho tốt.
...
Đêm.
Bắc Đường Tùy đi làm về, anh vẫn bình thường như mọi ngày, cùng cô ăn cơm, cùng cô nghe nhạc.
Mấy hôm nay anh đang tìm mua cho cô piano để nghe cô đàn cho mình nghe. Nhưng vẫn chưa chọn được cái tốt nhất mấy...
" Đường Tùy..." Huyên Lâm Cảnh bỗng dưng trở người, ôm lấy anh.
Anh đang suy nghĩ về việc mua đàn, khi cô ôm có chút giật mình.
" Sao vậy? " Bắc Đường Tùy trở người, đưa tay vén tóc cô hỏi.
" Mai em ra ngoài cùng Sơ Hạ nhé? " Cô đáp.
"..."
Sơ Sơ Hạ?
" Hôm nay cô ấy đến gặp em. Sau một hồi trò chuyện em thấy cô ấy cũng rất dễ gần, em muốn làm bạn với cô ấy " Lâm Cảnh nhỏ giọng bảo.
" Được...anh sẽ cho người theo sau em " Anh khẽ hôn lên trán cô, đáp.
" Cảm ơn anh..." Lâm Cảnh mỉm cười, đưa tay nắm lấy áo anh như đứa trẻ.
Bắc Đường Tùy rơi vào trầm tư. Điều tra anh cần đến giờ vẫn chưa có đầy đủ, vẫn chưa biết Sơ Sơ Hạ kia là tốt hay xấu.