Có Được Em

Chương 54



#54

" Ta chỉ muốn đến thăm con và muốn thấy con dâu mình, không được sao? " Bắc Băng Diễn nhìn anh, nở nụ cười trên môi đầy hàm ý nói.

Bắc Đường Tùy thì chỉ cảm thấy không ổn, xung quanh người ông đều tỏa luồng sát khí khó hiểu, muốn áp bức người đến chết. Còn nữa, lại luôn nhấn mạnh chữ con dâu...ý là đang nhắm đến Lâm Cảnh của anh?

Nếu như suy đoán, lần này ông ta trở về từ Mỹ là đã tìm ra gì đó, nên muốn gặp mặt Lâm Cảnh để kiếm chứng và xác thực.

Không, mình không thể để cô gặp nguy hiểm nữa. Đã quá đủ cho cô rồi, nếu là đối đầu với ông, anh cũng sẽ làm!

Người đàn ông này, trước giờ anh chưa xem ông ta là ba của mình!

" Nếu con đã không muốn vậy ta sẽ về biệt thự của mình vậy. Không làm phiền không gian của hai đứa nữa " Nói rồi Bắc Băng Diễn đứng dậy, từ từ rời khỏi.

Biệt thự ông nói đó là nhà chính của Bắc gia, nơi ông ta đứng đầu và thao túng mọi quyền lực.

Bắc thị lớn mạnh như vậy, đều do ông ta sử dụng tài năng của Bắc Đường Tùy, còn bản thân mình đứng đằng sau chỉ hưởng của lớn, danh vọng, tiền tài.

Bắc Đường Tùy trong mắt ông...không khác gì một cổ máy được đào tạo từ bé để hái ra tiền cho bản thân mình. Vì anh có trí thông minh, có IQ cao và năng lực giỏi, không dùng cũng không được.

Bắc Đường Tùy nhìn người đàn ông đó rời đi, thâm tâm anh lại có chút khó chịu.

" Quản gia, đồ ăn sáng chuẩn bị chưa? " Anh lên tiếng hỏi.

" Dạ rồi " Quản gia đáp.

Bắc Đường Tùy lắc đầu rồi đứng dậy, vào bếp đem khay đồ ăn sáng đó lên phòng cho Lâm Cảnh.

Anh đẩy cửa đi vào thì thấy cô đang ngồi chải tóc, bản thân bỗng dưng mỉm cười, nhìn thấy cô...tâm trạng của anh có thể ổn định lại được, không bấn loạn hay rối bời gì nữa.

Anh đặt đồ ăn xuống, đi đến nhẹ nhàng nói:" Để anh chải tóc cho em "

Lâm Cảnh nhìn anh trong gương, gật đầu rồi đưa cây lược cho anh. Bắc Đường Tùy đầy dịu dàng chải tóc cho cô, mái tóc này thật sự rất dài và mượt. Cô rất nâng níu mái tóc này...

Nó còn đọng lại mùi hương của dầu gội, một mùi hương mang lại cảm giác thật dễ chịu làm sao.

" Tại sao anh không cho em xuống nhà? " Lâm Cảnh bỗng dưng lên tiếng. Anh lên đây có lẽ Bắc lão gia kia đã rời đi, nếu như tình hình thế này anh và ông ta không có hòa hợp cho mấy thì phải..

Anh dừng động tác của mình, ghé sát tai cô bảo:" Ông ta là kẻ nguy hiểm, hãy tránh xa ra "

Câu nói của anh làm Lâm Cảnh đơ người, vài giây sau mới có thể ổn định lại được.

" Được rồi, ăn sáng đi nào. Sau đó anh đưa em đến một nơi "

...

Bắc Đường Tùy lái xe đưa cô đến một khu tập bắn súng, không biết anh có nơi này lúc nào. Khi đến cô cũng rất bất ngờ.

" Anh đưa em đến đây làm gì? " Cô nhìn anh đang cầm khẩu súng trên tay, vừa thắc mắc lại còn tò mò hỏi.

Anh đưa khẩu súng cho cô:" Anh muốn thấy em dùng súng, bắn thử cho anh xem "

Đông Niển bảo cô phải vượt qua nỗi sợ của tiếng súng nổ, đúng nó rất lớn, cả chính anh lần đầu tiếp xúc cũng không thể chịu được tiếng nổ lớn đó.

Lâm Cảnh không biết anh đang muốn gì, cô nhận lấy khẩu súng rất nhanh, sau đó hướng về phía mục tiêu và..

Đoàng

Đoàng

Đoàng

Ba viên đạn được bắn ra, cô bắt rất chuẩn xác!

Bốp

Bốp

Bắc Đường Tùy vỗ tay thật lớn. Anh nhìn cô:" Thật không ngờ anh bị em qua mặt lâu đến như vậy..."

Anh đưa tay kéo cô lại, vòng tay qua eo cô thì thầm vào tai:" Trông em bắn súng...rất quyến rũ "

" Nào, súng lục em đã thử, vậy em có muốn thử súng của anh không? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.