" Bắc phu nhân...không phải do Bắc tổng đâu " Vị bác sĩ kia kiểm tra xong liền lên tiếng..
Bắc phu nhân nhìn con mình.
Ôi xong!
Đánh lầm rồi.. Bình thường không làm người tốt, hôm nay bỗng dưng làm bà sao có thể tin nổi.
Anh đưa một tay lên xoa má mình, mẹ anh nội công thâm hậu thật.
" Cô ấy không sao rồi. Nhưng mà có chuyện gì sao? " Bác sĩ nhìn anh hỏi.
Anh lắc đầu bảo ý không có gì.
Bác sĩ gật đầu, rồi xin phép rời đi.
Sau khi ông đi thì còn hai mẹ con, Bắc phu nhân đi lại nhặt chiếc gối kia lên, đặt lại lên giường.
" Có chuyện gì à? " Bà hỏi.
Có gì đó không ổn...dường như có ai khác vừa mới đến đây thì phải?
" Không có gì. Con đi trước " Bắc Đường Tùy không muốn nói sự thật, tự tay anh sẽ đi giải quyết cô ả kia mới được.
Bắc phu nhân cảm thấy hôm nay con trai mình thật khó hiểu, bà lắc đầu rồi nhìn Huyên Lâm Cảnh đang nằm trên giường. Bà đưa tay vuốt ve má cô, mỉm cười bảo:" Mẹ sẽ bên con, cho dù sau này con không là con dâu của mẹ nữa "
Dù sao bà cũng xem đứa con dâu này như một người con gái ruột của mình vậy.
...
Tối.
Bắc Đường Tùy đi rất lâu không quay lại, Bắc phu nhân có việc gấp cũng phải rời khỏi bệnh viện một lát.
Bà vừa đi thì cô ả điên kia quay lại. Nhưng lần này với bộ đồ y tá.
Cô ta đẩy chiếc xe lăn vào, nhìn Huyên Lâm Cảnh đang nằm trên giường bệnh.
" Không giết được mày ở đây, tao giết mày ở nơi khác "
Cô ả kéo cô xuống giường, đặt ngồi lên xe lăn rồi đẩy cô đi.
Các y tá khác cứ tưởng là đưa đi kiểm tra, nên cũng không để ý chú tâm mấy.
Cô ả kia đưa Huyên Lâm Cảnh đến nhà kho bệnh viện, không biết sao cô ta tìm thấy được chỗ này.
Đẩy Lâm Cảnh vào trong, cô ta lấy bình xăng đã để sẵn trước đó đổ ra khắp căn phòng.
" Mày...tàn đời rồi "
Nhìn cô ngồi trên xe lăn, cô ả cười lớn, lấy bật lửa đốt lên rồi quăng vào.
Rất nhanh lửa đã bốc cháy, cô tình nhân kia nhìn Huyên Lâm Cảnh vẫn hôn mê ngồi trên biển lửa, cười như điên như khùng.
" Mày chết đi...chết đi "
" Bắc Đường Tùy sẽ là của tao...anh ấy sẽ là của tao "