Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 119: Triết học gia và trẻ trâu



Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Với đa phần các học sinh lớp mười hai mà nói, dù cho trường học sẽ giao một đống bài tập thì kì nghỉ lễ Quốc khánh vẫn là một cơ hội hiếm có để xả hơi. Tất nhiên là cho dù giáo viên có giao bao nhiêu bài tập đi nữa thì cơ hội để lười biếng vẫn sẽ luôn tồn tại.

Nhưng với Hứa Ngôn và Lộ Lăng mà nói thì lại không như vậy, cho dù có phải ngày nghỉ hay không, sinh hoạt của Lộ Lăng vẫn cứ thoải mái như cũ. Phải biết là bất kể môn nào đi nữa, Lộ Lăng đã gần như không còn kiến thức hổng. Dù cô bé còn chưa đạt tới mức đạt điểm tối đa ở tất cả các môn nhưng tất cả chỉ là do một số đề nghị luận khó mà đạt điểm tối đa thôi.

Tình hình của Hứa Ngôn thì khác, cậu còn gia tăng thêm bài tập cho bản thân. Ngoại trừ bài tập mà giáo viên giao ở trường, Hứa Ngôn còn đặt ta cho mình không ít nhiệm vụ khác nữa. Trên cơ bản, sinh hoạt của cậu hiện nay ngoài học sẽ là nghỉ ngơi, mà cái gọi là nghỉ ngơi của cậu lại không bao gồm giải trí. Mấy thứ như fan drama, game, đi bar hay tiểu thuyết bây giờ còn xa cách với Hứa Ngôn hơn cả lúc trước.

Ngày thứ hai của kì nghỉ lễ Quốc khánh, mãi cho tới nửa đêm Hứa Ngôn mới làm xong hai đề thi siêu khó và hoàn thành xong việc so sánh, kiểm tra đáp án cũng như đính chính.

- Hầy...

Cậu ngả lưng vào ghế, duỗi người, nhắm mắt. Ánh đèn bàn màu trắng tựa hồ như vẫn còn đang lưu lại trong võng mạc cậu, không thể nào hết được.

Ngoại ra còn có hai mắt đã mỏi, cổ họng khô khốc cũng đang thông qua hệ thống thần kinh để kháng nghị việc làm đề gần năm tiếng liền của Hứa Ngôn.

Cậu đứng lên, định rót cho mình hai cốc nước giải khát, nhưng khi vừa mới xoay người, cậu lại thấy thiếu nữ đang khoanh chân ngồi trên giường mình.

- Nữ thần đại nhân, em vào đây từ lúc nào thế?

Hứa Ngôn nhớ rõ là khi mình ngồi xuống bàn học sau bữa cơm chiều thì căn phòng này vẫn chỉ có một mình cậu thôi.

Lộ Lăng mím môi, im lặng nhìn Hứa Ngôn.

Thấy em gái không nói câu nào, Hứa Ngôn lại hỏi:

- Sao thế, nữ thần đại nhân?

Lộ Lăng chỉ chỉ vào tủ đầu giường:

- Muốn uống nước không?

Bây giờ Hứa Ngôn mới để ý thấy có một chén nước ấm còn đang bốc hơi được đặt trên tủ đầu giường.

Hứa Ngôn bước tới, bưng chén nước lên uống hai ngụm rồi cười nói:

- Thật ra thì anh thích nước lạnh hơn.

Lộ Lăng cười lắc đầu:

- Cảm giác thế nào?

- Cảm giác gì cơ?

- Cảm giác làm bài ấy. Bây giờ chắc chắn hơn rồi đúng không?

Hứa Ngôn ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, suy nghĩ một lát rồi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt Lộ Lăng và nói thật:

- Nếu bây giờ mà anh đi thi đại học luôn, không dám nói thi đỗ được Kinh Đại hay Thanh Đại, nhưng chắc chắn là hơn mấy tháng trước nhiều.

- Hi hi...

Lộ Lăng dùng hai tay ôm mặt, đôi mắt to lúc này vì cười nên đã cong thành hình trăng lưỡi liềm:

- Vậy hơn nửa năm nữa thôi, đến lúc thi tốt nghiệp trung học là chắc chắn mi sẽ giỏi hơn rồi!

- Anh cũng cảm thấy thế đấy.

Hứa Ngôn nhún vai:

- Nhưng mà càng nghĩ như thế anh lại càng không dám thả lỏng. Bây giờ, sau khi làm xong mấy đề kia rồi, anh sẽ học từ mới rồi đi ngủ.

- Bây giờ mi vẫn còn dùng bảng từ đơn kia à? Cái bảng ta cho mi ấy?

Sau khi uống cạn nước, Hứa Ngôn đặt cốc xuống, cậu bước tới bên bàn học rồi lấy ra một tập từ đơn lớn như bàn tay:

- Đúng thế, bốn nghìn từ dùng cho thi đại học này. Anh chỉ là phàm nhân thôi nên trí nhớ thực sự hữu hạn, vì vậy bây giờ vẫn còn chưa thuộc hết đâu.

Còn nhớ lúc nghỉ hè, vào ngày Hứa Ngôn quyết định học lại, Lộ Lăng đã đưa cho cậu bảng từ đơn này, cô bé còn tiện thể để lộ ra việc mình đã học thuộc hết số từ đơn trong này trước khi lên lớp mười với giọng điệu rất bình thản. Vậy có nghĩa là Lộ Lăng không chỉ có khả năng tính toán và lý giải về toán học, Hứa Ngôn cũng đã có thêm một ấn tượng hoàn toàn mới về khả năng ghi nhớ của cô bé, đúng là được mở rộng tầm mắt.

- Còn bao nhiêu từ nữa?

- Khoảng hai, ba trăm gì đó.

- Học nhanh vào đấy.

- Nhưng mấy thứ như từ mới này phải ôn tập thường xuyên, nếu không thì dễ quên lắm.

Trò chuyện dăm ba câu xong thì lại phải học tiếp.

Thế nhưng khi Hứa Ngôn ngồi xuống bên bàn học, cậu lại đặt bảng từ đơn xuống, quay người lại và đối mặt với thiếu nữ đang ngồi trên giường.

Cậu nhìn thẳng vào mắt cô bé, nói:

- Anh có một câu này muốn hỏi em nhé.

Lộ Lăng không cười nữa:

- Chuyện gì thế?

- Anh vẫn rất để ý tới chuyện này. Vì sao em lại cảm thấy hứng thú với sinh học? Chẳng phải em vẫn luôn thích toán nhất à?

Vừa hỏi như vậy, Hứa Ngôn cũng vừa nhìn về phía quyển sách đang được Lộ Lăng đặt trên đùi.

Đó là một tập tài liệu giảng dạy dày cộp với cái tên "Cơ sở sinh vật phân tử".

Lộ Lăng khép sách lại rồi khe khẽ thở dài. Cô bé suy nghĩ một lát, sắp xếp từ ngữ một lát rồi mới nghiêm túc lên tiếng:

- Ngôn ngữ của thần có thể miêu tả tất thảy, đó là thứ ngôn ngữ chân thực nhất trên thế gian này. Thế nhưng, bản thân không thỏa mãn với việc nắm giữ nó, bởi vì ta là Chân Thần, ta có nó là chuyện đương nhiên. Bản thần muốn theo đuổi việc vận dụng ngôn ngữ của thần để điều khiển vạn vật trên thế gian này.

Hứa Ngôn tiến hành tiêu hóa một đoạn giả thiết trẻ trâu này rồi nói:

- Ý em là em muốn dùng toán học để thay đổi thế giới hả?

Lộ Lăng gật đầu đáp:

- Đúng thế, mi có thể hiểu là như vậy. Xem ra sau một thời gian dài được chỉ dẫn, bây giờ mi đã có khả năng hiểu được Chân Thần!

Hứa Ngôn tự giễu:

- Nếu nữ thần đại nhân muốn nói tới khả năng dùng IQ để nghiền ép phàm nhân thì anh đã được thưởng thức từ sớm rồi.

Lộ Lăng giơ một ngón tay lên, lắc lắc:

- Mi cũng đừng coi thường bản thân như vậy, dù gì mi cũng là Thủ hộ kị sĩ dưới trướng của bản thần, linh tinh của mi mạnh hơn phàm nhân bình thường nhiều lắm.

- Thật à? Mà này, nữ thần đại nhân, em thực sự tin tưởng rằng toán học là chân lý tuyệt đối hả?

Hứa Ngôn còn chưa nói dứt lời thì Lộ Lăng đã xụ mặt:

- Chắc chắn rồi, chẳng lẽ mi còn có hoài nghi à?

Hứa Ngôn lại đứng lên. Cậu bước tới bên giường rồi ngồi xuống cạnh em gái, nghiêng đầu sang và nghiêm túc nhìn cô bé:

- Nữ thần đại nhân, Plato ở thời Hy Lạp cổ đại đã có một quan điểm thế này: Tất cả mọi thứ trên thế giới này đều không hoàn mỹ, không chân thực. Con người chúng ta cũng giống như những kẻ sống trong hang động, cả đời bị vây khốn trong bóng tối. Vạn vật trên thế gian mà chúng ta nhìn thấy đều là cái bóng của những thứ bên ngoài chiếu vào và được in trên vách hang mà thôi. Cái bóng có thể phản ánh sự vật một cách chân thực, thế nhưng nó vẫn là thứ không trọn vẹn khi so với sự thật.

Lộ Lăng nhìn chăm chú:

- Vậy thì sao?

- Thông qua phương thức, nhân loại không thể nào nhận thức được một thế giới chân thực và hoàn mỹ ở ngoài hang động. Thế nhưng lý tính thì có thể. Nhân loại sử dụng trí tuệ lý tính, có thể bắt đầu từ một cái bóng không trọn vẹn để suy luận ra sự tồn tại chân thực và hoàn mỹ. Plato nhấn mạnh địa vị và tầm quan trọng của lý tính nhấn loại, vậy nên anh có thể nói là... Nữ thần đại nhân này, ý nghĩ của ngài rất tương đồng với tư tưởng của Plato. Hai người đều cho rằng có chân thực, có hoàn mỹ tồn tại trên thế giới, hơn nữa lại chân thực và hoàn mỹ này lại chỉ có thể truy tìm bằng lý tính và trí tuệ. Thứ mà ngài nói là thần lực chẳng phải chính là lý tính mà Plato đã nhắc đến hay sao?

Lộ Lăng mím môi:

- Có lẽ là như vậy, lý luận của phàm nhân này thật là thú vị.

Hứa Ngôn lại nói tiếp:

- Nhưng thực ra anh lại không thích lý luận của Plato cho lắm, anh thích phương pháp của Aristotle, đệ tử của ông ấy hơn, đó chính là vứt bỏ những thứ không thể nào chứng minh trong hiện thực ra khỏi chuỗi logic. Trên thực tế thì anh tôn sùng David Hume. Ông ấy cho rằng phương thức nhận biết của nhân loại với toàn bộ thế giới luôn tồn tại một sai lầm to lớn. Nói cách khác, cái gọi là "lý tính" chẳng qua cũng chỉ là một ảo ảnh mà thôi. So với chủ nghĩa duy tâm của Plato thì anh thích chủ nghĩa hoài nghi của Hume hơn.

- Bản thần hiểu rồi.

Sau khi nghe được một lượt các lý luận có liên quan tới triết học, Lộ Lăng còn cười rất tươi:

- Mi đọc nhiều sách triết học như vậy, hóa ra là để tìm cảm giác ưu việt ở phương diện này! Còn dám khoe khoang trước mặt Chân Thần, gan của mi lớn lắm!

Hứa Ngôn lập tức im lặng, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cứng lại.

Còn nhớ ngày trước, cậu dã từng giải thích nguyên nhân mình đọc sách triết học với Nhị Lưu thế này: Bởi vì tao nhận ra em gái mình đang tự học Tô-pô. Vì có thể cố gắng làm màu trước mặt con bé, tao đành phải tìm một con đường khác. Ngoại trừ triết học, tao còn tính tới cả văn học, thần học, khoa học tự nhiên và khoa học xã hội. Nhưng vấn đề ở đây là văn học thì dễ bị con bé khinh bỉ, thần học thì thôi đừng nhắc nữa, đến chính tao cũng còn không tin. Khoa học tự nhiên và khoa học xã hội lại đều cần tới toán học làm cơ sở, như vậy nó sẽ quay trở lại với điểm bị khinh bỉ của tao. truyện chính thức tại bachhngoccsachh.comm

Bây giờ thì có vẻ như dù Hứa Ngôn có tự học bao nhiêu thứ đi nữa, cậu cũng không làm màu với em gái được rồi. Chỉ có mấy giây thôi là đã bị hạ gục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.