Diện tích của quán trà sữa này rất nhỏ nên bên trong không sắp xếp bàn ghế mà chỉ đặt một loạt ghế tròn trước quầy.
Trương Hân Di ngồi đó, một tay chống xuống bên cạnh ghế, tay kia cầm cốc trà sữa. Cô cắn ống hút nhưng không hề uống, Lộ Lăng nhìn thấy rất rõ chiếc ống hút kia là trống không.
Hơn hai năm đã trôi qua, Trương Hân Di cũng thay đổi rất nhiều.
Thời còn học cấp ba, do trường học có quy định về cách ăn mặc của nữ sinh nên đa phần các cô gái đều sẽ buộc tóc đuôi ngựa, những người thích chưng diện thì cùng lắm cũng chỉ cắt mái ngố coi như làm điệu thêm một chút, ví dụ như Lộ Lăng cắt mái như vậy sẽ tăng thêm ấn tượng ngọt ngào và ngoan ngoãn. Nhưng trường đại học sẽ không có những quy định cứng nhắc đối với vẻ ngoài, vậy nên sẽ có đủ loại kiểu tóc kì quặc xuất hiện.
Xét về tổng thể, kiểu tóc của Trương Hân Di cũng không đến nỗi kì quái, nó chỉ là một mái tóc dài xõa qua vai mà thôi, tuy nhiên, trên đỉnh đầu cô gái lại có một nắm tóc dựng đứng lên một cách rất quật cường, điều này làm cho kiểu tóc vốn dĩ rất thục nữ trở nên hoạt bát và đáng yêu hơn.
Lộ Lăng biết kiểu tóc này có một tên gọi đặc biệt trong giới trạch: tóc ngốc. Các nhân vật anime có kiểu tóc thế này rất phổ biến, thế nhưng đây là lần đầu tiên cô bé thấy được tạo hình này ở ngoài đời.
Tô Thiến bước tới và ngồi xuống bên cạnh Trương Hân Di, cô quay mặt về phía Lộ Lăng, giới thiệu:
- Hân Di chuyển tới trường chị vào năm lớp mười một, học cùng lớp với một người bạn thân của chị nên bọn chị cũng tính là quen nhau. Hôm trước, chị bị bạn thân lôi đi tham gia cuộc gặp gỡ của nhóm bọn họ nên gặp Hân Di. Chị nhắc tới em với mọi người, sau đó Hân Di nói là cậu ấy cũng biết em.
- Là chị nhờ chị Thiến Thiến giúp hẹn gặp em một lần, không quấy rầy đến em chứ?
Lúc Trương Hân Di nói như vậy, cô còn dè dặt nhìn sang Lộ Lăng.
Lộ Lăng im lặng gật đầu và tiếp tục đánh giá người con gái từng là mối tình đầu của anh trai mình. Trang phục của Trương Hân Di hôm nay rất bình thường, hoàn toàn không có gì đặc biệt nhưng trình độ trang điểm rõ ràng là càng ngày càng cao. Trong mắt người khác, Trương Hân Di trông giống một người không hề trang điểm, không thể tìm thấy bất kì tì vết nào trên mặt cô, khuôn mặt cô lộ rõ sự trong trẻo và xinh đẹp. Lộ Lăng biết đây chính là trình độ của một cao thủ trang điểm. Đương nhiên cũng một phần do Trương Hân Di vốn đã thanh tú, nhan sắc không tệ nên mới có thể đạt tới trình độ này.
Nhất là khi cô ngồi ở đó, hơi ngửa đầu lên, thấp thỏm nhìn sang phía Lộ Lăng, vẻ đáng yêu đó đã làm cho chuông cảnh báo trong đầu Lộ Lăng reo vang.
- Bà chủ, cho một cốc trà sữa dừa.
Lộ Lăng nói một câu với chủ tiệm đang ở sau quầy, tiếp đó cô mới ngồi xuống trên chiếc ghế tròn bên cạnh Trương Hân Di.
Tô Thiến ngồi ở bên còn lại của Trương Hân Di, cô nhìn qua mấy lượt cả Lộ Lăng lẫn bạn mình rồi cũng nhận ra bầu không khí giữa hai người này có vấn đề, vậy là cô đứng lên, nói:
- Hay là hai người trò chuyện đi nhé? Tớ còn có việc, đi trước đã...
Lộ Lăng nhìn sang, gật gật đầu.
Trương Hân Di nở một nụ cười miễn cưỡng:
- Chị Thiến Thiến, vậy chị cứ về trước đi.
Tô Thiến cứ thế đi mất.
Chủ tiệm pha xong một cốc trà sữa, cắm ống hút vào rồi đặt trên mặt bàn, ngay phía trước Lộ Lăng.
- Để chị mời em.
Trương Hân Di vội rút ví từ trong chiếc túi xách mang theo ra.
Lộ Lăng không tranh trả tiền. Một phần là vì cô bé không thích sự khách sáo qua lại kia, rất nhàm chán và rất tục; một phần khác thì do cô bé vừa nhớ tới mình không hề mang ví tiền. Dù sao hôm nay cũng ra ngoài với anh trai, vậy nên không cần phải mang ví làm gì.
Trương Hân Di trả tiền xong thì bưng cốc trà sữa lên ngay:
- Hay là chúng ta ra ngoài đi, vừa đi vừa nói nhé?
Lộ Lăng chỉ về phía cổng trường:
- Mấy người trong hội anh trai có lẽ vẫn ở đằng kia, chị muốn qua xem sao không?
Trương Hân Di cứng đờ người, thế nhưng chỉ một giây sau, cô thở dài, lắc đầu:
- Vậy thì chung ta đi đường khác đi thôi.
- Chị không muốn gặp anh ấy à?
- Ít ra thì vào lúc này là không cần.
......
Hai cô gái cùng đi bên đường, mặc dù cả hai đều cúi hơi thấp như có điều đang suy nghĩa, ngay cả bước chân bước vào cũng nặng nề, tuy nhiên nó vẫn hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người qua đường, đặc biệt là những chàng trai trẻ.
Đương nhiên với Lộ Lăng và Trương Hâm Di thì đây chỉ là bối cảnh không đáng để nhắc đến thô.
Im lặng suốt quãng đường về, Trương Hân Di mới lên tiếng:
- Trước khi nói rõ một số vấn đề với em, chị sẽ không muốn gặp Hứa Ngôn, không muốn để cậu ấy biết chị đã quay lại. Bởi vì chị quá hiểu rằng chỉ cần chị gặp mặt cậu ấy thôi là chị sẽ không thể kiềm chế được mà cầu xin cậu ấy bắt đầu lại từ đầu.
Lộ Lăng:
- Chị sợ anh ấy không đồng ý à?
Trương Hân Di đáp:
- Cái chị sợ là sợ em không đồng ý, hơn nữa nếu cậu ấy từ chối chị thì chỉ có một lí do là vì em.
Lộ Lăng lại lườm một cái.
Trương Hân Di nói tiếp:
- Chị thấy bảng thông báo ở trường học của hai người rồi. Em đứng thứ nhất, anh em đứng thứ hai. Chị dám cá cược rằng nếu không phải vì em thì chỉ dựa vào tính cách của anh em, chắc chắn cậu ấy sẽ không chịu học lại đâu. Hơn nữa, cậu ấy còn thi đỗ Kinh Đại, như vậy sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu cố gắng? Việc này chắc chắn cũng là vì em.
Lộ Lăng hỏi:
- Thế cuối cùng thì chị muốn nói gì với tôi?
Trương Hân Di đáp:
- Dù cho có để cho chị và anh em bắt đầu lại từ đầu, thế nhưng chắc chắn em vẫn sẽ là trọng tâm cuộc đời anh ấy, chỉ cần em muốn là lúc nào cũng có thể ảnh hưởng tới cậu ấy, làm cậu ấy mất liên lạc với chị.
Lộ Lăng ngắt lời:
- Chuyện hai người chia tay trước đó hoàn toàn chẳng quan hệ gì đến tôi hết, việc hai người hoàn toàn đánh mất liền hệ cũng không phải do tôi bày trò.
Trương Hân Di gật đầu:
- Đúng thế, chị biết chứ. Kết cục thường xuyên của câu chuyện yêu sớm là như vậy. Tuy nhiên chị và cậu ấy bây giờ đã tốt nghiệp trung học rồi, vậy có yêu đương cũng chẳng phải yêu sớm. Hơn nữa tôi còn đi học ở thủ đô, cha mẹ cũng sẽ mặc kệ.
Lộ Lăng:
- Vậy nếu chị vẫn còn yêu anh ấy thì chính là yêu đương ngầm thôi.
Trương Hân Di nhìn sang Lộ Lăng, cẩn thận và dè dặt hỏi:
Trương Hân Di cười cười:
- Yêu ngầm thì yêu ngầm thôi, như thế thì có gì ghê gớm chứ?
Hứa Lăng nhún vai:
- Ngay cả yêu đương ngầm chị còn không sợ, vậy thì có gì đáng để khó nói nhỉ? Chị cứ tìm anh em luôn có phải hay không?
Trương Hân Di nhìn sang Lộ lăng, dè dặt hỏi:
- Vậy... nếu chị với anh trai em yêu nhai thì em sẽ không có ý kiến gì chứ?
Lộ Lăng nhíu mày nhìn sang:
- Em có thể có ý kiến gì à?
- Vì với cậu ấy thì em vô cùng quan trọng, nếu em có ý kiến với chị, em không muốn bọn chị yêu nhau thì chị sẽ không tranh nổi với em. Hơn nữa em còn học cùng trường với cậu ấy, chắc chắn ngày nào cũng gặp mặt được. Thế nên chị muốn gặp em trước khi gặp cậu ấy là vì chị mong... em có thể đồng ý.
Trương Hân Di chắp tay trước ngực, trên mặt là vẻ nịnh nọt hiếm thấy.
Lộ Lăng thầm nghiến răng, cô ngẩng đầu lên nhìn trời, lẩm bẩm:
- Chị thế này... bảo em phải nói gì đây?
Cô bé cực kì muốn nói ra từ hèn hạ, thế nhưng rồi cô ngừng lại, không nói gì.
Trương Hân Di trông mong nhìn Lộ Lăng.
Lộ Lăng bỗng nhận ra logic của toán học không phải là vạn năng, trong cuộc sống, có một số việc không thể sử dụng logic được. Cô muốn từ chối Trương Hân Di, rất muốn tuyên bố thẳng thắn rằng anh trai là của mình, nhưng xét từ góc độ lí trí thì sớm muộn gì anh trai cũng sẽ yêu đương, không thể để anh trai độc thân cả đời được. Hơn thế nữa, Trương Hân Di còn hèn mọn cầu xin như vậy...
- Hầy, nếu mình không đồng ý thì chẳng phải sẽ là người xấu sao?