Sau khi trận đấu kết thúc, bên thua là học viện kĩ thuật nhanh chóng ra khỏi sân, còn mọi người của học viện sinh học, bất kể là đội chủ lực, đội dự bị hay người xem đều hưng phấn chúc mừng rất lâu.
Lấy yếu thắng mạnh là việc khiến người ta xúc động, hơn nữa một bên còn thảm bại với tỉ số 1:10 trong trận giao hữu, vậy mà ở trận tranh tài chính thức, bọn họ lại khó khăn liều đến cùng để rồi thắng trận, nhưng bất kể là ai đi nữa, khi chứng kiến chuyện này đều mất thời gian rất lâu mới bình tĩnh lại được.
Sau khi chúc mừng với đồng đội, Hứa Ngôn tạm biệt họ rồi đi về phía cầu môn.
Lộ Lăng vẫn cô đơn đứng đó, rõ ràng là cô bé đang chờ cậu.
Nhưng Hứa Ngôn mới đi mấy bước thì đã bị một cánh tay ôm lấy cổ.
Người ôm cậu là đội trưởng đội bóng đá, Trương Tử Dương.
- Hứa Ngôn, cậu biết không... Khi nãy anh đá vào ấy, đã nhận ra một điều.
Trương Tử Dương thì thầm.
- Lúc anh sút trúng, bóng chui qua lưới, điều này có nghĩa là lưới thủng. Lúc ấy hình như có mỗi anh để ý chuyện đó. Sau đó anh lại nhìn cầu môn bên kia, hình như cũng thế. Lại nhớ tới việc trong suốt cả trận, em gái cậu luôn đứng sau khung thành. Đây không phải phép khích tướng con bé dùng với cậu đấy chứ?
Trương Tử Dương cười trộm.
Hứa Ngôn ho khù khụ như bị sặc.
Trương Tử Dương lại nháy mắt ra hiệu:
- Không có việc gì, bí mật nho nhỏ giữa hai anh em cậu, anh sẽ không để ai biết đâu.
Hứa Ngôn kháng nghị:
- Bọn em làm gì có bí mật nhỏ, cực kì trong sạch!
- Trong sạch? Trong sạch như Neymar với em gái anh ấy chứ gì?
- Có liên quan gì đến Neymar?
- Cậu biết Neymar là ai không?
Hứa Ngôn suy nghĩ rồi đáp:
- Là ngôi sao bóng đá Brazil.
Trương Tử Dương vỗ tay đen đét:
- Đúng thế, chính là anh ta, anh ấy là người cuồng em gái đứng đầu giới túc cầu đấy!
- Cuồng em gái?
Khóe miệng Hứa Ngôn giật giật.
- Ở giải vô địch Tây Ban Nha ấy, giải đó có một quy tắc là khi một cậu thủ có tổng số năm thẻ vàng thì nhất định phải nghỉ thi đấu một trận. Sau đó, trước ngày sinh nhật em gái, anh ta sẽ cố ý có năm thẻ vàng, tự ngừng thi đấu rồi xin phép đội bóng nghỉ, bay về Brazil ăn sinh nhật với em gái. Cậu nghĩ mà xem, cứ dựa theo một tuần một trận thì năm thẻ vàng phải có trong ít nhất năm trận đấu. Mà vì thế nên anh ta không thể phạm quy rõ ràng được, không thể để người ta thấy là mình cố ý. Tỉ mỉ lên kế hoạch lâu như vậy cũng chỉ để về ăn sinh nhật em gái thôi! Hơn nữa, chuyện này không chỉ xảy ra một lần mà mấy năm gần đây, năm nào cũng vậy!
Hứa Ngôn ngay lập tức hiểu ra ý của Trương Tử Dương, cậu trợn mắt há mồm: vị cuồng em gái này quá kiên nhẫn.
Trương Tử Di lại bổ sung:
- Nói rõ hơn chút đi. Tay phải của Neymar có một hình xăm, đó là khuôn mặt em gái anh ấy. Hơn nữa trên tay trái của em gái Neymar cũng có một hình xăm, đó là mắt của anh ta. Vậy anh hỏi cậu, cậu với em gái cậu có đến mức thế không?
Hứa Ngôn nuốt nước bọt:
- Anh... nói thật à? Không đùa em đấy chứ?
- Anh đùa cậu làm gì? Mấy chuyện bát quái bóng đá cứ lên mạng là tra được, hơn nữa nếu cậu truy cập vào mạng xã hội nước ngoài là instagram, cậu còn thấy ảnh Neymar khoe em gái đấy. Trang chủ của anh ta có rất nhiều ảnh anh ta ôm em gái, thơm em gái, lại còn thêm chữ "My love" vào ảnh.
- Đừng nói nữa, em thấy em không tiếp thu nổi.
Hứa Ngôn thở dài:
- Quả nhiên em còn quá non.
- Đúng thế, cho nên anh mới bảo cậu là cậu với em gái còn có không gian rất lớn để phát triển.
- Anh cút đê!
Hứa Ngôn gầm thét ầm ĩ:
- Em đã bảo là bọn em rất trong sáng! Hơn nữa ông đây là người đã có bạn gái rồi!
Trương Tử Dương lạnh lùng nhìn cậu, cười nhạo:
- Cậu đã không chịu đối diện với lòng mình, vậy anh chỉ đành nói một câu với em gái cậu vậy.
Hứa Ngôn cuống lên:
- Từ từ đã, anh định nói gì với con bé?
- Cậu sẽ biết ngay thôi.
Lúc này, Hứa Ngôn và Trương Tử Dương đã đi tới trước mặt Lộ Lăng.
Hứa Ngôn muốn bịt miệng Trương Tử Dương nhưng bị cậu ta dùng một tay đẩy ra, thế rồi cậu ta cúi đầu rất sâu với cô bé.
- Rốt cuộc anh muốn nói gì?
Hứa Ngôn nghi ngờ hỏi.
Trương Tử Dương không để ý mà chỉ ngẩng đầu lên nhìn Lộ Lăng, hỏi lớn:
- Xin hỏi, em có thể làm huấn luyện viên cho đội bóng bọn anh không?
Hứa Ngôn thở phào, hóa ra anh ta muốn hỏi cái này.
Lộ Lăng khoanh tay trước ngực, bình thản nói:
- Huấn luyện viên chính à. Có ba vấn đề. Thứ nhất, em không cho rằng mình có đủ uy tín với một đám nam sinh.
Trương Tử Dương vội cướp lời:
- Em yên tâm, sau trận đấu này, anh cam đoan tất cả mọi người sẽ cực kì tôn trọng em.
- Thứ hai, em không hiểu chi tiết về kĩ thuật đá bóng mà chỉ biết rõ một số khái niệm chiến thuật thôi.
- Bọn anh cần chỉ đạo chiến thuật, kĩ thuật thì anh có thể dạy họ.
- Ừ, vậy thì thứ ba... Bình thường em sẽ phải đến phòng thí nghiệm, không có thời gian.
Trương Tử Dương cảm thấy khó hiểu:
- Em hẳn là học năm nhất giống Hứa Ngôn chứ? Năm nhất mà đã vào làm ở phòng thí nghiệm à?
Hứa Ngôn giải thích:
- Em gái em trước khi vào trường đã được giáo viên hướng dẫn tìm tới tận nhà rồi, giảng viên kia kì vọng cao vào em ấy lắm.
- Thật đúng là thiên tài. Nhưng anh muốn nói là không có vấn đề gì. Em chỉ cần lên chiến thuật thôi, chi tiết cụ thể cứ để anh xử lý.
Lộ Lăng suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Vậy thì được.
- Tốt quá!
Trương Tử Dương vỗ tay:
- Trận tiếp theo của chúng ta là chủ nhật. Ngày thi đấu và đối thủ anh sẽ để Hứa Ngôn giao cho em.
Mọi việc đã được quyết định như vậy.
Lộ Lăng đã trở thành huấn luyện viên của đội bóng học viện sinh học, mặc dù không có danh nghĩa chính thức trên giấy tờ nhưng Trương Tử Dương cam đoan quyền uy của cô bé sẽ được quán triệt và chứng thực trong đội.
Sau khi cậu ta hài lòng đi rồi, Lộ Lăng mới lấy di động ra, nói với Hứa Ngôn:
- Khi nãy Thái Khang gọi.
- Thái Khang à?
- Đúng thế, cậu ta gọi cho mi nhưng mi để di động ở kí túc, không ai nghe máy. Vậy là cậu ta gọi cho ta, nói là có việc cần gặp mi. Mi có muốn dùng di động của ta để gọi lại cho cậu ta không?
- Được rồi.
Hứa Ngôn cầm điện thoại của em gái, gọi cho Thái Khang.
Điện thoại được nối máy ngay lập tức.
Hứa Ngôn hỏi:
- Thái Khang, mày tìm tao có việc gì thế?
Đầu dây bên kia, Thái Khang hưng phấn nói:
- Có một tin cực kì quan trọng muốn chia sẻ với mày đây.
- Chuyện gì?
- Tao... thôi, dù sao chúng ta cũng ở thủ đô, mấy hôm nữa rảnh tao sẽ nói trực tiếp với mày.
Hứa Ngôn nhớ tới trận đấu chủ nhật nên cũng nói:
- Chủ nhật mày đến Kinh Đại tìm tao đi, hôm đó tao sẽ ra sân thi đấu, mày có thể ở ngoài xem.