Chủ nhật, lại một trận đấu nữa của cúp trường diễn ra.
Hai bên tham dự trận đấu lần này là học viện sinh học và học viện Yuanpei. Học viện Yuanpei có số lượng sinh viên mới nhiều gấp mấy lần so với học viện sinh học nên có thể chọn ra nhiều cao thủ hơn học viện sinh học nhiều. Nhưng các cao thủ của học viện này lại chẳng có tính đoàn kết, học chỉ vùi đầu chơi một mình, vậy nên dưới sự đồng tâm hiệp lực của học viện sinh học, dốc sức cùng nhau phòng thủ, cuộc thi đấu đã kết thúc ở phút thứ chín mươi với tỉ số 0:0.
Tiếp sau đó, trong đại chiến penalty, Hứa Ngôn cản phá ba trái penalty như kì tích, còn ba trái penalty đầu tiên của học viên sinh học lại toàn bộ trúng. Tỉ số penalty là 3:0, học viện sinh học thắng.
Sau một trận lấy yếu thắng mạnh nữa, tất nhiên học viện sinh học sẽ lại chúc mừng một lúc lâu. Lần này công thần được ném lên cao cũng chỉ có mình Hứa Ngôn.
Một đám đội viên của học viện sinh học đứng đó, quăng Hứa Ngôn lên cao hết lần này tới lần khác. Bọn họ vừa ném cậu lên vừa gào:
- Thánh Hứa! Thánh Hứa! Thánh Hứa! Thánh Hứa!
Ngoài sân, Thái Khang lần đầu tới đây xem thi đấu nghi ngờ hỏi:
- Tại sao trước tên Hứa Ngôn, họ lại thêm một chữ "Thánh"?
Lộ Lăng đứng bên cạnh mỉm cười:
- Đã nghe qua Casillas chưa? Đó chính là thủ môn đệ nhất thế giới, là môn thần trấn giữ khung thành cho Real Mandrid đã nhiều năm. Vì anh ta đã xuất thần phát huy rất nhiều lần nên fan hâm mộ bóng đá mới đặt cho anh ta cái tên là "Thánh Garci". Thực ra, theo những gì tớ biết thì một thủ môn thể hiện xuất sắc, có thể dùng sức của một mình mình để thay đổi kết cục trận đấu sẽ được fan hâm mộ thêm chữ "thánh" trước tên. Có lẽ chữ "thánh" này chắc có ý nghĩa như "Thánh kị sĩ" nhỉ?
Thái Khang quan sát Lộ Lăng, chẳng biết có phải ảo giác của cậu ta không, khi nhắc tới ba chữ Thánh kị sĩ, Lộ Lăng cười rất vui vẻ.
- Mà này, sao cậu biết nhiều thế, cả bóng đá cũng biết?
Thái Khang cảm thán.
Lúc này, Hạ Nhược Lâm luôn im lặng đứng sau Lộ Lăng bỗng chen lời:
- Tiểu Lăng không chỉ hiểu mà còn biết rất rõ ấy! Cậu ấy bây giờ đang là huấn luyện viên cho đội bóng học viện bọn tớ!
- Cậu nói gì cơ? Con gái làm huấn luyện viên bóng đá á?
Thái Khang kinh ngạc.
Lộ Lăng khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói:
- Ai bảo con gái thì không làm được? Huấn luyện viên chiến thuật chiến lược chỉ cần IQ thôi.
- Tớ không nghi ngờ IQ của cậu, đó là việc không cần nghi ngờ. Nhưng vấn đề là con gái thường không hứng thú với chiến thuật ấy.
Đang nói, Thái Khang đột nhiên nghĩ tới gì đó rồi quay đầu nhìn Hứa Ngôn dưới sân, cậu ta như tỉnh ngộ, ngậm miệng lại.
Thấy Thái Khang như thế, Lộ Lăng và Hạ Nhược Lâm tất nhiên cũng đã nhận ra có vấn đề.
Hạ Nhược Lâm rụt cổ, tiếp tục giữ im lặng.
Ngay cả Lộ Lăng cũng không biết nên nói gì cho phải nữa.
......
Cuối cùng thì Hứa Ngôn cũng thoát khỏi bàn tay ma quỷ của đồng đội, khi tụ họp với Lộ Lăng, Thái Khang ở ngoài sân cũng là lúc trận đấu đã kết thúc hơn mười phút.
- Ồ, Thái Khang, lâu rồi không gặp.
Hứa Ngôn còn chưa chào hỏi xong thì Thái Khang đã ngắt lời:
- Đi theo tao, tao cho mày xem em yêu của tao!
- Em yêu à?
Hứa Ngôn giật giật miệng.
- Đi đi đi...
Thái Khang khoác vai Hứa Ngôn rồi lôi cậu về phía sân bóng rổ.
Lộ Lăng và Hạ Nhược Lâm thì theo sau hai người họ.
Tới sân bóng rổ rồi, Hứa Ngôn lập tức hiểu ra "em yêu" của Thái Khang mang ý nghĩa gì.
Thái Khang chỉ vào trong sân:
- Kia chính là... Ấy, mày hiểu không?
Hứa Ngôn liên tục gật đầu:
- Tao hiểu.
Tất nhiên rồi, chỉ cần những người quen Thái Khang mấy năm nay là sẽ hiểu vẻ thẹn thùng và xấu hổ của cậu ta là thế nào.
Thái Khang chỉ một cậu trai tuấn tú đang lau mồ hôi trên sân bóng rồ. Người kia không cao, còn thấp hơn Thái Khang một chút nhưng đẹp trai hơn cậu ta, cũng mang lại cảm giác tươi trẻ và cởi mở hơn. diễn đàn bạch ngọc.
Thiếu niên để tóc kiểu punk hơi lộn xộn, nhưng như thế lại càng đẹp trai. Khi cậu ta nhận bóng, ngửa ra sau rồi ném vào rổ, dáng người kia và nụ cười nhếch mép rất phóng khoáng lại càng lóa mắt đến nỗi người ta khó mà nhìn thẳng vào được.
Bây giờ trên sân bóng rổ không có thi đấu, mọi người chỉ chơi cho vui mà thôi, nhưng bên ngoài sân lại có một đám nữ sinh đang đứng. Chắc chắn bọn họ đã tình cờ nhìn thấy thiếu niên nên mới ngừng chân ở đây.
Hứa Ngôn thở dài:
- Thái Khang, đây là bạn trai mới của mày hả? Cuối cùng mày đã cong hoàn toàn rồi.
- Mày nói gì cơ, tao...
Thái Khang đang định giải thích thì một giọng nói đầy sức sống cắt ngang.
- Trận đấu kết thúc rồi à?
Giọng nói kia vang lên từ sân bóng rổ, người nói cũng nhanh chóng bước lại đây, lời còn chưa nói hết thì người đã tới trước mặt Thái Khang rồi.
Hứa Ngôn quan sát thiếu niên đẹp trai này, cũng có hơi xoắn:
- Cậu là... người yêu của Thái Khang hả?
- Đúng vậy, bọn tớ bắt đầu hẹn hò từ một tuần trước, chưa được mấy ngày đã quyết định yêu đương rồi. Thái Khang nói hết với cậu rồi à?
Vừa nói, thiếu niên còn vừa ôm Thái Khang tỏ vẻ thân mật, rất có phong cách tổng tài bá đạo.
Hứa Ngôn nói nhỏ:
- Ừ, chúc hai người hạnh phúc, mặc dù tớ không có sở thích kia nhưng chắc chắn tớ sẽ không kì thị hai người.
Nhưng gương mặt tuấn tú kia lại lộ vẻ thắc mắc:
- Kì thị? Là sao cơ?
Thái Khang lúc này mới giải thích:
- Hứa Ngôn, đây là Triệu Tư Dụ, bạn gái tao.
- Cái gì cơ?
Hứa Ngôn sững người:
- Con gái? Xin lỗi...
Nhưng Triệu Tư Dụ không hề tức giận, cô chỉ cười xua tay, ra hiệu mình không để ý.
Thái Khang bị ôm thì đỏ mặt, cúi đầu.
Lúc này, Lộ Lăng đứng sau lưng Hứa Ngôn mới lao ra hỏi một câu:
- Tớ rất tò mò tại sao bạn Triệu Tư Dụ lại thích Thái Khang?
Triệu Tư Dụ liếc mắt nhìn bạn trai rồi quay về phía Lộ Lăng, cười nói:
- Vì Tiểu Khang rất đáng yêu!
Hứa Ngôn trêu ghẹo:
- Thái Khang, tao cảm thấy bọn tao không cần hỏi vì sao mày thích Triệu Tư Dụ rồi. Chắc chắn là vì cô ấy đẹp trai, cực kì manly, đúng không?
- Ha ha ha.
Triệu Tư Dụ ngửa đầu cười ha hả.
Thái Khang cúi đầu không đáp, mặt cậu ta mỗi lúc một đỏ hơn.
Sau lưng Lộ Lăng, Hạ Nhược Lâm đứng ngoài đám người đang yên lặng quan sát cách họ tương tác với nhau.
Quan sát một lúc, Hạ Nhược Lâm thở dài:
- Đáng yêu như vậy chắc chắn là con trai, manly thế kia chắc chắn là con gái. Đúng là, có để yên cho người ta làm thẳng nam thẳng nữ đàng hoàng hay không?