Trong toilet sân bay, Trương Hân Di đang soi gương để trang điểm lại. Cô vừa xuống máy bay đã lập tức chạy vào đây, Hứa Ngôn còn chờ ngoài kia nên thời gian đã gấp gáp lắm rồi.
Dù gạt bạn trai lâu ngày không gặp sang một bên là việc rất đáng ngại, nhưng Trương Hân Di biết mình không có lựa chọn khác. Từ trường học đi tới sân bay quốc tế Thượng Hải, lên máy bay rồi đến lúc này, cô gần như không có thời gian trang điểm. Trên máy bay có toilet nhưng chỉ cần máy bay hơi xóc nảy thôi là phiền to rồi. Nhưng không trang điểm mà đi gặp Hứa Ngôn lại là một lựa chọn không bao giờ được Trương Hân Di cân nhắc.
- Nếu không trang điểm một chút, nhỡ lại không so được với em gái anh ấy thì làm sao?
Thiếu nữ vừa lẩm bẩm vừa dặm đều phấn lót trên mặt.
Phải trang điểm thật tự nhiên, để người ta không nhận ra là mình trang điểm, đã thế còn phải che được tất cả các tì vết trên mặt, đây thực ra là một quá trình phức tạp và đòi hỏi kiên nhẫn. Nhưng phiền toái lúc này chính là cô biết Hứa Ngôn đang đứng ở khoảng cách chưa tới hai trăm mét để chờ mình.
Từ mấy tháng trước tới nay, ròng rã một học kì, ngày nào cô cũng nói chuyện điện thoại với Hứa Ngôn, thỉnh thoảng còn gọi video nữa. Thế nhưng dù internet phát triển tới đâu thì vẫn là không chạm được vào nhau, dù có gọi video một giờ đi nữa cũng chẳng bằng nổi một cái ôm ngắn ngủi.
Vậy nên bây giờ Trương Hân Di chỉ muốn lao vào lòng Hứa Ngôn, càng gần cậu thì khát khao này lại càng mãnh liệt.
Nhưng cô cũng hiểu rằng thời gian xa cách càng lâu thì mình lại càng cần một lần xuất hiện ấn tượng.
......
Hơn mười phút sau, khi Trương Hân Di kéo va ly xuất hiện tại cửa đón và bước vội về phía Hứa Ngôn, thứ đầu tiên Hứa Ngôn để ý lại chẳng phải khuôn mặt cô.
Có lẽ vì cô đi vội quá, mà cỡ ngực cô lại hơn người, thế nên hình ảnh nảy lên nảy xuống khá rõ ràng, Hứa Ngôn vừa nhìn đã bị hấp dẫn ngay.
Nhưng khi thiếu nữ bước tới trước mặt mình, thở hổn hển nhìn mình, cuối cùng Hứa Ngôn vẫn kịp thời chuyển ánh nhìn lên gương mặt của bạn gái.
Không phải nghi ngờ rằng Trương Hân Di có một khuôn mặt xinh đẹp, hơn nữa, việc chạy nhanh lại thêm ngượng ngùng đã khiến cho hai má cô đỏ ứng, trông cô lúc này thật đáng yêu, thật quyến rũ.
Cậu mỉm cười, dang hai tay nghênh đón:
- Hân Di, hôm nay em đẹp lắm.
Đôi mắt thiếu nữ giờ đã có nước mắt. Cô hé miệng như muốn nói gì nhưng lời nói lại cứ kẹt trong cổ họng. Cô cúi xuống, cẩn thận dùng ngón tay lau đi giọt nước bên khóe mắt.
- Anh đặt trước xe trên app di động, lát nữa chúng ta đi taxi về.
Nói xong, Hứa Ngôn cũng lấy điện thoại ra, thế nhưng một giây sau, suýt nữa thì cậu đã quẳng cả điện thoại đi vì một va chạm bất ngờ.
Nguyên nhân va chạm chính là Trương Hân Di nhào vào lòng cậu.
Hứa Ngôn vừa vỗ nhẹ lưng bạn gái vừa dùng di động đặt xe.
Đúng lúc này, Trương Hân Di đột ngột ngẩng đầu, bất ngờ hôn lên môi Hứa Ngôn.
Trong tích tắc môi chạm môi, dây thần kinh có tên lý trí của Hứa Ngôn đã đứt phựt, cậu vội vàng nhét di động vào túi rồi ôm lấy thiếu nữ, hôn mãnh liệt.
......
Hứa Ngôn đưa Trương Hân Di ra cổng chính sân bay rồi giúp cô mang hành lý lên xe.
Trước khi dùng chìa khóa mở cửa nhà, Trương Hân Di nói:
- Cứ thế đi nhé. Hôm nay em về nhà sắp xếp đồ đạc trước, sau đó ngày mai chúng ta sẽ hẹn hò!
- Được. Nhưng để anh xem lịch thế nào trước đã.
Hứa Ngôn lại lấy điện thoại ra.
- Tại sao phải xem lịch?
- Vì có kế hoạch học tập mà, để anh xem đã.
Hứa Ngôn đánh giá mục tiêu và nội dung cần học theo những gì em gái giao và số ngày còn lại:
- OK, không có vấn đề gì, có thể trống một ngày.
Trương Hân Di giận tái mặt:
- Vậy nếu như hẹn thêm hai ngày thì sao?
Hứa Ngôn có vẻ do dự:
- Vậy sẽ khá gấp gáp.
- Quanh năm suốt tháng, chúng ta chờ mãi mới ở bên nhau được mấy ngày? Chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi thế thôi, chẳng lẽ ngày nào anh cũng ru rú ở nhà đọc sách à?
Trương Hân Di nhìn thẳng vào Hứa Ngôn.
Lúc này, chuông điện thoại của cậu vang lên tiếng chuông tin nhắn, có lẽ là để trốn tránh câu hỏi vừa nãy, cậu mở ra, lại thấy được một vấn đề mới.
Tin nhắn là Lộ Lăng gửi, nội dung rất đơn giản:
"Bốn giờ chiều mai bắt đầu mở hệ thống chọn môn, để ý cướp môn"
- Chuyện gì thế?
- Bắt đầu từ kì sau, bọn anh phải chọn một số môn tự học. Các chương trình thú vị thường hấp dẫn nên phải lên hệ thống giáo vụ, xếp hàng cướp môn. Thời gian hệ thống mở là bốn giờ chiều mai. Anh có mấy môn dự định sẽ học ở kì sau, thế nên chiều mai...
Hứa Ngôn chưa nói hết câu thì Trương Hân Di đã ngắt lời:
- Vậy ở cùng nhau cũng được.
- Cùng nhau?
- Đúng, anh chọn môn chỉ cần máy tính lên được mạng thôi mà? Vậy mang laptop theo, chúng ta tìm một quán cà phê thôi. Em cũng có thể quan sát sinh hoạt của cao tài sinh Kinh Đại.
Trương Hân Di cúi đầu như đang suy tư gì đó.
- Anh thì cao tài sinh cái gì.
- Trong mắt phàm nhân bọn em thì thi đỗ được Kinh Đại đã là cao tài sinh hết rồi.
Nói đến đây, Trương Hân Di ngẩng đầu lên, đôi mắt tỏa sáng:
- Đúng rồi, em có cách!
- Cách gì?
- Đúng thế, vừa có thể để anh học tập tốt lại có thể gia tăng thời gian chúng ta ở bên nhau.
Thiếu nữ đắc ý cười:
- Rất đơn giản thôi, đó chính là chúng ta học cùng nhau! Anh cần học rất nhiều thứ mà em cũng không ít. Ngay năm nay, em còn định thi giấy phép hành nghề kế toán nữa.
- Ý em là chúng ta cùng học với nhau hả?
Hứa Ngôn có vẻ do dự.
Trương Hân Di hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ có vấn đề gì à? Hay là... Ở cùng em, anh không có lòng nào để học?
Hứa Ngôn liếc qua bộ ngực của cô, gật đầu:
- Đúng đấy, dễ phân tâm lắm.
- Hừ, vậy không nói chuyện học cùng nhau vội, chỉ nói ngày mai thôi, lúc anh chọn môn thì cho em làm người ngồi xem, được chứ?
Hứa Ngôn thở dài:
- Đương nhiên là được rồi. Thật ra chuyện chúng ta học cùng nhau trong kì nghỉ đông cũng không có vấn đề gì, dù sao ngày trước cũng từng là bạn cùng bàn mà, đâu phải cùng nhau học lần một, lần hai.
- Nhưng lúc anh là bạn cùng bàn với em, anh chẳng có vẻ gì là học hành tử tế cả! Lúc ấy anh mà bảo anh thi đỗ Kinh Đại thì chắc chắn mọi người sẽ cười rớt răng ấy.