Bữa trưa chủ nhật tuần này, bốn người đều ăn ở nhà. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lộ Lăng, bữa cơm này là do Hứa Ngôn nấu, vậy nên cả nhà ăn uống rất vui vẻ.
Sau bữa trưa, Lộ Thanh Mai giành việc rửa chén, Hứa Vọng Hải thì khoanh chân trên ghế xem TV. Còn Hứa Ngôn lại tỏ ra thần bí nói với Lộ Lăng:
- Hôm nay cho em xem cái này hay lắm.
Dù ra vẻ khinh bỉ nhưng cô bé vẫn đi theo Hứa Ngôn vào phòng.
Sau đó, cậu bật vi tính lên, mở một file toàn những video đã được tải xuống rồi nói:
- Nữ thần đại nhân, ngài thích xem Cừu Vui Vẻ phải không? Tôi cảm thấy hẳn là ngài cũng sẽ thích hoạt hình này đấy.
Lộ Lăng cau mày:
- Ta không thích Cừu Vui Vẻ! Ta xem hoạt hình chỉ để trải nghiệm sản phẩm giải trí của người phàm các mi thôi!
- Vậy thì thế này đi...
Hứa Ngôn thăm dò:
- Nữ thần đại nhân thích xem tác phẩm thế nào? Phim rạp hay phim truyền hình?
Thiếu nữ kiêu ngạo đáp:
- Trừ phi cần thiết, nếu không ta chưa bao giờ xem những thứ được phàm nhân tạo ra một cách bừa bãi cả.
- Tôi hiểu rồi. Vậy liên quan tới chuyện giải trí của người phàm thì tôi đề cử cho ngài một bộ phim hoạt hình. Bộ phim này có tạo hình rất đáng yêu, cốt truyện thú vị, chủ đề vô cùng ấm áp, còn có khả năng chữa lành vết thương tâm hồn nữa nhé!
Nói đến "chữa lành vết thương tâm hồn", Hứa Ngôn còn cố ý nhấn âm thật mạnh.
Lộ Lăng không nghĩ nhiều, cô bé chỉ liếc qua tên file:
- Mahou Shoujo Madoka? Ừm... Bản thần tạm thời xem thế nào đã. Nhưng bài tập của mi chưa xong kìa, tranh thủ thời gian đi, cho mi thời hạn là tới trước buổi tối phải đưa cho ta kiểm tra.
- OK, không thành vấn đề.
Hứa Ngôn nhịn cười, cậu cố gắng để giọng mình không lộ sơ hở.
Lộ Lăng cầm laptop lên rồi ngồi xuống giường của Hứa Ngôn. Cô đặt máy trên đùi, đeo tai nghe rồi mở video.
Hứa Ngôn ngồi trước bàn học, mở vở bài tập ra rồi úp mặt xuống bàn, cười khùng khục.
Nhớ lại cảnh con nhóc này giở trò xấu trước mặt bạn mình, khiến mình mất hết mặt mũi, Hứa Ngôn cảm thấy thời khắc báo thù đến rồi!
Khi cậu làm bài xong thì trời cũng đã tối.
Lúc này, cậu chưa kịp duỗi người thư giãn thì đã nghe thấy tiếng nức nở đằng sau. Vừa quay lại Hứa Ngôn đã thấy Lộ Lăng đang ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt đỏ ứng ngơ ngác nhìn màn hình, trên đó vẫn đang chiếu Mahou Shoujo Madoka.
Hứa Ngôn rón rén đứng lên, vòng ra phía sau cô bé, thấy cô đang xem đến tập mười: Akemi dịch chuyển thời gian mấy lượt nhưng không thể nào thay đổi được kết cục bi thảm. Xem đến đây, dù không phát ra tiếng nhưng nước mắt Lộ Lăng cứ lã chã rơi.
Hình như to chuyện rồi.
Nghĩ vậy, Hứa Ngôn cầm di động lên, lén lút ra khỏi phòng, chạy tới thư phòng để gọi cho Lâm Vũ Tịch.
Lâm Vũ Tịch vừa nghe máy, cậu đã vội vàng nói:
- Hình như anh vừa làm Lộ Lăng khóc rồi. Em biết cách để nó có thể tốt hơn ngay lập tức không?
- Khóc?
Cô bé lạnh giọng:
- Em chưa bao giờ thấy Tiểu Lăng khóc! Anh đã làm cái gì hả?
- Anh đề cử một bộ Anime cho nó, sau đó... Đối với một con nhóc chỉ xem Cừu Vui Vẻ mà nói, bộ phim đó quả là quá kích thích.
Cô bé ở đầu dây bên kia thở phào:
- Khóc vì xem Anime à? Vậy thì không sao. Ừm, nếu anh muốn tâm trạng Tiểu Lăng tốt lên ngay thì cũng dễ thôi. Ví dụ như mua kem cho bạn ấy này. Theo như em biết thì bạn ấy thích hầu hết các loại kem, đủ vị luôn, chỉ cần kem là được.
- Đã biết, cảm ơn nhé.
Khoảng một tiếng sau.
Lộ Lăng đỏ mắt, chậm rãi bước ra khỏi phòng của Hứa Ngôn. Cô liếc thấy ba mẹ đang ngồi xem TV nên cúi đầu để họ không nhận ra mình vừa khóc, sau đó lại chậm rãi về phòng mình.
Vừa mở cửa thiếu nữ đã thấy Hứa Ngôn đang ngồi trên ghế, tay ôm một quyển tiểu thuyết viễn tưởng đọc say sưa.
- Anh bảo đó là bộ phim chữa lành vết thương lòng phải không?
Lộ Lăng gằn từng chữ.
Hứa Ngôn đặt sách xuống, nhún vai:
- Đúng thế, phát tiết u buồn đấy.
Lộ Lăng chầm chậm đóng cửa rồi tiện tay khóa luôn lại. Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, bước từng bước tới gần cậu.
Hứa Ngôn bị nhìn như vậy thì hoảng hết cả lên, cậu đứng bật dậy, lui về sau cho tới tận khi áp sát vào góc tường.
Đột nhiên Lộ Lăng bổ nhào về phía trước như hổ đói vồ mồi, đập Hứa Ngôn thùm thụp.
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Ối giời! Em làm thật đấy à?
Nhận những đòn công kích như vũ bão, Hứa Ngôn không bình tĩnh nổi nữa nhưng cậu chẳng thể đánh trả, vì vậy chỉ có thể ngồi xổm, ôm đầu phòng thủ.
Hứa Ngôn yếu thế, Lộ Lăng cũng trút giận không hề khách khí, đã vậy cô bé còn nức nở gào ầm lên:
- Lừa đảo! Xấu xa! Không tin anh nữa! Anh là đồ xấu xa hèn hạ!
Hứa Ngôn lách trốn khỏi người cô bé rồi chạy ra cửa, chịu trận đòn như mưa sau lưng, khó khăn lắm cậu mới mở được cửa.
Cách đó hai mét chính là phòng bếp, Hứa Ngôn trốn vào trong còn Lộ Lăng thì đuổi sát theo sau.
Trước khi nắm đấm của cô bé lại nện lên người mình lần nữa, Hứa Ngôn đã mở cửa tủ lạnh bằng tốc độ ánh sáng, kêu lên:
- Nhìn này!
Sau đó, thiếu nữ ngẩn ra. Đập vào mắt cô bé chính là một ngăn tủ đầy kem! Đủ nhãn hiệu, đủ vị, rực rỡ muôn màu!
Hứa Ngôn nhìn rất rõ ngay khi vừa thấy những thứ trong tủ lạnh, thiếu nữ không chỉ ngừng đánh cậu mà còn nuốt nước miếng!
Sau đó, cậu tranh thủ thời cơ, nói:
- Nữ thần đại nhân, đây là chút tế phẩm tôi dâng lên ngài, hy vọng ngài hài lòng.
Lộ Lăng nhìn cậu, cẩn thận hỏi:
- Sao anh biết tôi thích kem?
Hứa Ngôn đã sớm nghĩ ra cách đối phó, trước khi đi mua kem, cậu còn cố tình hỏi Lộ Thanh Mai nữa, vậy nên lúc này có thể thản nhiên trả lời:
- Anh hỏi mẹ, thấy mẹ bảo thế.
Lộ Lăng gật đầu, lại chuyển ánh nhìn về đám kem. Cô bé khe khẽ đếm:
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy,...
Hứa Ngôn ngắt lời:
- Khỏi phải đếm, anh mua tất cả là hai mươi cái.
Lộ Lăng hung dữ lườm sang:
- Ai bảo anh nói? Đừng tước đoạt thú vui của tôi! Thôi thôi, anh an toàn rồi, đi chỗ khác chơi đi!
Hứa Ngôn ra ngoài để cô bé đứng một mình trong bếp đếm kem. Quay lưng về phía phòng bếp, đi chưa xa hai bước cậu đã mỉm cười.