Có Em Thế Giới Không Có Anh

Chương 22



Hứa Vy Lương không muốn lại phải nằm viện, nơi đó toàn tin tức chết chóc, cô gọi điện cho Dung Thành, bảo hắn đón cô xuất viện rồi đưa cô ra khu mộ ở ngoại thành, cô muốn đi thăm con cô.
Toàn bộ hành trình cô không vui cũng không buồn, lặng đi tựa như một pho tượng.
Cô nhìn bức ảnh nhỏ trên bia mộ.
Trong hình, Tiểu Bảo cười thật ngọt ngào.
Không biết trời đã mưa từ khi nào, mây đen giăng đầy trời không nhìn thấy chút ánh sáng. Dung Thành cầm một chiếc ô lớn màu đen: “Phu nhân, cô phải kiềm chế đau thương rồi thay đổi đi, tiểu thiếu gia đáng yêu như vậy, cậu ấy nhất định cũng hy vọng cô giữ gìn sức khỏe.”
Chớp mắt, mưa đã xối xả rồi, rơi lốp bốp vào ô rồi lại tí tách rơi xuống mặt đất.
Cô nói: “Gần đây Diệp Cẩn và Hứa Uyển có động tĩng gì không?”
“Bọn họ tung tin đồn về quan hệ giữa cô, Tam thiếu gia và Hứa Uyển rồi, chắc Tam thiếu gia vẫn một mực không chịu ly hôn với cô khiến cô ta nôn nóng, nên muốn mượn áp lực của dư luận đế khiến hai người nhanh chóng ly hôn.”
“Ha, ly hôn?” Đáy mắt Hứa Vy Lương chợt lóe lên ý nghĩ âm u khát máu, đầu ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve bia mộ lạnh như băng, cô nói: “Bọn họ biết dùng dư luận, chẳng lẽ tôi không biết sao? Anh cũng giúp tôi tung tin đồn...”
Nghe Hứa Vy Lương kể mấy sự thật kia rất rõ ràng rành mạch, Dung Thành chợt chớp mắt.
Hắn không ngờ rằng, hóa ra Hứa Vy Lương lại biết nhiều chuyện ác độc liên quan đến Hứa Uyển và Diệp Cẩn đến vậy...
Thăm Tiểu Bảo xong, Hứa Vy Lương quay về biệt thự nhà họ Lệ.
Cô gặp Hứa Uyển tại khúc rẽ ở hành lang.
Ngày đó, sau khi bệnh tâm thần của Hứa Uyển phát tác, cô được Lệ Hàn Quân giữ lại ở biệt thự nhà họ Lệ để tiện chăm sóc. Nhưng Lệ Hàn Quân chưa bao giờ quay về ở cùng với cô ta, cô ta gọi điện cho Lệ Hàn Quân, hắn luôn nói là bận hoặc không có thời gian.
Thấy Hứa Vy Lương xuất viện, Hứa Uyển bỗng nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như ánh mắt của Lệ Hàn Quân, cô nghiến răng nghiến lợi: “Hứa Vy Lương, không phải chị thích giả bộ yếu đuối sao? Sao không tiếp tục ở lại bệnh viện mà giả bộ đi? Chị có bệnh AIDS, sắp chết rồi mà không chịu yên thân, còn muốn quyến rũ Hàn Quân sao? Chị cho rằng anh ấy yêu chị thật ư? Chẳng qua chỉ vì con chị chết rồi anh ấy thương hại chị thôi! Còn nữa, chị đã đi thăm mộ con chị chưa?”
Hứa Vy Lương vỗn không muốn phí lời với cô ta nhưng vừa nghe thấy mộ của Tiểu Bảo thì lại không kiềm chế được cảm xúc: “Cô muốn nói gì?”
“Tiện nhân! Ngày đó chị dám hãm hại tôi, chị nói xem tôi xử lý tro cốt của con trai chị như thế nào đây? Đương nhiên là cho chó ăn rồi...”
Hứa Vy Lương tát một cái lên mặt Hứa Uyển, cố ý cào móng tay dài lên mặt cô ta để lưu lại trên đó vài vệt máu, máu đầm đìa trên miệng vết thương, đau đến mức Hứa Uyển phải ôm mặt, hét thất thanh: “A! A! Mặt của tôi, chị dám cào mặt tôi?”
Vẻ mặt Hứa Uyển dữ tợn, điên cuồng nhào về phía Hứa Vy Lương.
Hứa Vy Lương bị đẩy lui về sau một bước, khóe mắt thoáng thấy một bóng hình, sau đó cứ thế ngã xuống như liễu rủ từ lan can lầu hai!
“Hứa Vy Lương…”
Một tiếng kêu xé lòng đột nhiên vang lên, Lệ Hàn Quân vừa quay về từ tầng hầm, liền thấy hình ảnh Hứa Vy Lương ngã từ lầu hai xuống. Còn Hứa Uyển thì nhăn nhó mặt mày, điên cuồng ngang ngược.
Hứa Vy Lương ngã xuống mặt đất, may mà trên mặt đất trải thảm nhung dày dặn, đầu cô cũng chưa chạm đất, ngã xuống căn bản cũng chưa tổn hại đến thân thể.
Hứa Uyển sợ đến ngây ngốc, không ngờ rằng Lệ Hàn Quân lại đột nhiên xuất hiện.
“Hàn Quân, không giống như những gì anh thấy đâu, là chị ta nhào vào đánh em trước. Anh nhìn mặt em này, bị cào nát rồi, em chỉ tự vệ nên mới đẩy chị ta một cái, hơn nữa căn bản là không hề dùng lực, em...”
“Câm miệng!” Lệ Hàn Quân nhào đến, kéo cô ôm vào lòng: “Hứa Vy Lương, em sao rồi?”
Đôi mắt Hứa Vy Lương co rúm lại, lại hung hăng đẩy Lệ Hàn Quân một cái, đồng thời diễn kịch giống như thể sắp phát điên rồi: “Đừng động vào tôi, tôi phải đi tìm Tiểu Bảo, Hứa Uyển nói tro cốt của Tiểu Bảo bị cho chó ăn rồi! Bởi vì nó là đứa con mà Lệ Hàn Quân anh trước nay không thèm đếm xỉa đến, nên phải rơi vào cảnh đến hài cốt cũng không còn sao?”
Lệ Hàn Quân lạnh lùng liếc Hứa Uyển một cái.
Cảm nhận được hơi thở quanh Lệ Hàn Quân quanh vô cùng âm u, tựa như sứ giả câu hồn đến từ địa ngục vậy.
“Tiểu Bảo không phải không còn hài cốt, Hứa Vy Lương, em hãy nghe tôi nói, tôi quan tâm đến iểu Bảo, Tiểu Bảo con đầu lòng của tôi, là con của tôi và em, sao tôi có thể không quan tâm đến nó chứ?”
Hứa Vy Lương vỗ ngực, nước mắt ứa ra, miệng phát ra tiếng nức nở trầm thấp, đau khổ đến cực điểm, đến sức lực để gào khóc mà cô cũng không có, chỉ đành giống như một con thú bị nhốt, bị ép đến đường cùng.
Trước mắt tối sầm, cô liền ngất đi.
Hứa Uyển còn muốn giải thích thêm gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lệ Hàn Quân, đôi mắt đó không còn sự quyến luyến của ngày xưa nữa, chỉ còn lại căm hận, cô chợt ý thức được bản thân vừa trúng kế của Hứa Vy Lương!
Lệ Hàn Quân ôm Hứa Vy Lương lên lầu, trước khi đi, chỉ lạnh lùng nói một câu với Hứa Uyển: “Hứa Uyển, bảy năm trước tôi nợ cô một mạng, bảy năm sau cô nợ Tiểu Bảo một mạng, nến còn lần sau nữa thì tôi sẽ tiễn cô đi cùng nó.”
Hứa Uyển bỗng nhiên giống như bị sét đánh.
Lệ Hàn Quân biết chuyện bắt cóc là cô làm? Nhưng không ra tay với cô chẳng qua chỉ để tỏ ra rằng hắn còn một chút tình nghĩa sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.