Có Em Thế Giới Không Có Anh

Chương 24



Hứa Vy Lương tâm trạng bất ổn, Lệ Hàn Quân ở lại công ty xử lý những việc còn tồn đọng hai ngày liền, bởi vì mấy ngày liền không được nghỉ ngơi cẩn thận nên hắn kiệt sức xoa mi tâm, cứ như vậy dựa vào bàn làm việc mà ngủ.
Ai biết, hắn đột nhiên nằm mơ.
Trong mộng trước mắt hắn là một mảng máu.
Ở giữa vũng máu đỏ chói mắt đó, Hứa Vy Lương đang nằm bất động, không thở, tim cũng không đập, yên lặng giống như một... người chết.
“Hứa Vy Lương!” Hắn chợt giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, mí mắt đột nhiên giật giật, giống như biểu thị có chuyện gì đó chẳng lành. Hắn chẳng còn tâm trí tiếp tục làm việc nữa, bỏ lại trợ lý rồi về thẳng biệt thự nhà họ Lệ.
Người giúp việc nói đã đi thăm Hứa Vy Lương rồi, cô đang ngủ, còn ngủ rất say nữa.
Lúc này, hắn mới miễng cưỡng thở phào nhẹ nhõm, lần mò trong bóng đêm bước vào phòng ngủ, bước chân rất nhẹ nhàng không dám tạo ra tiếng động. Hắn đi đến bên giường, rón rén cúi người, cũng chỉ lúc này hắn mới có thể không kiêng nể gì cả mà hôn cô...
Nhưng có mùi gì đó rất kì lạ khó ngửi tràn ngập trong không khí.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, vội vàng ấn đèn trong phòng sáng lên.
Trong nháy mắt phòng ngủ sáng như ban ngày.
Lệ Hàn Quân chỉ thấy một mảng đỏ tươi trên giường, còn Hứa Vy Lương giống hệt như trong mơ, nằm lặng lẽ ở đó, tim hắn chợt ngừng đập, hô hấp ngưng lại. Hắn xông đến như phát điên, lay bả vai cô: “Hứa Vy Lương, Hứa Vy Lương, em tỉnh lại đi...”
Hứa Vy Lương ngỡ ngàng mở mắt, vừa nhìn thấy Lệ Hàn Quân sắc mặt liền thay đổi: “Buông tôi ra!”
Giây kế tiếp, bản thân cô cũng phát hiện ra đầu mối.
Toàn bộ màu trắng tinh trên giường và trên người cô đều bị chuyển thành một màu đỏ, cô co rúm lại rồi ngồi thẳng người lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lệ Hàn Quân kéo cô ôm vào lòng, bất chấp mọi chống cự của cô!
“Đừng đẩy tôi ra, chỉ lần này thôi, tôi chỉ ôm em lần này thôi...” Khi nãy, hắn thiếu chút nữa thì cho rằng ác mộng kia là sự thật!
Hứa Vy Lương nói lạnh lùng: “Lệ Hàn Quân, đừng làm tôi ói lên người anh.”
Tâm trạng kích động của Lệ Hàn Quân dần dần bình ổn lại, hắn bất lực buông cô ra, sờ vào máu đỏ trên cổ cô, đưa lên đầu mũi thăm dò: “Máu heo sao? Ai làm?”
Hứa Vy Lương nhìn hắn một cách bình thản, sự khinh bỉ nơi đáy mắt quá rõ ràng.
Một lúc lâu sau mới nói một câu: “Anh cảm thấy thế nào?”
Sau khi Lệ Hàn Quân hỏi xong thì cũng cảm thấy câu hỏi của mình quá dư thừa, trong tất cả những người ở đây, ai có thể diễn vở kịch nhàm chán kiểu này, lại còn có thể đường hoàng phản bác lại rằng chỉ là do bản thân phát bệnh?
Hắn liếc nhìn Hứa Vy Lương, sau đó dặn dò người giúp việc: “Gọi Hứa Uyển lên đây cho tôi!”
Hứa Vy Lương khẽ nhắm mắt cảm thấy vừa hoang đường vừa nực cười, lúc trước khi cô phải phẫu thuật tính mạng ngàn cân treo sợi tóc thì hắn không quan tâm, sau đó còn không nỡ nói một câu nặng lời với Hứa Uyển. Mà bây giờ hắn biết Hứa Uyển lừa hắn, còn cô chẳng qua chỉ nằm giữa một đống máu heo, hắn lại cho rằng là do Hứa Uyển làm, lại còn giận đến tím mặt nữa...
Ngay sau đó, Hứa Uyển bị dẫn tới.
Cô vẫn còn mặc áo ngủ tơ tằm, mắt vẫn ngái ngủ: “Sao vậy? Tại sao lại bắt tôi? A... Hứa Vy Lương, sao trên người chị lại nhiều máu thế?”
“Hứa Uyển, cô còn giả bộ sao? Có phải chuyện tốt do cô làm không?” Lệ Hàn Quân giận đùng đùng xông đến gần cô, một tay nắm lấy cổ áo cô, sắc mặt tái xanh. Hứa Uyển chợt ngẩn người rồi nhìn về hướng Hứa Vy Lương.
Cô quay đầu sang phía khác rồi nhắm mắt lại, tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Hứa Uyển nắm chặt lòng bàn tay, ngỡ ngàng vô tội lắc đầu: “Không phải... không phải em, em không biết, Hàn Quân, anh phải tin em, em ngủ cả đêm mà, em không biết gì cả...”
Người giúp việc đưa Hứa Uyển đến cũng kinh ngạc đến mức bụm miệng, nhìn Hứa Vy Lương người đầy máu: “Phu... phu nhân, cô không sao chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.