Cô Gái Ăn Thức Ăn Mèo

Chương 4



Trần Yên Ni nói, Xuân Sinh thật sự luôn luôn đợi cô, cô vốn không tin, nhưng sau khi nhìn thấy anh, cô đã tin. Chàng trai kia vốn như ánh mặt trời bị cô tra tấn đến nỗi bộ dạng già đi mấy tuổi, râu ria xồm xoàm, nhìn thấy cô anh bắt đầu khóc, lại cách cô khá xa.

Trần Yên Ni nói: “Anh qua đây ôm em đi.”

Xuân Sinh nói: “Anh không dám. Anh sợ em đánh anh.”

Trần Yên Ni xông đến, hung hăng chạm vào lồng ngực của Xuân Sinh.

Xuân Sinh nhanh chóng hôn cô.

Sau khi tất cả kết thúc, Trần Yên Ni hỏi Xuân Sinh: “Anh thật sự không sợ em đánh anh sao?”

Xuân Sinh nói: “Sợ, sợ muốn chết.”

Trần Yên Ni hỏi: “Vậy vì sao anh còn hôn mạnh như vậy?”

Xuân Sinh nói: “Em run đến độ muốn rã xương, anh đoán chừng em còn sợ hơn anh, anh sợ gì chứ!”

Trần Yên Ni lại hỏi: “Em lập dị như thế, tại sao anh vẫn muốn chờ em?”

Xuân Sinh nói: “Thực ra anh cũng muốn biết, nếu không em lấy anh đi, chúng mình cùng đi tìm đáp án này nhé?”

Trần Yên Ni hung dữ nói: “Kết hôn cũng được, nhưng anh không thể chỉ yêu một mình em, anh còn phải yêu mèo của em.”

Xuân Sinh hỏi: “Trước hết hãy nói vì sao em chịu trở về tìm anh?”

Trần Yên Ni nói: “Lúc nhớ anh thì ăn thức ăn mèo, em ăn đến nỗi sắp nôn ra rồi!”

Xuân Sinh cười ôm Trần Yên Ni vào trong lòng, rồi anh hôn cô lần nữa.

Trần Yên Ni không biết, kỳ thật sau khi bọn họ chia tay, Xuân Sinh từng nếm thử thức ăn mèo một lần, anh cũng biết thức ăn mèo tuyệt đối không ngon. Anh còn sơn màu sao trời trên trần phòng ngủ của mình, là loại dạ quang. Mỗi lần đến tối, một mình anh nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn sao trời phát quang kia, cảm giác như Trần Yên Ni vẫn ở cùng anh, chưa từng rời khỏi.

Trần Yên Ni vẫn không nói quá khứ của mình cho Xuân Sinh biết. Khoảng thời gian nổi loạn cô độc này nếu đã trở thành quá khứ thì cô muốn buộc nó ở dưới đáy lòng mình. Về phần người cô yêu, cô muốn từ nay về sau cùng anh chia sẻ hạnh phúc và vui mừng. Quá khứ không cần nhắc lại, chỉ cần mong đợi tương lai tốt đẹp mà thôi.

Cho dù nói thế nào, được ở bên nhau, thật tốt.

Phải biết rằng, trên đời có rất nhiều người yêu nhau, một khi chia tay, từ đấy không còn gặp lại nữa. Lại có bao nhiêu người ôm tiếc nuối sống qua ngày, không phải mỗi người đều có thể may mắn như Trần Yên Ni, sẽ có một Xuân Sinh ở tại chỗ trông chừng chờ đợi cô.

Vào tháng sáu, tôi nhận được thiệp cưới của bọn họ.

Tại hôn lễ tôi nhìn thấy Xuân Sinh, anh gầy gò cao cao, rất xứng đôi với Trần Yên Ni, cả quá trình Trần Yên Ni cười đến mức không giống thục nữ tí nào. Người chủ trì buổi lễ hỏi Trần Yên Ni: “Cô có vui không?”

Trần Yên Ni đứng trên bục, cô kích động nói không nên lời, chỉ nắm chặt người đàn ông dáng người cao cao kia không buông tay. Qua một hồi lâu, cô nói lớn tiếng rõ ràng: “Vui! Vui đến mức như lấy được cún ấy!”

So sánh này khiến mọi người tại hội trường nở nụ cười.

Chỉ có tôi nhìn thấy, nước mắt trong đôi mắt Trần Yên Ni.-Hết-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.