Cô Gái Của Những Cơn Mưa

Chương 14: Tức giận



Reng…Reng…Reng…

Giờ ra chơi đã đến, nó cùng Bảo vui vẻ xuống căn tin. Nó cứ lo mãi mê nói chuyện cùng Bảo, cùng ôn lại những kỷ niệm ngày xưa mà nó không để ý rằng đằng sau lưng mình có một ánh mắt sắc đá nhìn Bảo như muốn ăn tươi nuốt sống. Đột nhiên, nó quay lại nói với Uyên:

- Uyên, mày muốn ăn gì? Tao mua.

- Không muốn ăn gì cả. – Uyên nói với giọng đầy sức sát khí.

- Ơ, chuyện lạ. Nay Uyên nhà ta không muốn ăn.

- Không có tâm trạng để ăn.

- Hơ hơ, không ăn thì thôi. – Nó quay lại nhìn cái căn tin và lại quay lại nói:

- Đúng là không muốn ăn thiệt.

- Sao vậy? – Bảo ngơ ngác hỏi.

- Bảo nhìn xem, đông như vậy, chen vào mua được cũng chẳng còn có sức để mà ăn.

- À, ra là vậy. – Bảo nói. – Để cho mình.

- Bảo làm bằng cách nào?

- Bí mật, rồi Vũ sẽ thấy.

Nói rồi, Bảo tiến đến chỗ mọi người đang chen nhau hô to:

- Mấy bạn cho mình mua với.

Lập tức tất cả mọi người đều quay lại nhìn Bảo. Và cũng ngay lập tức tất cả mọi người đều chia thành hai hàng tạo thành một lối đi chính giữa để cho Bảo đi vào (thật ra là như thế này, tại mấy cô nàng thấy Bảo đẹp trai nên mới né ra còn về mấy chàng trai thì… bị mấy nàng kéo ra. Đơn giản thế thôi.). Bảo đi vào mua một đống thức ăn rồi quay ra nở một nụ cười với mọi người:

- Cảm ơn mọi người. – Bảo nói rồi quay lại chỗ mọi người. Không khí ở đấy lại được trở về như cũ, vẫn ồn ào và chen chút như cách đây vài phút.

Bảo bước đến chỗ nó, bỏ thức ăn xuống bàn rồi nói:

- Vũ thấy Bảo hay không?

- Rõ ràng là Bảo ăn gian.

- Mình ăn gian hồi nào?

- Rõ ràng là Bảo lấy cái nhan sắc nghiêng thùng đổ nước của Bảo ra để dụ dỗ mọi người.

- Cái đó không phải gọi là ăn gian mà là mĩ nhân kế.

- Hơ hơ, vậy cũng được nữa à.

- Tất nhiên.

Và nó và Bảo lại phá lên cười. Hai người cứ mãi vui vẻ mà không để ý đến không khí u ám hiện đang bao trùm ở đấy. Sắc mặt của Uyên, Đức và cả hắn đang đen như than. Đức và Uyên thì đang bực mình chuyện của Ánh Ngọc, cô ta cứ đeo riết lấy Đức mãi, lúc nãy khó khăn lắm Đức mới thoát ra được khỏi cô ta. Thật là phiền phức! Còn hắn thì đang tức giận vì nó cứ lo quan tâm đến Bảo mà chẳng để ý đến hắn. Hắn nghiến răng khèn khẹt nhìn Bảo, hắn thầm nghĩ:

“ Lê Duy Bảo, mi giỏi lắm. Hãy đợi đấy, mi sẽ biết tay ta.”

- Này, cô đi mua đồ ăn cho tôi. – Hắn nói.

- Mua gì, ở đây cả đống.

- Nhưng tôi không muốn ăn cái nào cả.

- Thì kệ anh, anh muốn ăn gì thì tự đi mà mua.

- Nhưng tôi không thích.

- Thì nhịn.

- Tôi muốn cô mua cho tôi.

- Tôi không mua.

- Hôm nay cô dám cãi lời tôi à.

- Tôi đâu phải osin của anh.

- Cô… tôi tính với cô sau.

- Tôi sẽ đợi.

- Hứ. – Cả hai đều đồng thanh rồi quay mặt đi mỗi người một nơi khiến Bảo nhìn ngơ ngác trước cuộc đối thoại của hắn và nó. Chẳng hiểu gì cả.

Ra về

Nó xếp tập vào cặp, Bảo nói:

- Vũ, để mình đưa bạn về.

- Thôi, được rồi. Cảm ơn bạn. Mình có xe rồi.

- Ờ, vậy thôi tạm biệt bạn.

- Ừm, tạm biệt. – Nó nói rồi chạy đi.

Nó chạy ra xe và yên vị. Hắn hỏi:

- Cô làm gì àm lâu thế?

- Kệ tôi.

- Này, hôm nay cô gan lắm.

- Sao?

- Hôm nay cô dám bỏ mặt tôi mà chỉ nói chuyện với tên Bảo đó.

- Thì có sao đâu?

- Sao lại không sao? Tôi không cho phép cô bỏ mặt tôi.

- Ơ, hay. Bộ anh ghen à?

- Ai…ai thèm ghen. – Mặt hắn đột nhiên đỏ như quả cà chua.

- Quá đúng, cái mặt này là chắc chắn ghen.

- Làm gì có.

- Rõ ràng là vậy rồi.

- Cô nói có tầm phào, tôi nói không có là không có. Chỉ là tôi không muốn bị cô bỏ mặt thôi.

- À, ra thế. Ai mà biết được.

- Chứ cô nghĩ gì?

- Không cần anh phải biết.

- Hừ.

Chiếc xe lăn bánh chở nó và hắn đi. Trên lầu, có một người đang nhìn theo và rồi nở một nụ cười gian xảo. Đằng xa cũng có một người đang nhìn con người ấy và cầm điện thoại bấm bấm một cái gì đó.

....

* Chào các bạn, mình là Mun. Đây là trang blog của mình: http://munluong.blogspot.com/ (Mun Lương Blog). Ở trang blog của mình có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài và truyện mình sưu tầm được nữa. Mời các bạn ghé qua trang blog của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.