Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 71: Hành động đáng ngờ



Mặc dù ở trường xảy ra một vụ án mạng kinh thiên động địa, ấy thế mà Âu Hoa dường như không có một chút lo lắng nào. Thậm chí trường vẫn hoạt động bình thường, chỉ có điều triển lãm tranh sẽ bị hoãn lại mãi mãi.

Kiều Vũ ngồi trong xe một lúc lâu, khẽ quay đầu nhìn về phía cửa ra vào của sở cảnh sát. Kiều Vũ đã nói với Nhiếp Quân chuyện đó không được công khai ra bên ngoài, nếu không Lăng Hỷ sẽ thực sự sụp đổ. Vốn dĩ cô muốn tự tay xử lí từng tên từng tên một, nhưng suy cho cùng mọi việc làm của chính mình cũng không tránh khỏi được tầm mắt của Ngô Lệ.

Cô chỉ đành giao lại chuyện hệ trọng này cho Nhiếp Quân, coi như một cái mác để ngăn anh ta không tham gia đào sâu thêm nữa. Nếu còn để Nhiếp Quân tiếp tục điều tra vụ án, cô chỉ sợ đến cuối cùng người đáng thương nhất lại chính là chị em tốt của mình.

Lăng Hỷ dù có chết cũng sẽ không muốn việc bản thân bị cưỡng hiếp truyền ra bên ngoài, đó là lí do cô ấy chấp nhận hi sinh một thời gian dài như thế. Kiều Vũ siết chặt tay, trong mắt ánh lên sự lạnh lẽo tựa hàn băng, sắc bén đến rợn người.

‘’ Đi thôi.’’

Lúc này cửa kính xe được kéo lên, chiếc xe hơi cao cấp dừng một hồi lâu trước cửa của sở cảnh sát cuối cùng cũng rời đi. Một nhân viên bảo vệ đứng bên ngoài quan sát hết thảy mọi việc khẽ rút bộ đàm ra, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía chiếc xe đã rời đi từ lâu:’’ Báo cáo sếp, đúng như anh dự đoán có một chiếc xe hơi dừng trước cửa một lúc lâu, nhưng đã rời đi rồi.’’

Nhiếp Quân đoán không sai, không tự dưng dễ dàng gì mà Lục Kiều Vũ lại cho anh biết được nhiều thông tin như vậy. Cũng không dễ dàng gì mà mới mấy ngày trước còn không chịu đồng ý hợp tác trong âm thầm nay lại muốn lôi chuyện này ra ngoài ánh sáng. Lục Kiều Vũ ắt hẳn đã có toan tính cho bản thân mình.

Cầm lấy li cà phê nóng còn đang bốc khói, trong đầu anh thoáng hiện lên vẻ mặt của Lục Kiều Vũ khi nhìn Quý Dương, giống như chỉ hận không thể giết chết cậu ta, chỉ hận không thể khiến cậu ta sống không bằng chết.

Mười tám tuổi, một đứa trẻ đang trong giai đoạn của vị thành niên còn chưa hiểu chuyện, vậy mà lại có loại ánh mắt đó. Còn nhỏ như vậy mà trong đầu đã có những tính toán cho riêng mình. Đúng thực là quá nham hiểm.

Nhiếp Quân hơi trầm tư, ban đầu khi tiếp xúc với Kiều Vũ anh vốn chỉ cảm thấy cô gái này cũng chỉ đơn thuần là một người lạnh nhạt nhiều tâm tư, nhưng cũng không đến nỗi có nhiều mưu kế như vậy. Đúng thực sự vẻ bề ngoài thanh cao lạnh nhạt này đã khiến Lục Kiều Vũ qua mắt rất nhiều người, thuận lợi mà âm thầm tiến hành những kế hoạch không ai biết.

Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, đầu dây bên kia là một giọng nam khàn khàn:’’ A lô sếp, không phải anh nói đưa Lăng Hỷ về đồn sao? Có chuyện gì vậy?’’

Nhiếp Quân không nhanh không chậm, ngữ điệu nghiêm chỉnh mà đầy quyết đoán:’’ Không cần nữa, mau đi điều tra mấy ngày hôm nay Lăng Hỷ đã tiếp xúc nhiều với những ai. ‘’

‘’ Theo dõi từ xa, tốt nhất đừng bứt dây động rừng.’’



Ánh tà dương chiếu lên gương mặt xinh đẹp ngồi trong xe, tưới lên đôi mắt lạnh lùng mang nhiều tâm sự, trải đều trên gương mặt xinh đẹp động lòng người.

Lúc này lái xe không hiểu sao đột ngột kít phanh, cũng không có gì to tát, chẳng qua đang yên lành tự dưng một đứa trẻ lại lao ra đường. Cũng may đoạn đường này vắng lại nhỏ, cũng không có nhiều người đi lại nên không có nguy hiểm gì lớn.

Kiều Vũ hơi nhăn mày, tháo dây an toàn mở cửa bước xuống. Trước đầu xe là một thằng nhóc khoảng tầm bốn năm tuổi, đang nhặt món đồ chơi trên đường.

Đứa bé có khuôn mặt rất đáng yêu, khoác trên lưng chiếc ba lô con con đang cúi xuống nhặt chiếc ô tô màu vàng nhạt. Kiều Vũ cứ đứng nhìn nó, lúc này tài xế lái xe đã vội vàng chạy tới, thái độ hốt hoảng:’’ Cháu bé, cha mẹ đâu?’’

Thằng bé còn đang ngơ ngác nhìn quanh thì từ phía sau vang lên một giọng nói trách móc:’’ A Tư, sao lại chạy ra ngoài này, không phải mẹ đã dặn dò không được đi lung tung sao?’’

Người phụ nữ chỉ mải bận tâm đến đứa bé mà không chú ý tới còn có hai người đang đứng nhìn mẹ con bọn họ, lúc này người mẹ mới thấy mình hơi hố, quay sang lịch sự nói xin lỗi:’’ Mọi người thông cảm, cũng đều tại tôi không tốt, xin lỗi, đã gây ra nhiều phiền phức cho mọi người rồi.’’

Tái xế lái xe nhìn thấy thái độ của người mẹ cũng không trách móc gì, khẽ quay sang nhìn Kiều Vũ. Tài xế chỉ thấy cô không nói gì, quay trở lại vào trong xe.

Thời gian này so với lúc cô về nhà còn hơi sớm, liền kêu lái xe đi quanh quanh vài vòng trong khu mà mình sinh sống rồi mới trở về nhà. Mà lúc xe vừa dừng trước cống lại vừa hay nhìn thấy hai mẹ con người vừa nãy. Bọn họ đang đứng bên ngoài, người phụ nữ dắt theo một đứa trẻ nhỏ, trên tay cầm theo túi đồ đứng trước cửa của Lục thị ngập ngừng nhưng không hề nhấn chuông.

Mộc quản gia ra mở cửa, nhìn thấy hai mẹ con bọn họ vẫn còn đứng ở đây liền chán ghét liếc một cái, rất nhanh sau đó ngoay ngoắt đi không quan tâm chạy ra đỡ đồ cho Kiều Vũ.

‘’ Tiểu thư về rồi sao…’’

Kiều Vũ nhíu mày không hài lòng nhìn quản gia Mộc:’’ Hai người bọn họ là ai?’’

Quản gia Mộc cố tình lờ đi, không buồn giải thích:’’ Tôi cũng không biết là ai, tự dưng đến trước cổng nhà chúng ta nhận họ hàng với phu nhân.’’

Kiều Vũ suy nghĩ vài ba giây, nhìn gương mặt tiều tụy của người phụ nữ cùng với vẻ khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của con trai cô ta thì lạnh nhạt nói:’’ Cho bọn họ vào nhà đi, gọi điện cho phu nhân về, biết đâu lại là người quen.’’

Mộc quản gia mặc dù trong lòng không muốn nhưng cũng không đến nỗi dám cãi lại ý chủ, khó chịu nhưng vẫn phải đưa bọn họ vào trong nhà, mặc dù phu nhân đã dặn dò tuyệt đối không cho người phụ nữ này nói chuyện với tiểu thư.

Kiều Vũ ngồi xuống ghế sô pha màu hoàng kim, lẳng lặng nhìn hai mẹ con bọn họ. Người mẹ trông còn khá trẻ, thật khó để đoán ra được độ tuổi chính xác của cô ta. Trên người tuy rằng giản dị nhưng toàn bộ đồ đều là của những hãng thời trang nổi tiếng thế giới, giản dị nhưng không mất đi khí chất thanh tao nho nhã của mình.

‘’ Con là Kiều Vũ đúng không, cứ gọi dì là dì Diêu, dù sao quan hệ của dì với mẹ con cũng rất tốt.’’

Diêu Tĩnh Hiên dùng ánh mắt hiền từ nhìn Kiều Vũ, sau đó quay sang khẽ vuốt vuốt đầu con trai mình, chăm chú nhìn nó chơi đồ hàng dưới đất.

Kiều Vũ có vài phần ngạc nhiên, mẹ cô bình thường chỉ tiếp những vị phu nhân có quyền cao chức trọng, ngoài mẹ của Sở Phi Dương cũng chưa từng có người phụ nữ thứ hai thân thiết với bà ấy.

Diêu Tĩnh Hiên ngẩng đầu nhìn Kiều Vũ, nét mặt vẫn là dịu dàng như nước, giọng nói mềm mại thanh thoát đi vào lòng người:’’ Kiều Vũ, Tiểu Tư rất yêu mến cháu, nghe nói hôm nay được gặp cháu thằng bé rất vui.’’, nói xong nhìn đứa con trai đang cười dưới đất hỏi:’’ Phải không A Tư.’’

‘’ Vâng.’’

Thằng bé A Tư ngẩng đầu lên nhìn Kiều Vũ cười thật tươi, nhưng cô chỉ đáp lại khuôn mặt vui vẻ của nó bằng sự lạnh nhạt, không nói gì cả. Vốn dĩ trước nay cô không thích trẻ con, đối với đứa bé A Tư này cũng chẳng có hảo cảm.

Kiều Vũ không thích trẻ con, cũng không thích vẻ mặt ngây thơ của chúng. Cùng lắm là hôm nay Ngô Lệ chưa về, với thân phận chủ nhà không thể không tiếp khách. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dì Diêu trước mặt đúng thực sự là một người phụ nữ nhìn qua có vẻ yếu đuối nhưng lại rất biết cách nói chuyện, thái độ dịu dàng nhã nhặn trong từng cử chỉ,là mẫu người phụ nữ khiến cho đàn ông muốn bảo vệ.

Về phần này thì Ngô Lệ ắt hẳn thua kém, dì Diêu nay so với mẹ mình đúng là khác xa một trời một vực.

‘’ Cô làm gì ở đây?’’

Giọng nói đàn ông lạnh lùng phát ra từ trước cửa, thu hút sự chú ý của bọn họ.

Lục Cẩm Hàn một tay cầm áo vest, tay còn lại xách một túi đồ màu trắng đứng trước cửa phòng khách nhìn chằm chằm hai mẹ con Diêu Tĩnh Hiên. Trong thái độ của bố mình, Kiều Vũ nhìn ra được sự tức giận tột độ được che giấu rất kĩ trong lời nói cùng với sự hoảng loạn trong ánh mắt của ông ấy khi nhìn cô. Giống như đang bị bắt quả tang khi làm chuyện xấu vậy.

Diêu Tĩnh Hiên không hề tức giận, đứng dậy khỏi ghế sô pha mỉm cười thật tươi, một nụ cười như đang thách thức giới hạn của người đàn ông trước mặt. Thằng bé con chơi đồ đang hình như đang định mở miệng nói gì đó, lại đột ngột bị Diêu Tĩnh Hiên ngăn lại, thằng bé cũng im lặng không nói thêm câu nào nữa.

‘’ Anh Lục, lâu rồi không gặp.’’ – Diêu Tĩnh Hiên vẫn rất bình tĩnh, không hề sợ sệt cười nói với Lục Cẩm Hàn, mặc cho trong lòng ông ta đã nóng như lửa đốt.

Lục Cẩm Hàn nhanh chóng đi về phía của Kiều Vũ, đưa cho cô túi đồ màu trắng trên tay, ân cần nói:’’ Hôm nay đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt mà con thích, còn có cả bánh kem dâu vị đặc biệt.’’

Kiều Vũ nhận lấy chiếc túi màu trắng từ bố, lại nghe thấy bên tai tiếng của A Tư nói với mẹ nó:’’ Mẹ, con cũng muốn ăn bánh kem.’’

Kiều Vũ đứng dậy khỏi ghế sô pha, lúc đi qua A Tư còn nhìn nó, lạnh lùng gọi một câu:’’ Lại đây.’’

Thằng bé ngồi dưới đất lật đật bò dậy, chạy về phía Kiều Vũ, vòng qua lối sau đi thẳng tới nhà bếp tít tận phía cuối cùng. Suốt chặng đường thằng bé rất vui vẻ, mặc dù Lục Kiều Vũ đi bên cạnh không nói một câu nào, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng chuẩn bị thưởng thức bánh ngọt của nó.

Còn về phần của Diêu Tĩnh Hiên, Lục Cẩm Hàn vừa canh chừng thấy Kiều Vũ đi khuất mới xông lên tức giận nhìn chằm chằm cô ta:’’ Ai cho cô tới nơi này? Không phải tôi đã nói không được tiếp xúc với Kiều Vũ sao?’’

Diêu Tĩnh Hiên trừng mắt nhìn Lục Cẩm Hàn, thoát bỏ vẻ dịu dàng như nước vừa nãy:’’ Tôi muốn dành quyền lợi cho con trai mình thì có gì là sai chứ? Chẳng lẽ chỉ có đứa con gái kia mới là con ruột của anh sao, chẳng lẽ A Tư không phải máu mủ của anh à?’’

‘’ Mau thu dọn đồ đạc cút khỏi đây cho tôi, tốt nhất đừng có mà để tôi thấy cô xuất hiện gần Kiều Vũ một lần nào nữa, nếu không Ngô Lệ mà có làm ra chuyện gì quá đáng thì không ai có thể bảo vệ các người đâu.’’

Nghe được những lời này từ miệng của Lục Cẩm Hàn, Diêu Tĩnh Hiên như chết lặng:’’ Anh có xứng đáng chà cha của A Tư không?Không thấy vừa rồi con nó rất muốn gọi anh là bố à? ’’

Lục Cẩm Hàn lúc này túm lấy cánh tay của Diêu Tĩnh Hiên, gằn giọng:’’ Vậy cô có xứng đáng làm mẹ của nó không khi lấy an nguy của con trai mình ra để uy hiếp tôi? Coi nó là công cụ để đả kích Kiều Vũ và Ngô Lệ?’’

Diêu Tĩnh Hiên còn chưa kịp nói gì thì Ngô Lệ đã từ ngoài cửa bước vào, lạnh lùng đẩy Lục Cẩm Hàn ra giáng xuống má phải của Diêu Tĩnh Hiên một bạt tai khiến cô ta chưa kịp định thần đã ngã lăn ra đất.

Lục Cẩm Hàn sững người, muốn tiến tới đỡ Diêu Tĩnh Hiên dậy nhưng lại bị Ngô Lệ trừng mắt ngăn cản:’’ Anh còn định tình tứ với cô ta ngay trong nhà của tôi à?’’

Ngô Lệ quay sang nhìn Diêu Tĩnh Hiên ngã trên nền đất, chỉ tay cảnh cáo:’’ Cô đừng cho là tôi không biết cô muốn làm gì, cái loại hồ ly tinh không biết xấu hổ. Không phải tôi đã cảnh cáo cô đừng có lởn vởn trước mặt Kiều Vũ rồi sao, nghe không hiểu tiếng người à? ‘’

Lục Cẩm Hàn đẩy Ngô Lệ ra, tức giận nhìn vợ mình:’’ Kiều Vũ còn ở trong nhà có thể nào nói nhỏ đi được không, như vậy còn ra thể thống gì nữa.’’

Nhưng nào ngờ lại bị Ngô Lệ bật ngược lại:’’ Vậy anh bao nuôi phụ nữ bên ngoài, có con với cô ta thì có nghĩ tới con gái mình không? Quản lí tốt người phụ nữ của anh đi, đừng để cô ta động đến con gái tôi, nếu không thì đừng trách tại sao tôi độc ác. ‘’

‘’ Còn cô, Diêu Tĩnh Hiên cô nghe cho kĩ, cô mà dám làm chuyện này thêm một lần nào nữa, nhất định sẽ phải trả giá cho sự ngu xuẩn của mình.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.