Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 77: Rác rưởi



Trong trường dạo gần đây khắp nơi đều là tin đồn Viên Tuấn đắc tội với Lục Kiều Vũ nên bị cô ấy tẩy chay. Cứ nơi nào có Viên Tuấn xuất hiện, các bạn đều sẽ tự động tránh xa. Bạn bè thân thiết với hắn cũng không còn muốn qua lại nữa, Viên Tuấn hiện tại giống như một bóng ma vô hình sống trong Âu Hoa, tuy rằng ai cũng nhìn thấy nhưng lại không muốn đến gần.

Rốt cuộc cậu ta cũng hiểu vì sao khi ấy đám bạn học kia lại ngăn không cho động vào Lăng Hỷ. Bởi vì có trời mới biết Lục Kiều Vũ sẽ làm ra những chuyện gì.

Lúc ăn trưa, Viên Tuấn vừa ngồi xuống bàn ăn thì toàn bộ mọi người đều không hẹn mà cùng đứng dậy bê thức ăn đi chỗ khác. Viên Tuấn ngây người nhìn bọn họ, có người không thèm để ý, cũng có người chỉ nhìn cậu ta bằng ánh mắt ái ngại sau đó quay người rời đi.

Chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, ai kêu người cậu chọc vào lại là Lục Kiều Vũ chứ.

Viên Tuấn khẽ siết chặt hai tay, cúi gằm mặt xuống. Mọi người lúc này không rõ cậu ta là đang buồn bã hay tức giận, chỉ thấy duy nhất bàn tay cầm dao dĩa vẫn nắm thật chặt, thậm chí để lộ cả gân xanh.

Mà không biết vô tình hay cố ý, Lục Kiều Vũ lúc này lại lướt qua bàn của Viên Tuấn. Viên Tuấn kìm nén uất ức trong lòng mà không xả ra được đã lâu, gặp Kiều Vũ ở đây lại chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.

Kiều Vũ đang đi, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt đến đau đớn, cô đang muốn xem xem là kẻ nào không biết tự lượng sức mình, nhìn xuống dưới hóa ra là tên cặn bã này.

Viên Tuấn nắm chặt tay của Kiều Vũ, ánh mắt toát lên tia giận dữ:’’ Nếu bọn họ không dám ngồi, vậy thì cậu ngồi xuống đi!’’

Viên Tuấn hoàn toàn không quan tâm Kiều Vũ là ai, có thân phận gì, bây giờ cậu ta chỉ muốn cho cô biết chơi cậu ta thì nhất định phải trả giá. Viên Tuấn dồn lực vào bàn tay đang nắm chặt cổ tay của Kiều Vũ, giống như muốn trút vào đó cơn thịnh nộ mà những ngày vừa qua Kiều Vũ đem đến.

Cả hội trường lúc này lặng thinh, nhiều người tỏ vẻ không quan tâm, nhiều người giả bộ không biết, cũng có nhiều người trực tiếp buông bát đũa trố mắt lên hóng chuyện.

Sở Phi Dương ngồi trong góc chứng kiến một màn này bản thân nhất thời kích động, đột ngột đứng dậy hùng hổ muốn đi đến đó:’’ Sao thằng đó dám làm như vậy chứ, hắn chán sống rồi sao?’’

Phi Dương vừa đứng lên, liền bị Lôi Diện ngồi bên cạnh nắm chặt cổ tay giữ lại:’’ Cậu lấy tư cách gì đứng ra bảo vệ Kiều Vũ?’’

Sau câu nói của Lôi Diện, Sở Phi Dương nhất thời không biết phản bác thế nào, muốn mở miệng nói nhưng cổ họng vào lúc này đột nhiên nghẹn úng lại, trong lòng cồn cào khó chịu. Sở Phi Dương từ trước tới giờ cũng chưa từng bảo vệ ai như vậy, cũng chưa từng cố chấp với ai như vậy.

Lục Kiều Vũ ngay cả đến mặt cậu ta cũng không thèm nhìn, đây là chuyện ai cũng có thể nhận ra.

Câu nói hôm nay của Lôi Diện đúng thực đã đánh vào tâm lí của Phi Dương, đánh vào loại cảm giác mà cậu vẫn luôn trốn tránh. Ánh mắt Phi Dương nhìn về phía Kiều Vũ đứng gần đó, là loại cảm xúc phức tạp không phải sâu đậm nhưng lại khiến cậu ta day dứt không nguôi.

Nếu như không thích sao có thể hôn, sao có thể có cảm giác muốn bảo vệ và chiếm hữu lớn đến như vậy. Chỉ có điều ai trong hai người bọn họ cũng sợ, sợ rằng mình không thật lòng, sợ rằng đấy chỉ là sự yêu thích nhất thời của đối phương, sợ rằng cảm xúc bồng bột này sẽ gây ra nhiều đau khổ.

Sở Phi Dương ánh mắt kiên định nhìn về phía Kiều Vũ, tình cảm này rốt cuộc có thể duy trì được bao lâu? Sự yêu thích này rốt cuộc có thể kéo dài mãi mãi không? Phi Dương lúc này đã đắn đo, bởi vì sợ rằng tình cảm bồng bột của mình sẽ đem đến tổn thương cho cô ấy.

Sở Phi Dương bình thường lạnh lùng quyết đoán, nhưng mỗi lần dính vào chuyện của Lục Kiều Vũ là lại không kiềm chế được bản thân mình, đầu óc trở nên ngu muội. Về điểm này Châu từ không biết nên mắng hay nên đánh cậu ta.

‘’Mau ngồi xuống đi, bây giờ cậu ra đó loạn chỉ thêm loạn.’’- Châu Từ ngẩng đầu nhìn Phi Dương, ra sức kéo cậu ta ngồi xuống.

Kiều Vũ bị nắm chặt cổ tay, Viên Tuấn dùng toàn bộ sức lực ghì mạnh cô xuống bàn, một tay bị nắm chặt khiến cả người cô muốn trùng xuống đến nơi.

Nhưng Lục Kiều Vũ nào có thể để yên, kìm nén cơn đau đớn giữ dội ở cổ tay cố gắng giằng mạnh tay mình ra khỏi tay Viên Tuấn, cô trừng mắt lạnh lùng quát:’’ Bỏ bàn tay dơ bẩn của cậu ra khỏi tay tôi.’’

Một câu nói này khiến toàn thể hội trường im bặt. Ngữ điệu lạnh lùng mà ghét bỏ, giọng nói kiêu ngạo mà đầy hàm ý đe dọa bên trong, phải tức giận đến mức nào Lục Kiều Vũ mới bộc phát cơn thịnh nộ của mình đến thế?

Viên Tuấn tát Lăng Hỷ một cái, cô sẽ khiến cậu ta phải trả cái giá đắt hơn trên trời!



Cậu ta nghĩ mình là ai mà có quyền làm như vậy, đến đón cô ấy đi dự tiệc, cuối cùng lại để cô ấy một mình đi bộ về. Trong tiệc chia tay của Triệu Anh Tử ngang nhiên đem Lăng Hỷ làm trò đùa, đẩy ngã xuống hồ bơi, trét bánh kem lên người, khiến cô ấy xấu hổ đến mức ngay cả trường cũng không dám đến.

Kiều Vũ không dám tin, trên đời vẫn còn loại nam sinh bỉ ổi hèn hạ đến như vậy.

Kiều Vũ dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn Viên Tuấn, thái độ lẫn cử chỉ đều tràn ngập ghét bỏ, hận không thể ngay lúc này xiên cho cậu ta một nhát.

‘’ Cậu bị điếc sao?’’

Viên Tuấn ngạc nhiên, ngơ ngác, sững người! Một người lạnh lùng trầm tính, quanh năm chỉ biết bầu bạn với sách vở như Lục Kiều Vũ sẽ có ngày nói ra những câu như vậy hay sao?

‘’ Cậu cố tình khiến tôi bị cô lập, Lục Kiều Vũ rốt cuộc mục đích của cậu là gì?’’- Viên Tuấn bất mãn nhịn không được, tức giận hét lớn.

Kiều Vũ cười nhạt, tỏ thái độ hững hờ bất cần nhìn Viên Tuấn. Cô dùng ánh mắt coi thường liếc cậu ta từ trên xuống, dửng dưng nói:’’ Tại vì tôi ghét cậu.’’

Cô vừa nói xong, khay đồ ăn đang yên vị trên tay không đến một giây úp lên mặt Viên Tuấn, vùng mạnh tay thoát khỏi sau đó cứ thế quay người rời đi.

‘’ Rác rưởi.’’

Đây là câu nói cuối cùng Kiều Vũ để lại cho Viên Tuấn trước sự có mặt của tất cả mọi người.

Nhìn thấy tên cặn bã này đến cả cơm cô cũng nuốt không trôi.

Một nữ thần cao cao tại thượng hôm nay lại ở trước mặt toàn trường làm ra những hành động mà có nằm mơ đám học sinh ở đây cũng không nghĩ đến. Lục Kiều Vũ làm nhiều chuyện như vậy, chỉ là vì tình bạn đơn thuần với Lăng Hỷ thôi sao? Còn không tiếc vì cô ấy phá vỡ quy tắc của chính mình.

Nhưng không ai biết rằng Kiều Vũ chỉ là đang báo ân. Báo ân cho một quả thận nằm trong người cô, báo ân cho người sẵn sàng lúc cô nguy kịch nhất hi sinh một bộ phận trên cơ thể của chính mình. Kiều Vũ trước giờ luôn nhường nhịn Lăng Hỷ, phần là vì đó là người bạn duy nhất của cô, phần là vì trong người cô đang có một quả thận của cô ấy.

Lục Kiều Vũ từ nhỏ đã bị chấn thương tâm lí, phải sử dụng rất nhiều loại thuốc hỗ trợ khác nhau. Điều này khiến cho nội tạng bên trong của bị tổn thương nặng, thậm chí phải thay thận.

Lúc đó chỉ có một mình Lăng Hỷ có khả năng khiến cơ thể Kiều Vũ không bài xích, nên bác sĩ đã lấy đi một quả thận của cô ấy. Mặc dù không ai nói cho Kiều Vũ biết điều này, nhưng cô vẫn phát hiện ra. Ngô Lệ vì không muốn có qua lại với Lăng Hỷ đã làm biết bao nhiêu chuyện không tốt, đến cuối cùng vẫn là Kiều Vũ thay mẹ mình bù đắp cho Lăng Hỷ.

Nếu như không có Lăng Hỷ của lúc đó, thì sẽ không có Lục Kiều Vũ của ngày hôm nay. Kiều Vũ có thờ ơ đến đâu, nhưng khi nhìn thấy bạn bè mình bị bắt nạt, cô cũng sẽ không ngồi yên mà không làm gì hết.

Vậy nên đám người đó, từng người từng người một nhất định cô sẽ khiến bọn họ muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.



Lăng Hỷ tay nắm chặt túi xách, hơi run từng bước chậm rãi đi vào bên trong quán cà phê.

Địa điểm hẹn gặp của Nhiếp Quân là một quán cà phê cổ nằm sâu trong một con phố nhỏ, nếu không nhìn kĩ có lẽ sẽ không nhận ra.Mà Lăng Hỷ đã phải vòng lại ba bốn lần mới có thể tìm được con đường chính xác. Có điều cô vẫn không tin rằng hắn thực sự muốn gặp cô.

Nhiếp Quân đã ngồi chờ mười lăm phút, Lăng Hỷ vừa bước vào quán anh đã nhìn thấy ngay. Cô nhìn qua một lượt quán cà phê nhỏ vắng khách, xác định vị trí của Nhiếp Quân hít một hơi thật sâu sau đó mới nắm chặt túi xách tiến vào bên trong. Lăng Hỷ ngồi xuống đối diện, hơi áy náy khẽ hỏi:’’ Anh chờ tôi có lâu không?’’

Nhiếp Quân không tiếp lời, nhấp một ngụm cà phê rồi nói:’’ Không sao.’’



‘’ Em biết vì sao hôm nay tôi lại hẹn em ra đây không?’’

Lăng Hỷ cố nở nụ cười gượng, khó hiểu:’’ Có chuyện gì nghiêm trọng sao?’’

‘’ Em biết Quách Lệ Y chứ? Bạn học tự sát cách đây một tháng.’’- Nhiếp Quân vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt thâm sâu khó lường.

‘’ Cũng là bạn cùng lớp mà, đương nhiên biết. Nhưng cô ấy thì liên…’’

‘’ Vậy tại sao em lại giết cô ấy?’’- Ngữ điệu của Nhiếp Quân có chút lạnh lùng, khiến Lăng Hỷ toàn thân lạnh toát.

‘’ Hả’’.- Lăng Hỷ kinh ngạc không tin vào tai mình. Cô sững người mất ba giây, sau đó mới có thể tiếp nhận câu hỏi của Nhiếp Quân.

Nhiếp Quân giống như đã đoán trước được Lăng Hỷ sẽ có biểu hiện này, anh không nhanh không chậm, nhìn Lăng Hỷ bằng ánh mắt dò xét.

‘’ Đừng làm như không biết gì, ít nhất chứng cứ tôi nắm trong tay đủ khiến cho em không cách nào chối cãi.’’- Nhiếp Quân bình tình nói, giống như mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của bản thân.

Thực ra Nhiếp Quân đã sớm biết Lăng Hỷ chính là hung thủ, nhưng anh lại không muốn bắt cô ngay. Bởi vì phía sau Lăng Hỷ là một luồng manh mối rất dài và nhiều mắt xích, hiện tại Nhiếp Quân cũng không biết sẽ có nạn nhân nào tiếp hay không.

Lăng Hỷ hơi cúi đầu, trong lòng âm thầm chột dạ. Cô nhất thời hơi rối. Không biết Nhiếp Quân nói đúng hay không, cũng không biết đây có phải lại là một cái bẫy hay không. Người ngồi trước mặt cô, đôi mắt lạnh băng sâu thẳm của hắn thật tàn nhẫn, ánh mắt giống như có thể phân biệt được hết thảy sự tình, khiến cho người khác không biết nên phải làm sao.

Lăng Hỷ chỉ không hiểu tại sao hắn có chứng cứ nhưng lại không bắt mình, cũng không hiểu tại sao dạo gần đây lại có nhiều cảnh sát ngầm thường xuyên xuất hiện xung quanh cô như thế. Hóa ra Ngô Diệu Chân nói đúng, Nhiếp Quân hắn không dễ lừa, nếu không cho hắn một cái kết êm đẹp hắn sẽ không dừng lại, hơn nữa còn tiếp tục điều tra.

Lăng Hỷ đã cố tình không rời khỏi Lục gia, không ngờ vẫn không trốn được tầm mắt của hắn. Lăng Hỷ cúi gầm mặt một lúc lâu, khi ngẩng mặt lên đối diện với Nhiếp Quân lại là một con người hoàn toàn khác.

‘’ Phải thì đã sao, là tôi giết cô ta đấy.’’- Trong ánh mắt Lăng Hỷ thoáng biến động, từ sự ngây thơ hồn nhiên sợ hãi bỗng chốc sắc sảo đến rợn người. Ngữ điệu lạnh lùng không nhanh không chậm, không sợ hãi mà còn tỏa ra loại khí chất lạnh lùng áp đảo người khác. Từ trong câu nói có thể nghe ra sự tàn nhẫn ăn sâu vào máu thịt, không phải ngày một ngày hai là có thể làm được.

Nhiếp Quân khẽ nhíu mày, một tia kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt. Ngồi trước mặt anh thực sự là cùng một người sao, sao lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy. Biểu hiện trực tiếp nhận tội này của Lăng Hỷ, dáng vẻ tràn đầy tự tin và sắc bén của cô thật khiến cho người khác khó lòng mà tiếp nhận.

Trong mắt của Lăng Hỷ, Quách Lệ Y chỉ chết thôi cũng không đủ. Cô ta dám dùng đoạn video đó đe dọa cô, trực tiếp hất đổ chén trà nóng lên người Lăng Thiếu Mai khiến bà ấy bị bỏng nặng, còn dám dở trò với hóa chất trong phòng thí nghiệm của Lục Kiều Vũ. Những gì cô làm toàn bộ đều là gậy ông đập lưng ông, cô chẳng qua chỉ cho cô ta một liều thuốc, ngã xuống từ tầng thượng là do cô ta tự chuốc lấy.

Nhiếp Quân nhìn biểu hiện của Lăng Hỷ khóe môi khẽ cười nhạt, cô ấy căn bản không biết rằng mình sai ở đâu. Cô chính bởi vì luôn nghĩ mình đúng nên mới khiến cho một người con gái ở độ tuổi đẹp nhất chết không nhắm mắt, người còn lại phải hứng chịu mũi giáo của dư luận từ một hoa khôi tiền đồ rộng mở phải bỏ sang nước ngoài trong khi không làm gì sai.

Vừa loại bỏ được Quách Lệ Y, lại có thể thành công khiến cho Triệu Hồng Lam biết mất, Lăng Hỷ thực sự có khả năng làm loại chuyện này sao?

‘’ Lăng Hỷ, tôi nghĩ em cần hiểu rõ một chuyện, bất cứ khi nào em cũng có thể trở thành người bị hại, nhất là khi nắm trong tay quá nhiều tội chứng của hắn ta.’’- Nhiếp Quân nói xong, tung lên bàn một tấm giấy, ánh mắt như con dao sắc lạnh trực tiếp xé tan sự bình tĩnh đang hiện hữu trên gương mặt của người đối diện:’’ Đừng cố tình uy hiếp tinh thần của Quý Dương, hắn có ích hơn em tưởng tượng đấy. ‘’

Lăng Hỷ nhìn thấy mẩu giấy trên bàn có chút lúng túng, im lặng một hồi không lên tiếng. Cô vươn tay với lấy cốc cà phê trên bàn, vị đắng ngấm tận vào trong cổ họng nhưng không khiến Lăng Hỷ cảm thấy khá hơn.

Hóa ra hắn đều biết, hắn còn biết được chuyện gì chứ? Cô đã rất cẩn thận với Quý Dương, hắn biết được bằng cách nào. Kế tiếp đây Lăng Hỷ đột nhiên cảm thấy lo sợ, người đàn ông này không tầm thường, ít nhất hắn luôn biết cách khiến cho người khác phải thót tim.

‘’ Rốt cuộc mục đích hẹn tôi ra đây hôm nay là có chuyện gì?’’- Lăng Hỷ cuối cùng cũng không nhịn nổi, mở to mắt nhìn Nhiếp Quân.

Nhiếp Quân vẫn vô cùng tự nhiên và bình tĩnh thưởng thức li cà phê trên bàn, vẻ mặt của hắn khiến cho Lăng Hỷ cảm giác được rằng, tất thảy mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, chỉ có điều hắn không muốn mà thôi. Lăng Hỷ chợt cảm thấy kẻ này so với Ngô Diệu Chân còn đáng sợ hơn nhiều lần, hắn biết nhưng lại làm như không biết, rõ ràng chỉ đóng một vai trò nhỏ nhưng thực tế lại là kẻ giật dây thao túng tất cả.

‘’ Đơn giản thôi, chỉ cần em chịu giúp tôi một việc, lúc đứng trên tòa nhất định sẽ có cách miễn giảm tội trạng cho em.’’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.