Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 97: Tang lễ



Mấy ngày nay Sở Phi Dương không yên tâm về Kiều Vũ nên vẫn luôn ở lại biệt thự Lục gia. Sở phu nhân Chu Nhã đối với chuyện này cũng rất đồng tình, vậy nên càng khuyên bảo con trai chăm sóc tốt cho cô bé.

Hôm nay Phi Dương về nhà lấy quần áo, tiện thể xin phép mẹ vài hôm. Mấy ngày nay anh không có mặt ở nhà, ít nhiều cũng cần phải nói với mẹ một tiếng. Đối với chuyện đột ngột thế này, Sở phu nhân cũng sốc không kém. Hiện tại người lo cho tang lễ của cha mẹ Kiều Vũ cũng chính là bà ấy, để những người trong họ Lục làm Chu Nhã không yên tâm.

Đối với gia đình hào môn thì làm gì có tình thân trong đó cơ chứ. Đám sói đội lốt cừu đó chỉ tranh nhau trở thành người giám hộ của Kiều Vũ mà thôi, mà mục đích chính là xâu xé tài sản của Lục thị. Kiều Vũ còn quá nhỏ, chuyện kinh doanh lại không rành, người thân bên cạnh cũng không có một ai có thể tin tưởng.

...

Phi Dương bê bát cháo lên phòng cho Kiều Vũ, mấy ngày nay cô không chịu ăn gì, cứ nhốt mình ở trong phòng mãi. Phi Dương biết mỗi lần Kiều Vũ đều lén đem đổ hết thức ăn, có chăng cũng chỉ là muốn anh không phải lo lắng. Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, nhưng tìm khắp phòng cũng không thấy bóng dáng của Kiều Vũ. Dường như Sở Phi Dương nhớ ra gì đó, lao ra ngoài chạy một mạch đến cuối hành lang.

Vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Kiều Vũ ngồi trên giường của bố mẹ, tay đang lau bức ảnh chụp ba người. Nhìn thấy cô bình an vô sự lúc này anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Kiều Vũ ngồi trên giường, giống như đang hồi tưởng lại những ngày tháng tươi đẹp trước đó. Mặc dù cô đã quen với việc sống một mình, nhưng lại không thể quen với việc mất đi người thân.

Trong Kiều Vũ bây giờ chỉ toàn là tự trách và dằn vặt, cô không biết cách phát tiết cảm xúc, chỉ có thể im lặng một mình chịu đựng tổn thương. Kiều Vũ hối hận, nước mắt lăn dài trên gò má đọng thành giọt chảy xuống tấm ảnh trên tay. Bóng lưng Kiều Vũ yếu đuối mà mỏng manh, làn da hồng hào sớm đã xanh xao vì tiều tuỵ. Nếu cứ tiếp tục thế này, Sở Phi Dương sợ cô sẽ không chịu đựng nổi.

Phi Dương từ khi biết Kiều Vũ có bệnh tâm lí đã trở nên cảnh giác và đề phòng hơn rất nhiều. Bởi vì chỉ cần không để ý một chút thôi, cô ấy mà làm chuyện ngu xuẩn gì thì Sở Phi Dương cũng sống không nổi. Ngày mai là ngày cử hành đám tang của cha mẹ, ít nhiều gì là con gái Kiều Vũ cũng không thể vắng mặt. Mà đây cũng chính là vấn đề Phi Dương lo lắng nhất, cô vẫn không chịu chấp nhận sự thật rằng cha mẹ mình đã ra đi.

Tang lễ của hai trong số những doanh nhân thành đạt nhất cả nước được tổ chức tại một khách sạn lớn thuộc chi nhánh Lục thị. Hoa trắng giăng khắp nơi, ngay cả những vị quan chức cấp cao trong nhà nước và những nghị sĩ quốc hội có tầm ảnh hưởng lớn cũng đều có mặt. Tin Lục lão gia và phu nhân đồng thời qua đời chính là một cú sốc rất lớn đối với dư luận và giới thương nhân. Đây đã trở thành chủ đề hot nhất khiến cho người ta bàn tán, không chỉ bởi độ giàu có của hai người này, mà còn bởi vì tang lễ "thế kỉ" của hai người bọn họ.

Trước sảnh khách sạn có một hàng dài vệ sĩ mặc vest đen trên ngực cài hoa trắng, phía bên trong là luật sư của Ngô Lệ đang tiếp đón các vị quan chức cấp cao. Người đến hôm nay rất đông đúc, toàn là những thành phần của giới thượng lưu và con em của các gia đình siêu giàu. Đám người này kiếm chác lợi ích trên người khác, ngay cả tang lễ của người ta mà cũng coi như một công cuộc làm ăn kiếm lời.

Sở phu nhân mặc tang phục, tiếp đón từng vị khách một ghé thăm. Ngô Lệ và Lục Cẩm Hàn đều là con một, bọn họ không có anh em ruột thịt thân thích. Mà Chu Nhã cũng từng nói đùa rằng, nếu một trong hai người có chết, cũng phải chính tay người kia làm tang lễ cho. Không ngờ lời nói đùa ấy thật sự đã trở thành sự thật.

Trong suốt đám tang khi khách khứa đã đến gần hết mà vẫn không thấy Kiều Vũ đâu. Hôm nay Nhiếp Quân cũng tới, tới thắp cho Ngô Lệ và Lục Cẩm Hàn một nén nhang. Bọn họ giàu nhưng đã cống hiến rất nhiều cho công cuộc làm từ thiện, thiết lập quỹ từ thiện An Khánh giúp đỡ người nghèo và người vô gia cư, đóng góp một phần không nhỏ trong việc đầu tư trang thiết bị đắt tiền để đầu tư xây dựng bệnh viện. Hôm nay đám tang rất rất đông, đông đến nghẹt thở. Ngoại trừ những người có chức vụ trong xã hội, thì những người đã từng chịu ơn của Lục gia cũng có mặt đông đủ.

Một lúc sau thấy có một chiếc xe màu đen Roll Royce dừng trước cửa khách sạn, vừa nhìn qua biển hiệu liền biết đây chính là chiếc xe mà Lục Cẩm Hàn hay đi. Chiếc Roll Royce này ở đây chỉ có duy nhất một chiếc, phiên bản giới hạn mà cả thế giới không phải ai có tiền cũng có thể sử dụng.



Phi Dương dừng xe, xuống xe trước, cầm ô và mở cửa cho Lục Kiều Vũ. Kiều Vũ vì sức khoẻ suy sụp không thể đi được, phải ngồi xe lăn tới. Kiều Vũ ngẩng đầu nhìn vào trong khách sạn lớn trang trí toàn một màu trắng, khoé mi hơi cụp xuống. Cả khách sạn mang một màu sắc u ám, ảm đạm bi thương. Mấy ngày gần đây thời tiết rất tốt, vậy mà lại đổ mưa vào tang lễ của Lục Cẩm Hàn.

Phi Dương bất chợt lên tiếng:"Kiều Vũ, chúng ta vào trong thôi."

Kiều Vũ khẽ gật đầu, Phi Dương đẩy cô vào bên trong.

"Đó không phải con gái của Lục gia sao, sao lại giờ này mới tới?"

"Hôm nay không phải tang lễ của cha mẹ cô ta sao, làm con kiểu gì vậy?"

"Dù sao bây giờ tài sản của Lục thị đều thuộc về cô ta rồi, trở thành tỉ phú trẻ tuổi nhất với khối tài sản kếch xù."

" Ai mà ngờ được đang yên đang lành Lục Cẩm Hàn và Ngô Lệ chết ngang xương. Bọn họ còn chưa kí được hợp đồng với chúng tôi nữa mà."

...

Sở phu nhân từng câu từng chữ đều nghe được rất rõ ràng, chỉ nhẹ nhàng hạ lệnh với cấp dưới, giọng nói đầy đanh thép:"Xử lí những người có thái độ không tốt của hôm nay đi."

Chu Nhã nhìn đám người không biết tốt xấu trước mặt, cười lạnh. Nói đi, nói nhiều vào. Biết đâu chừng ngày mai sẽ chỉ có thể dành thời gian để khóc.

"Kiều Vũ."

Sở phu nhân tiến lên phía trước đón Lục Kiều Vũ. Bà liếc nhìn Sở Phi Dương, muốn nó chăm sóc cho Kiều Vũ nhưng sao cô bây giờ lại thành ra cái bộ dạng này. Làn da xanh ngắt, cả khuôn mặt không có lấy một chút sức sống nào. Ngay cả nhìn thấy Sở phu nhân cũng không động đậy, chẳng khác gì một xác chết.

Phi Dương đẩy Kiều Vũ đến trước linh đường của cha mẹ cô, sau đó dừng lại. Bên trong có rất nhiều người, không khí trang nghiêm của tang lễ biến thành cảm giác ngột ngạt và khó thở. Kiều Vũ nhìn hai tấm ảnh đen trắng đặt trên linh đường, lúc này cô mới bừng tỉnh.



Cha mẹ thực sự đã rời xa cô.

Đêm qua Kiều Vũ có nằm mơ. Cô thấy trong mơ là khi mình còn nhỏ, một nhà ba người cùng nhau trồng hoa tường vi. Lúc đó cô có một người mẹ xinh đẹp và một người cha giỏi giang biết nhường nào. Khoảnh khắc biết tin bố mẹ không còn sống trên đời cô thực sự muốn chết. Trái tim cô lúc đó cũng lạnh đi như thi hài của cha mẹ mình. Nhưng cô phải sống, hơn nữa còn phải sống để trả thù.

Kiều Vũ ngồi xe lăn bên phải của linh đường, trước mặt có một hàng rào vệ sĩ bảo vệ. Đừng nói là họ hàng thân thích, ngay cả những người có vị thế trong xã hội muốn nói chuyện với cô cũng không dễ dàng. Lục Kiều Vũ ghét nhất chính là loại người giả nhân giả nghĩa, càng ghét hơn khi phải nghe những lời nói thương hại từ bọn họ.

Kiều Vũ nhìn quanh đám tang một hồi, cuối cùng nhìn thấy Sở phu nhân đang nói chuyện với khách đến viếng thăm. Cha mẹ cô đều là con một, không có anh em ruột thịt thân thích. Nhưng không hiểu sao qua một đêm bố mẹ cô mất lại có rất nhiều họ hàng xa đến hỏi thăm.

Đám tang diễn ra rất thuận lợi, cho đến khi Kiều Vũ nhìn thấy bóng dáng của Diêu Tĩnh Hiên.

Cô ta dắt theo A Tư, trên đầu còn quấn khăn trắng, ăn mặc không khác gì đi đám tang của người thân ruột thịt. Kiều Vũ vừa nhìn thấy hai người bọn họ đi vào đến linh đường đã không nhịn được mà giận giữ quát lên:"Ai cho bọn họ vào đây?"

Câu nói của cô khiến cho linh đường trang nghiêm và ảm đạm giống như có một ngọn lửa, đốt lên lời đàm tiếu của những người xung quanh. Kiều Vũ hai mắt đỏ ngầu, sớm đã không giữ nổi bình tĩnh. Hai tay cô bấu chặt vào thành xe lăn tới mức nổi gân xanh, toàn thân vì tức giận mà run bần bật. Nhìn qua cũng có thể thấy được cô đang rất kích động, hơn nữa còn không kiêng kị mà nhìn chằm chằm Diêu Tĩnh Hiên như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Kiều Vũ, có chuyện gì vậy?" -Sở phu nhân thấy ồn ào liền tiến tới trước mặt Lục Kiều Vũ, nhưng vừa quay ra nhìn thấy Diêu Tĩnh Hiên và con trai cô ta thì Sở phu nhân như đã hiểu ra tất cả. Lục Kiều Vũ sao có thể chấp nhận nhân tình và con trai cô ta tới viếng đám ma của mẹ ruột nó chứ.

Sở phu nhân chỉ có thể trấn an Kiều Vũ, không thể kích động tới sức khoẻ của cô:"Con bình tĩnh đã, để dì giải quyết."

Kiều Vũ sau khi nghe xong mới thả lỏng người, không kích động nữa.

SỞ phu nhân tiến lại gần Diêu Tĩnh Hiên, nghiêng người nói nhỏ vào tai cô ta:"Cô thực sự coi trời bằng vung sao?"

Diêu Tĩnh Hiên có vẻ như đối với thái độ này của Sở phu nhân không hề sợ hãi. Cũng vì trước đó đã từng là nhân viên dưới trướng của bà ta, Diêu Tĩnh Hiên biết Chu Nhã không tàn độc giống như bạn thân của mình.

Cô ta ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt Sở phu nhân nói cho bà nghe mà lại như muốn cho cả thế giới biết: "Tôi đưa con trai tới đám tang của bố nó thì có gì là sai?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.