Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ

Chương 15: Tôi có thể tin anh ta được sao?



"Tình yêu là thứ sức mạnh không gì chế ngự được. Nếu bạn muốn kiểm soát nó, nó sẽ phá huỷ bạn. Nếu bạn muốn giam cầm nó, nó sẽ thống trị bạn. Nếu bạn cố gắng để hiểu nó, tất cả những gì bạn nhận được sẽ chỉ là cảm giác hoang mang, rối bời."

Paulo Coelho

EROS

Tôi đã nhìn thấy Jade ngay khi bước ra khỏi thang máy. Làm sao có thể không thấy được cơ chứ? Cô ấy có phong cách ăn mặc vô cùng... Đặc biệt. Chắc chắc cô ấy sẽ vẫn nổi bần bật ngay khi đứng giữa đám đông.

Trong khi hầu hết phụ nữ thời nay đều mặc váy ngắn để khoe chân thì cô ấy lại mặc một chiếc váy dài chấm gót. Khi hầu hết những người phụ nữ khác đều chọn những bộ trang phục màu mè sắc sỡ để thu hút sự chú ý của đàn ông thì cô ấy lại mặc những bộ trang phục màu trầm tối để không ai chú ý đến cô. Và khi các cô gái chọn giày cao gót để trông mảnh dẻ và nổi bật thì cô ấy hoàn toàn không giống vậy, cô ấy vốn đã cao và quyến rũ theo cách riêng của mình.

Yeah, tôi cố tình sượt qua vai cô ấy để cô ấy nhận ra tôi, để lôi kéo sự chú ý của cô ấy – này! Tôi tới rồi đây. Cô ấy đang dán mắt nhìn thư ký của tôi mà không nhận ra rằng too đang ở ngay sau cô ấy.

Tôi không thể hiểu được tại sao tim tôi cứ đập thình thịch một cách ngu ngốc khi ở gần Jade. Có lẽ bởi tôi thấy cô ấy khá thú vị, đặc biệt, mỏng manh mà cứng cỏi. Cô ấy đẹp theo cách của riêng mình. Vẻ đẹp tự nhiên ấy khác hẳn với những khuôn mặt chát đầy phấn, lông mi giả giày cộp cùng bộ tóc nhuộm đủ thứ màu.

Hoặc có lẽ bởi mùi nước hoa của cô ấy. Nó có mùi như hương vani vậy, vồ cùng ngọt ngào, tươi mới và êm dịu. Một mùi hương mà tôi không hề để ý tới trong suốt 6 tháng qua.

Tôi bước vào văn phòng của mình, hít thở sâu. Điều này chưa bao giờ xảy ra, sự có mặt của một người lại ảnh hưởng sâu sắc tới tôi như vậy. Cảm giác phấn khích vì được gặp cô ấy một lần nữa khiến mọi cảm xúc của tôi như sống lại, khiến trái tim tôi đập liên hồi.

Điều gì đã xảy ra với tôi thế này? Cô ấy chỉ là một người phụ nữ thôi mà.

Nhưng điều khiến tôi đang phát điên lên chính là việc tôi đã đe dọa Jade để cô ấy đến gặp tôi hôm nay. Thật ngu ngốc. Cô ấy không cho tôi lựa chọn nào khác. Cố ấy không trả lời điện thoại và cũng cứng đầu không chịu nhân lời quay lại làm việc cho tôi. Yeah, tôi không còn cách nào khác nữa, tôi vô cùng lo sợ rằng cô ấy sẽ thật sự từ chối lời đề nghị của tôi.

Suy nghĩ về chuyện đe dọa cô ấy bằng chiếc tách từ thời Minh đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi. Tôi không hiểu được vì sao tôi lại nghĩ ra cái điều ngu ngốc ấy. Tôi thậm chí còn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước chính những suy nghĩ của mình. Tôi nóng lòng muốn biết Jade đang ở đâu và cô em gái "cứng đầu" của cô ấy thì hoàn toàn không chịu hợp tác.

M* nó! Tôi đã đẽ dọa cô ấy về vụ chiếc tách chỉ đáng giá chưa tới 1 đô la và giờ thì cô ấy đang ở đây, lo sợ về việc đã đánh vỡ một chiếc tách cổ từ thời Minh của Trung Quốc.

Tôi cảm thấy hơi tội lỗi vì đã đe dọa cô ấy nhưng ít nhất thì cô ấy cũng đã ở đây. Đấy là điều duy nhất khiến tôi cảm thấy được an ủi.

Tôi bước về phía bàn làm việc và ngồi xuống, lấy điện thoại ra bấm số.

"Chào buổi sáng, ngài Petrakis" Người đàn ông ở đầu dây bên kia chào tôi

"Tôi cần một ngôi nhà."

JADE

Petrakis đang ngồi phía sau bàn làm việc của anh ta và nói chuyện điện thoại. Anh ta vẫn chưa hề liếc về phía tôi kể từ lúc tôi bước vào. Mặt anh ta hơi nghiên nghiêng về phía bên trái, hết nhìn đồng hồ lại nhìn về phía bàn làm việc. Anh ta trông khá bận rộn, bàn anh ta tràn ngập các loại tài liệu, hẳn là đang đợi anh ta ký và phê duyệt.

Tôi đứng trước mặt và quan sát vẻ bề ngoài của anh ta. Mái tóc đen mượt được chải ngược về phía sau, chắc anh ta vừa tắm xong nên tóc vẫn còn chưa khô hẳn. Khuôn mặt anh ta trông rất sáng sủa, cạo râu sạch sẽ. Bộ vest Armani khoác lên người anh ta trông thật đẹp. Anh ta trông rất thời thượng, quyền lực, đẹp trai, đúng vậy, giống hệt một tên ác quỷ – Và tôi căm ghét anh ta.

Năm phút. Tôi đã đứng trước mặt và đợi anh ta kết thúc cuộc nói chuyện trên điện thoại 5 phút rồi. Và cuối cùng thì anh ta cũng nhìn tới tôi, bỏ điện thoại xuống bàn.

"Mời ngồi, cô Collins."

"Cảm ơn ngài." Tôi thở dài, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc vủa anh ta. Tôi rất cố gắng để kiềm nén cơn tức giận của mình và cố tỏ ra bình tĩnh. Tôi chỉ hy vọng anh ta sẽ biết điều và tỏ ra thông cảm trong việc giải quyết vấn đề về chiếc tách cổ ấy.

"Vậy, cô sẽ bắt đi làm vào ngày mai chứ?"

"Cái gì cơ?"

Lông mày anh ta nhướn lên đầy vẻ khó hiểu. "Đó là lý do tôi gọi cô tới đây, tiếp tục làm việc cho tôi."

Tôi nghiến răng. Tên các quỷ này thật sự làm tôi điên tiết. Anh ta quá ngạo mạn, dám bóng gió rằng tôi tới đây là để tiếp tục pha café cho anh. Thật ra tôi tới để thương lượng.

"Không, tôi sẽ không làm việc cho ngài nữa."

Anh ta nhìn tôi đầy khinh miệt "Cô không có quyền lựa chọn. Hoặc là làm việc tôi hoặc là đền tiền chiếc tách vô giá đó."

"Tôi có quyền lựa chọn, thưa ngài Petrakis. Ai cũng có quyền lựa chọn." Tôi hất cằm đầy thách thức

"Không phải cô." Môi anh anh mím lại đầy đe dọa "Chiếc cốc đó tị giá ba mươi sáu triệu đô. Hãy nói cho tôi biết cô định trả số tiền đó bằng cách nào nếu không làm viêc cho tôi, cô Collins?"

Tôi lắc đầu đầy tuyệt vọng. Cái gì?! Ba mươi sáu triệu đô la? Tôi áp mạnh lòng bàn tay vào hai gò má, cố gắng nghĩ cách để giải quyết vấn đề.

Chúa ơi, làm sao tôi có thể có bằng đấy tiền để đền chiếc tách đó được? Tôi sẽ phải kiếm tiền cả đời mới trả được hết mất. Thâm chí đến đời chắt tôi cũng sẽ vẫn phải sống trong cảnh nợ nần.

Làm thế nào anh ta có thể dùng một chiếc tách quý giá như vậy để uống café mỗi này cơ chứ? Lẽ ra nó phải được trưng bày giống mấy bức tượng vô giá kia hoặc phải đặt trên bệ cao để không ai có thể chạm vào được.

Tôi vô cùng hỗn loạn, suy nghĩ cách để giải quyết thảm họa này. Chúa ơi, làm ơn hãy giúp con. Con không biết nên làm gì để thoát khỏi mớ hỗn độn này nữa.

Tôi cúi đầu, sụp xuống ghế trong khổ sở. "Tôi xin lỗi vì đã làm ỡ chiếc tách đó thưa ngày. Hãy tin tôi, đó chỉ là một tai nạn. Nếu nài cho phép, tôi sẽ trả góp số tiền đó, tôi hứa. Thậm chí dù phải mất cả đời mới có thể trả được hết số tiền đó tôi cũng sẽ làm."

Anh ta thở mạnh "Tại sao cố ép bản thân mình phải đền tiền trong khi tất cả những gì cô phải làm đó là làm việc cho tôi? Tôi muốn cô quay lại. Đó là một công việc dễ dàng với mức đãi ngộ tốt tới mức bất cứ một người thất nghiệp nào ở thành phố New York này cũng sẵn sàng nhận lấy thay cô."

"Tôi...tôi..." Nỗi đau buồn và tuyệt vọng đang giằng xé trái tim tôi.

Lông mày anh ta nhíu lại "Vấn đề là gì, cô Collins? Có lẽ cô nên nói rõ mọi thứ cho tôi."

Tôi cố gắng nuốt cơn nức nở đang trực trào nơi cổ họng. Tôi nhìn anh ta và nói "Tôi... tôi không cảm thấy hạnh phúc nữa"

Quai hàm anh ta đột nhiên bạnh ra, mắt nheo lại "Tại sao không?" Anh ta nói bằng giọng vô cùng giận dữ.

Tôi định mở mồm ra nói nhưng không thể thốt nên lời. Cổ họng tôi nghẹn lại vì lo sợ.

"Nói cho tôi, Jade, tại sao?" Giọng anh ta sắc lạnh. Cái cách anh ta gọi tên tôi khiến tôi rung mình.

"Tôi... Tôi nghĩ đã tới lúc tôi ngừng việc kiếm sống bằng cách pha café, thưa ngày và... và theo đuổi một chuyên ngành gì đó liên quan tới những gì mà tôi đã được học để chuẩn bị cho tương lai."

"Ý cô là gì?"

"Tôi muốn được làm thư ký hoặc nhân viên văn phòng những công việc mà tôi có thể áp dụng được những kiến thức mà tôi đã học ở trường. Kể từ khi bắt đầu làm việc cho ngài tới giờ, tôi đã đăng ký và tham gia một chương trình học đại học trực tuyến chuyên ngành quản trị kinh doanh."

"Tôi biết."

"Ngài biết?" Anh ta biết rằng tôi đang học, thật không thể tin nổi.

Anh ta ngả người về phía trước, khuôn mặt anh ta sát với mặt tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương nam tính tự nhiên khiến từng tế bào trong não tôi như muốn ngừng hoạt động. "Yeah, bà Doris nói với tôi."

"Ồ!" Tôi ngả người về phía sau gh, bắt đầu nghịch mấy đầu ngón tay và đợi anh ta nói gì đó.

"Tôi biết cô luôn ở tại khu vực của người làm cho tới ba giờ chiều vì tốc độ internet ở đó rất nhanh."

"Er...um..."

"Và tôi biết cô học rất giỏi ở trường. Bà Doris nói rằng điểm số của cô rất xuất sắc."

"Um.. cảm ơn ngài."

Anh ta gật đầu, ngả người vào ghế

"Vậy... cô có thể bắt đầu công việc ào ngày mai được không?"

"Sao cơ?"

"Là trợ lý riêng cho tôi. Trong văn phòng này."

"Trợ lý riêng cho ngài?" Mắt tôi mở to. Tôi không thể tin được điều mà mình vừa nghe. Anh ta định thuê tôi sao?

"Đúng ậy. Cô sẽ đi cùng tôi tới bất cứ nơi nào mà tôi đi, làm những việc tôi sai bảo, tham gia vào các cuộc họp cũng như hội nghị cùng tôi. Giống như thư ký vậy."

"Giống như một thư ký?" Nhưng còn cô Leech thì sao? Tôi định hỏi anh ta nhưng tôi đã quyết định ngậm mồm lại.

"Đúng vậy, nhưng... cô vẫn phải pha cafe cho tôi."

Tôi muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng. Đây là thật sao? Anh ta không đùa với tôi đấy chứ?

"Vậy, câu trả lời của cô?"

"Ngài đang nghiêm túc sao?" Tôi hỏi anh ta một lần nữa, để chắc chắn rằng không phải tôi đang mơ.

Anh ta gật đầu. "Vô cùng nghiêm túc, cô Collins. Vậy là cô đồng ý phải không?"

Tôi cười, gật đầu lia lịa.

"Tốt. Vậy sáng mai hãy có mặt tại căn hộ của tôi lúc 8h sáng."

"Căn hộ của ngài? Tôi tưởng..."

"Hãy tin tôi, được chứ?"

"Vâng, thưa ngài." Tôi cười rạng rỡ. Tin. Tôi có thể tin anh ta được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.