Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ

Chương 38: Joseph của cô ấy



"Đúng vậy, anh thừa thận rằng anh đã ghen. Anh ghen với từng giây từng phút em trải qua với hắn ta, với cảm xúc lo lắng của em dành cho hắn ta, với những giọt nước mắt, với từng ánh nhìn và cả những suy nghĩ của em vể hắn ta. Anh muốn xé hắn ta thành trăm mảnh, tống cổ hắn ra khỏi tâm trí em, trái tim em. Nhưng anh không thể."

 – Colleen Houck

EROS

Nếu giết người không phải đền tội thì tôi đã giết hắn ta ngay tức khắc.

Tôi giận dữ tới mức không thể kiềm chế nổi khi nhìn thấy Jade ôm một người đàn ông khác. Trông cô ấy hết sức thư thái, hạnh phúc và thoải mái trong vòng tay của hắn ta. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy khi ở cùng tôi. Cô ấy thậm chí chưa bao giờ thả lỏng người trong vòng tay tôi – như cô ấy đang làm hiện giờ với hắn ta.

Tay tôi run lên, máu trong cơ thể sôi sục vì giận dữ và ghen tức. Tôi muốn nghiền nát gương mặt hắn ta, đánh hắn bất tỉnh, dù hắn có là ai đi chăng nữa. Và tốt hơn hết là có thể GIẾT HẮN LUÔN.

Không ai, KHÔNG MỘT AI được phép chạm vào Jade của tôi.

"Mẹ kiếp! Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây thế này?"

Jade trông vô cùng ngỡ ngàng. Cô ấy ngay lập tức tách ra khỏi người hắn ta. Cô ấy thở hổn hển, mắt mở to vì sợ hãi. Đúng vậy, cô ấy rất hiểu tôi và cô ấy biết tôi có thể làm gì trong trường hợp này.

"Eros, bình tĩnh. Không giống như những gì anh nghĩ đâu." Giọng cô ấy cao vút.

"Em đang làm trò gì vậy, Jade?"

HA! Họ thậm chí còn chọn chỗ tối nhất ở ban công – chỗ xa nhất, để không ai có thể nhìn thấy họ. Mẹ nó. Họ thậm chí không hề nhận ra tôi đã đứng đây cả phút đồng hồ. Chó chết! Hắn ta còn dám gọi cô ấy là Ginger!

Giờ thì tôi đã hiểu – MỘT CÁCH RÕ RÀNG

Vậy ra đó là lý do cô ấy không muốn tôi gọi cô ấy là Ginger. Hắn ta đã từng gọi cô ấy bằng cái tên đó. Chắn hẳn hắn là một người hết sức đặc biệt đối với cô ấy! Mẹ kiếp, tại sao cô ấy không nói với tôi rằng cô ấy đang yêu một người khác?

Chúa ơi! Tôi muốn hét vào mặt cô ấy, trừng phạt cô ấy – xé nát cổ họng của hắn ta.

Tôi sải bước về phía họ, Jade tiến tới gần tôi. Tôi biết cô ấy định làm gì, cô ấy muốn ngăn cản tôi để tôi không thể tóm được hắn ta. Tuyệt lắm! Cô ấy bảo vệ hắn.

"Eros, hãy để em giải thích"

"Giải thích cái gì cơ? Tôi thấy em và hắn ôm nhau? Mẹ nó! Chúng ta thậm chí còn chưa kết hôn và em đã lừa dối tôi rồi!" Tôi hét ầm lên, siết chặt nắm tay. Lúc đó, tôi không quan tâm liệu tôi có làm cô ấy tổn thương hay không. Tôi hoàn toàn bị khống chế bởi giận dữ và ghen tức.

"Gì cơ?" Jade nhìn tôi đầy tức tối. "Anh đang làm quá mọi chuyện lên đấy"

"Này, anh đang hiểu lầm rồi, Ginger..."

Tôi đưa tay lên, ra hiệu cho hắn ta im lặng "Im đi! Tôi không nói chuyện với anh"

Tiếng gọi Ginger của hắn ta càng khiến tôi điên tiết. Tôi muốn đấm và mặt hắn ngay lập tức. Tôi tiến tới gần hắn ta nhưng Jade lại ngăn cản tôi một lần nữa.

"Eros, đừng làm anh ấy bị thương" Jade nhìn tôi đầy tức giận "Joseph và em chỉ là bạn thanh mai trúc mã"

Tôi gần như hóa đá ngay lập tức

Joseph? Tôi có nghe nhầm không? Cô ấy nói là Joseph? Tên của hắn ta là Joseph?

Tôi nhìn hắn ta sau đó nhìn Jade, rồi lại nhìn hắn ta một lần nữa. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy? Hắn không thể là Joseph được – bởi vì... TÔI MỚI LÀ JOSEPH.

Tôi nắm lấy tay Jade và nhìn vào mắt cô ấy "Không Jade ạ, hắn ta không phải Joseph. Tôi chắc chắn với em, hắn ta không phải là JOSEPH CỦA EM. Tôi mới là Joseph, vì Chúa. Em nhớ không? Chúng ta đã từng gặp nhau ở quán bar 4 năm về trước?

Jade nhìn tôi đầy lạ lùng "Anh đang nói với cái gì vậy? Em chưa bao giờ gặp anh trước đây cả. Tại sao anh cứ khăng khăng về chuyện đó thế?"

"Bởi vì đó là sự thật. Hắn ta không phải là Joseph."

"Dĩ nhiên anh ấy là Joseph. Em đã quen anh ấy kể từ khi còn rất nhỏ"

"Đúng vậy, ngài Petrakis. Tôi là Bác sĩ Joseph Nevin." Hắn ta đưa tay ra để bắt tay với tôi như tôi lờ đi. Hắn ta giả vờ ho rồi nói trước khi rời đi "Um... Xin lỗi. Tôi cần gọi một cuộc điện thoại."

Một bầu không khí im lặng đáng sợ vẫn tiếp diễn giữa tôi và Jade. Chúng tôi nhìn nhau. Sau đó cô ấy quay mặt đi.

Tôi cảm thấy vô cùng bối rối, dường như nơ-ron thần kinh của tôi hoàn toàn không hoạt động. Não tôi từ chối ghi nhận việc Jade không nhớ lần gặp gỡ của tôi và cô ấy trong quán bar – và tôi không thể nào tìm được một lý do hợp lý giải thích cho việc tại sao hắn ta lại là Joseph trong khi tôi mới thật sự là Joseph của cô ấy.

Tôi vẫn nhớ cuộc hội thoại của chúng tôi trong quán bar 4 năm trước

"Ginger... Cái tên đó rất hợp với em. Tôi sẽ gọi em là Ginger."

"Yeah, Ginger... Tôi thích cái tên đó" Cô ấy cười và gật đầu. " Vậy tên của anh là gì?"

"Hmmm.. Có cố gắng. Tôi sẽ không nói cho em biết tên thật của tôi đâu. Em muốn gọi tôi là gì cũng được" Tôi đáp

"Được thôi...umm... Vậy tôi sẽ gọi anh là... Joseph" cô ấy nói.

Tối muộn hôm đó...

"Joseph, em yêu anh, xin đừng rời bỏ em" —

*

Tôi lắc lắc đầu, cô gắng phân tích toàn bộ câu chuyện. Cái quái gì vậy!

Tôi không thể nhầm được, Jade là Ginger.

Tôi vẫn nhớ buổi tối hôm đó cô ấy đã nhảy rất nhiệt tình và uống hơi nhiều. Tôi biết cô ấy muốn quên điều gì đó. Có lẽ bởi cái chết của cha cô ấy... hoặc có lẽ cô ấy đang thất tình.

Đúng vậy. Cô ấy thất tình. Dĩ nhiên là bởi cái gã có tên Joseph – Bác sĩ Joseph Nevin.

Mẹ kiếp! Tối hôm đó cô ấy đã xem tôi như Joseph.

"Em nói dối." Tôi nhìn cô ấy bằng anh mắt lạnh lùng "Tôi biết rằng em có nhớ đêm đó."

"Em không biết anh đang nói về chuyện gì". Cô ấy cắn chặt răng. Cô ấy đang lo sợ.

"Tối hôm đó em đã xem tôi như Joseph. Em... Em lợi dụng tôi" Tôi không thể kiềm chế cơn giận dữ của mình thêm được nữa.

"Làm ơn... dừng lại đi. Em không phải người mà anh đang nói tới. Em chưa bao giờ gặp anh trước đây." Cô ấy mím môi đầy tức giận.

"Em nói dối. Tôi biết rằng em đang nói dối Jade ạ, hay tôi nên nói là Ginger ạ" Tôi gầm lên, đi về phía cầu thang ở ban công. Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương. Tôi cảm thấy như bị phản bội. Tôi chỉ muốn rời đi – khỏi cô ấy và cả bữa tiệc đính hôn quái quỷ này.

"Anh đi đâu vậy?" Jade đuổi theo tôi.

"Địa ngục" Tôi dừng lại và ngước lên nhìn cô ấy. Cô ấy đang đứng ở đầu cầu thang còn tôi đứng ở bên dưới.

"Anh không thể đi được, Làm ơn..."

Tôi thở dài, nhìn cô ấy chằm chằm. Cô ấy vô cùng xinh đẹp – vô cùng quyến rũ. Chúa ơi, suy nghĩ về ciệc cô ấy cùng một người đàn ông khác thực sự khiến tôi phát điên.

Tại sao cô ấy lại không thích tôi? Mẹ kiếp!

Tôi lắc đầu, rời khỏi cô ấy nhanh nhất có thể. Tôi đi về phía bãi đỗ xe. Từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ buồn bực tới vậy.

Tôi lại xe rất nhanh... trong vô định. Tôi vô cùng tức giận. Tôi thậm chí không hề quan tâm rằng mình có thể sẽ chết. Tôi dậm ga với tốc độ nhanh nhất của chiếc Bugatti Veyron khiến nó chạy như bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.