Người ta nói tình yêu là mù quáng. Tôi không cho là như vậy.
Mê đắm mới là mù quáng. TÌNH YÊU luôn sáng tỏ mọi điều và vẫn chấp nhận tất cả.
TÌNH YÊU nhìn thấy mọi khuyết điểm, thiếu sót và vẫn chấp nhận.
TÌNH YÊU là chấp nhận của những thói quen và tính cách không tốt
TINH YÊU luôn nhận ra tất cả nỗi sợ hãi, bất an và biết rằng vai trò của bạn chính là nguồn động viên.
TÌNH YÊU luôn tồn tại qua mọi thử thách và khổ đau.
Mê đắm rất mong manh và có thể tan vỡ khi cuộc sống không được như ý muốn.
TÌNH YÊU rất MẠNH MẼ và nó mạnh mẽ bởi nó là THẬT.
EROS
"Zion? Con trai của chúng ta?" Tôi nhíu chặt mày.
Cô ấy đang nói cái quái gì vậy? Tôi cảm thấy rất khó hiểu – vô cùng khó hiểu. Tôi tự hỏi mình có nghe đúng những gì mà cô ấy nói không. Cô ấy nói rằng chúng tôi có một đứa con trai sao?
Tôi tiếp tục nhìn Jade chằm chằm, tôi bối rối trước câu nói của cô ấy. Tôi siết chặt tay cô ấy – không nới lỏng ra cho tới khi cô ấy khẳng định lại một lần nữa điều mà cô ấy vừa nói.
Cô ấy gật đầu với những giọt nước mắt lăn dài trên má "Em xin lỗi Eros, vì đã nói dối anh. Em... Em sợ rằng anh sẽ ghét em nếu anh phát hiện ra em là Ginger... và chúng ta đã có... một đứa con."
Mắt tôi mở to đầy hoài nghi. Tôi không thể hiểu tôi đã cảm thấy như thế nào lúc đó. Tôi sững sờ như vừa bị sét đánh.
Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy sự thay đổi của cô ấy trong đêm mà chúng tôi đính hôn – không có cặp kính dày cộp, bộ tóc giả hay quần áo lỗi thời, tôi đã biết cô ấy là Ginger. Tôi cứ hỏi cô ấy và trêu chọc cô ấy về điều đó nhưng cô ấy luôn chối bỏ. Và giờ cuối cùng thì cô ất cũng thừa nhận, tôi thật sự không ngạc nhiên lắm về chuyện đó. NHƯNG, sự thật về việc chúng tôi đã có một đứa con trai mới là điều khiến tôi không thể tin nổi!
Tôi buông tay cô ấy và đứng bật dậy. Tôi nhìn thằng bé đang chạy qua đường – bên ngoài một căn nhà nhỏ, chơi đùa cùng con chó Labarador to gấp hai lần nó.
Con trai của tôi? Thằng bé đó là con trai của tôi?
Tôi vẫn không thể nào tin nổi rằng con trai tôi đang ở ngay trước mắt! Giọt máu của tôi.
Tôi không thể hiểu nổi... não tôi từ chối hoạt động... không chịu ghi nhận bất cứ điều gì. Tôi lắc lắc đầu, cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn.
Mắt của tôi chuyển hướng sang phía Jade. Cô ấy đang cúi đầu khóc. Cô ấy lại xoắn xoắn mấy ngón tay của mình. Đó là thói quen khi cô ấy lo lắng. Tôi đã từng cảm thấy điều đó thật đáng yêu nhưng giờ thì- nó khiến tôi thật khó chịu.
"Chúng ta có một đứa con trai? Bằng cách nào cơ chứ?"
Cô ấy đột nhiên nhìn tôi với biểu hiện đầy phức tạp. "Anh không nhớ sao? Tối hôm đó chúng ta đã ngủ với nhau, sau khi gặp ở quán bar"
Tôi cắn môi. "Dĩ nhiên là anh nhớ. Nhưng anh rất cẩn thận. Anh đã sử dụng biện pháp phòng tránh." Tôi vò tóc – cô gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Cô ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy tổn thương "Anh là người đàn ông duy nhất em từng ngủ cùng."
Suy nghĩ về việc cô ấy lên giường với một người đàn ông khác – dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai thật sự khiến tôi buồn bực. Tôi sẽ tìm kiếm tất cả và xé xác họ ra.
"Anh biết em là một người phụ nữ đứng đắn, Jade ạ. Ý anh không phải như vậy. Chỉ là..." Tôi lắc đầu, nghiến răng nói. Tôi siết chặt nắm tay. "Vì Chúa, tại sao em không cho anh biết rằng chúng ta có một đứa con!"
Tôi đã có một đứa con và cô ấy đã giấu tôi suốt một khoảng thời gian dài như vậy. Tôi không hiểu mục đích của cô ấy là gì, có thể cô ấy muốn làm tôi bị tổn thương hoặc khiến tôi phải khổ sở. Để làm gì ư? Cô ấy muốn tôi cũng phải chịu đựng như tất cả những gì mà tôi đã làm!
"Lúc đó em không hề biết anh là ai." Giọng cô ấy run run "Em thậm chí còn không biết tên thật của anh..."
"Yeah, bởi vì tối hôm đó em đã xem tôi là Joseph Nevin." Rồi, rút cuộc thì tôi cũng đã nói ra. Tôi thật sự bị tổn thương. Tôi cảm thấy như cô ấy đã lợi dụng tôi.
"Cái gì?"
Tôi không thể kiềm chế nổi cơn giận dữ của mình và đưa tay lên tát cô ấy. Tôi không quan tâm liệu cô ấy có bị tổn thương hay không. "Em đã nghĩ tới hắn ta khi tôi hôn em, chạm vào em, làm tình với em."
"Không... Eros, anh sai rồi..."
"Tôi sai? Em biết rằng đó là sự thật, Jade ạ, đừng nói dối nữa."
Cô ấy im lặng một lúc. Nhìn tôi với ánh mắt đầy sợ hãi. Sau đó cô ấy thừa nhận – và điều đó khiến tôi càng thêm đau khổ "Em... Em đoán là anh đúng. Em xin lỗi. Lúc đó em còn quá trẻ và vô cùng mê đắm Jo..."
"Đủ rồi. Đừng bao giờ nhắc tới tên của hắn ta. Đừng bao giờ." Mẹ kiếp. Cô ấy đã nghĩ về một người đàn ông khác khi chúng tôi làm tình với nhau đêm hôm đó – và nghĩ rằng cô ấy đang thụ thai đứa con của chúng tôi.
Tôi hoàn toàn giân dữ và ghen tuông – nếu có thể, tôi muốn xóa sạch toàn bộ những gì liên quan tới hắn ta ra khỏi đầu cô ấy. Suy nghĩ về việc cô ấy nhớ tới hắn ta thật sự khiến tôi phát điên vì ghen.
Cô ấy hơi cau mày nhưng rồi cũng gật đầu một cách ngoan ngoãn như một cô gái nhỏ.
Tôi nhìn thằng bé đó một lần nữa. Con trai của tôi – Zion.
Nó đúng là một phiên bản thu nhỏ của tôi. Nó giống hệt tôi hồi nhỏ. Vẻ ngoài của nó hoàn toàn là thừa hưởng của nhà Petrakis – tóc nâu đen, mắt xám và nước da sạm màu.
Zion đá quả bóng và nó bay thẳng vào mặt con chó. Con chó sủa vang và đột nhiên trở nên hung dữ. Tôi muốn đi tới đó và bảo vệ Zion nhưng người đàn ông trung tuổi kia đã bế thằng bé lên và công kênh nó lên cổ. Zion đã cười rất vui vẻ.
Tôi ghen tị với người đàn ông đó. Zion có vẻ rất bám ông ta và họ trông thật hạnh phúc. Chuyện quái gì thế này! Lẽ ra mới là người chơi đùa, ôm ấp và cười với con trai của tôi. Nó là con trai của tôi. Nó thuộc về chúng tôi. NÓ.LÀ.NGƯỜI.NHÀ.PETRAKIS!
Tim tôi nhói đau như bị dao cứa. Tôi không biết lúc đó mình cảm thấy như thế nào. Cảm xúc của tôi vô cùng lẫn lộn. Cả thế giới của tôi đột nhiên chao đảo.
Tôi đã không còn khóc nữa kể từ khi tôi đến tuổi dậy thì. Nhưng vào lúc đó, tôi muốn khóc thật to, để giải tỏa hết cơn giận cúa bản thân – những nỗi đau và sự thật vọng. Tôi cảm thấy như ai đó đã trộm mất của tôi một thứ vô cùng quý giá, VÔ GIÁ, mà tôi không thể sống thiếu – một phần cuộc sống của tôi. KHÔNG. Không chỉ một phần, mà là cả cuộc sống của tôi.
"Tại sao, Jade?" Tôi bình tĩnh hỏi cô ấy một lần nữa. "Tại sao em lại không nói với anh"
"Em đã nói rằng em không biết anh là ai. Em... Em chỉ mới nhận ra anh là người em gặp trong quán bar khi...khi... em..."
"Khi nào? Nói cho anh biết trước khi anh mất hết kiên nhẫn."
"Khi em làm vỡ chiếc cốc giả từ thời Minh."
"Cái gì? Vì Chúa, chuyện đó đã xảy ra cách đây 2 năm rồi."
"Em xin lỗi." Cô ấy lại xoắn xoắn tay một lần nữa và nhìn tôi "Em... Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt em đã có cảm giác rằng đó là anh, nhưng em cố hết sức để phủ nhận điều đó. Em chỉ dám chắc chắn khi nhìn thấy, um... vết bớt trên bụng dưới của anh."
"Đó là lý do em từ chối làm việc cho tôi một lần nữa?"
"Một phần là vì như vậy. Anh rất thô lỗ. Em cũng cảm thấy sợ hãi nữa. Nếu anh biết con người thật của em thì sao. Nếu anh biết được về Zion thì sao."
Cô ấy xoa xoa thái dương và nhìn tôi với ánh mắt đầy mệt mỏi. "Nhưng anh không để cho em đi. Anh không bao giờ ngừng lại. Anh thậm chí còn dọa bỏ tù em."
Tôi thở dài. Bỏ tù? Không thể nào. Nhà tù duy nhất dành cho cô ấy mà tôi có thể nghĩ tới lúc đó là phòng ngủ sang trọng trong căn hộ của tôi.
Tôi nhìn Zion, thằng bé vẫn đang chơi với quả bóng nhựa. Con chó đang đuổi sau lưng thằng bé.
"Chuyện gì đã xảy ra? Sao em lại để thằng bé cho người khác nuôi?" Tay tôi run lên đầy giận dữ nhưng vẫn cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh. Cô ấy phải nói với tôi sự thật và đưa cho tôi một lý do hợp lý rằng tại sao cô ấy lại không thể chăm sóc đứa con của chúng tôi."
"Em không còn lựa chọn nào khác. Lúc đó em mới 18 tuổi. Em thậm chí còn bị trầm cảm trong suốt hơn một năm. Đêm nào em cũng khóc, vì nhớ tới cha em và vì lo lắng bởi em đã mang bầu. Em vô cùng sợ hãi. Em không biết anh là ai. Mẹ em đã vô cùng giận dữ bởi hành động vô trách nhiệm của em. Bà cứ hỏi em xem em đã ngủ với ai nhưng em không thể trả lời. Em vô cùng suy sụp và thất vọng với bản thân mình". Cô ấy thở dài. "Mẹ đã gửi em tới tu viện với cô Annie và bà. Họ đã giúp em thoát khỏi chứng trầm cảm và đối mặt với hiện thực."
Ôi chúa ơi. Những điều cô ấy trải qua thật sự khiến tim tôi đau thắt. Tôi cảm thấy mình là nguyên nhân gây ra những đau khổ đó. Cô ấy đã phải gánh chịu hậu quả của chúng tôi đêm hôm đó, một mình.
"Gần như tối nào anh cũng quay lại quán bar đó để tìm em. Khi không thể tìm thấy em, anh thậm chí còn thuê cả thám tử. Nhưng không thành. Không ai biết em và bạn của em."
"Đó là lần đầu tiên chúng em tới đó. Thêm vào nữa thì bạn của em là dân đồng tính luyến ái. Anh ấy chỉ ăn mặc như phụ nữ vào buổi tối thôi."
"Ý em là gì?"
"Một tuần sau khi em gặp anh, Liv đã qua đời"
"Cái gì?"
"Liv đã mất tích vài ngày. Cơ thể của anh ấy được tìn thấy ở trong rừng. Anh ấy đã bị người đàn ông mà anh ấy đang hẹn hò giết bởi hắn ta nghĩ anh ấy thật sự là phụ nữ."
"Ôi Chúa ơi. Và đó là một trong những lý do anh không thể tìm được em."
"Yeah. Em tưởng rằng lúc đó em sẽ phát điên."
Tôi kéo cô ấy vào trong lòng. Cuối cùng tôi cũng thấu hiểu nỗi khổ của cô ấy. Cô ấy đã chịu đựng rất nhiều và suy nghĩ về việc cô ấy còn phải chịu đựng nhiều hơn thế khiến tôi vô cùng khó chịu. Tôi không muốn khiến cô ấy đau khổ. Tôi yêu cô ấy. Tôi nên chấp nhận không chỉ những mặt đẹp đẽ của cô ấy mà cả những khuyết điểm nữa.
Tôi ấy vòng tay ôm lấy eo tôi. "Em xin lỗi."
"Shhh... Em đã chịu đựng đủ rồi, anh không muốn em phải khổ sở thêm nữa. Anh sẽ chăm sóc em.
Cô ấy gật đầu. "Cảm ơn anh. Um... chúng ta sẽ vẫn kết hôn chứ?"
"Dĩ nhiên rồi! Anh đã mất con trai của mình. Anh không thể mất thêm em nữa. Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, không bao giờ."
Tôi ôm lấy đầu cô ấy và hôn lên môi cô ấy. "Anh yêu em rất nhiều Jade ạ. Dù chuyện gì có xảy ra, anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em, bây giờ và mãi mãi."
"Ôi Eros..." Cô ấy thì thầm và đáp lại nụ hôn của tôi. Sau một lúc cô ấy nói "Zion dường như đang sống rất hạnh phúc với bố mẹ nuôi của nó."
"Yeah, đúng vậy"
Cô ấy cười đầy mãn nguyện. "Cảm ơn anh, Eros. Bây giờ em đã cảm thấy thanh thản rồi."
***11h tối, biệt thự của Markos Petrakis***
"Cái quái gì? Chúng ta phải bắt thằng bé về, nhanh lên. Nó là cháu trai của ta." Bố của tôi, Markos Petrakis nói. Ông không ngừng đi đi lại lại khắp phòng.
"Cha... chúng ta cần phải từ từ và chắc chắn." Tôi nói bằng giọng hết sức bình tĩnh.
"Chúng ta cũng phải suy xét tới cảm xúc của Jade và cặp vợ chồng đã nhận nuôi Zion." Mẹ của tôi nói, vuốt vuốt dọc lưng cha tôi để giúp ông bình tĩnh lại.
"Không, Nina! Nó là một thành viên của gia đình Petrakis, cháu trai đầu tiên của chúng ta, người sẽ thừa kế sản nghiệp của chúng ta. Chúng ta là gia đình của nó, nó thuộc về chúng ta. Dù bằng cách nào đi chăng nữa, chúng ta cần gặp nó, càng nhanh càng tốt."