Cô Gái Địa Ngục

Chương 73: C73: Họp lớp



Người phụ nữ này không đẹp, nhưng làn da rất đẹp, mịn như mỡ đông, nhưng chồng cô ấy không thích cô ấy, thấy cô ấy xấu xí nên không chịu động phòng cùng cô ấy.

Chồng cô ấy mê luyến một nha hoàn xinh đẹp trong nhà, cưỡng ép nạp nha hoàn kia làm thiếp. Nha hoàn kia xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng do lâu dài làm việc nặng, nên làn da hơi có chút thô ráp.

Không lâu sau, bệnh tình của người chồng ngày càng trầm trọng, hắn thấy không thể sống lâu được nữa, nên hỏi người thiếp đó có muốn xuống dưới với hắn không.

Đây là muốn người thiếp đó tuẫn táng theo.

Người thiếp đó đồng ý ngay lập tức, nhưng cô ta có một yêu cầu, đó là muốn có một cái váy làm bằng loại da tốt nhất trên đời.

Người chồng đó vốn tâm địa độc ác, có lẽ vì bệnh nặng nhiều năm nên tâm hồn vặn vẹo, hắn vậy mà đã ra lệnh cho đầy tớ trong nhà giết chết vợ lớn rồi lấy da của cô ấy làm thành một cái váy lộng lẫy hoa mĩ. Tất cả những tội ác này đều xảy ra trong cái sân nhỏ của hắn, khi cha mẹ hắn đến thì bộ váy cũng đã làm xong.

Mặc dù bọn họ cũng khinh thường việc con trai đã làm, nhưng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, dù sao con trai cũng không sống được mấy ngày nữa, nên hãy để bí mật này theo hắn vào quan tài đi.

Người chồng sau đó rất nhanh chết vì bệnh, cha mẹ hắn ta định để người thiếp chôn cùng, thì mới phát hiện ra người thiếp này đã ôm một số tiền lớn bỏ trốn cùng quản gia trong nhà. Cuối cùng không còn cách nào, bọn họ đành phải đem con trai đơn độc hạ táng, mà bộ váy da người kia, thì đắp lên thi thể hắn.

Khi giấc mơ đến đây, tôi bị tỉnh dậy, không biết tại sao mình lại mơ giấc mơ như vậy, có lẽ là do giác quan thứ sáu của tôi tương đối mạnh.

Tôi quyết định nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, ai kêu cũng không ra khỏi cửa. Thấy tôi không chịu ra ngoài, Cao Vân Tuyền đích thân mang cơm tới cho tôi, là thức ăn của nhà hàng ngon nhất Sơn Thành, tôi muốn từ chối nhưng lại không thể cưỡng lại sự cám dỗ của mấy món ăn ngon đó.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.


Chẳng qua Cao Vân Tuyền rất có chừng mực, giao đồ ăn xong liền đi về, không ở lại ăn cùng tôi, có lẽ sợ làm tôi xấu hổ. Thực ra Cao Vân Tuyền là một người đàn ông nhân phẩm tốt, lại chu đáo ân cần, xem ra cũng không giống là muốn chơi đùa, đáng tiếc, tôi đã có Chu Nguyên Hạo.

Kết quả là ngày hôm sau Cao Vân Tuyền gọi điện thoại cho tôi, nói là công ty của anh ấy ở thủ đô xảy ra việc lớn nên phải đến đó giải quyết ngay, còn dặn tôi phải ăn ngủ đúng giờ và chăm sóc tốt bản thân mình.

Tôi xạm mặt lại, phải chăng là do Chu Nguyên Hạo gây rối?

Nhưng mà vận mệnh dường như đang muốn chống lại tôi. Chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày không ra cửa, nhưng lại nhận được điện thoại từ lớp trưởng trường đại học nơi tôi học 3 năm, mời tôi tham gia buổi họp lớp tối nay.

Năm đó tôi thi vào Học viện Mỹ thuật Sơn Thành, được xếp vào lớp 1 khoa Tranh Sơn Dầu. Lớp chúng tôi có 35 người, nửa nam nửa nữ.

Tôi là người khá hướng nội, trừ khi là bạn thân thực sự, còn những người khác tôi đều không thích tiếp xúc quá nhiều, bởi vậy mà năm đó ở trong ký túc xá tôi bị cô lập, ba người cùng phòng chơi với nhau, đi đâu cũng đi cùng nhau, dạo phố du ngoạn, chỉ có tôi cả ngày ngồi ở trong phòng vẽ tranh. Tôi biết, họ luôn nói xấu sau lưng tôi rằng tôi thanh cao giả tạo.

Khi học ở đó tôi hầu như không có bạn nên tôi không muốn tham gia buổi họp lớp này, nhưng lớp trưởng báo với tôi là chủ nhiệm lớp Bành Nam cũng sẽ tới. Nghĩ lại học kỳ sau tôi sẽ quay lại trường và cũng sẽ học ở lớp của Bành Nam, nên không thể không nể mặt anh ta.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Tôi thay quần áo gọn gàng sạch sẽ và lái chiếc xe van cũ của mình rời đi.

Họp lớp tổ chức tại khách sạn Chilton, lớp trưởng Lý Đông Đông chi tiền ra, gia đình hắn làm nghề khai thác gỗ và rất giàu có.


Khi tới nơi, tôi đang định lái xe vào gara để đậu thì bị nhân viên bảo vệ chặn lại, lạnh lùng nói: "Có thẻ phòng mới được đậu xe".

Tôi còn chưa vào cổng, cũng không có thẻ phòng, chỉ có thể lùi xe lại, lại nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz chạy ngang qua, nhân viên bảo vệ cũng không hỏi thẻ một tiếng liền cho anh ta vào.

Tôi không phục, hỏi hắn tại sao không cho tôi vào, ngữ khí của hắn vẫn y nguyên lạnh nhạt, quanh co lòng vòng nói một tràng tiếng quan thoại lời nói khách sáo, cuối cùng có ý tứ là vì tôi lái xe tải cũ, căn bản không có khả năng thuê phòng để đậu ở khách sạn Chilton, hắn không thể để cho người không ra gì làm mất mặt mũi của khách sạn.

Tôi tức quá, ai nói tôi không thuê nổi?

Người sống cả một đời, không phải là bánh bao mềm mặc người bóp nặn. Tôi đỗ xe ở trước cổng Chilton, đi vào trực tiếp đặt một gian phòng xa hoa, sau đó đem thẻ phòng tới đập trên mặt hắn, hắn lập tức thay đổi bộ dạng tươi cười, cung cung kính kính mở cửa cho tôi. Có lúc, người chính là hạ tiện như thế. Bạn cùng hắn khách khí, hắn sẽ khi dễ bạn, bạn đánh hắn một bạt tai, hắn ngược lại kính trọng bạn.

Tôi đậu xe, đi thang máy lên phòng tiệc tầng sáu, trong thang máy có một con ma nữ mặc đồ phục vụ, chỉ là một cô hồn dã quỷ, cô ấy không hại người nên tôi cũng không quản cô ấy.

Vừa bước ra khỏi cửa thang máy, tôi đã cảm nhận được Chilton sang trọng biết bao, mọi thứ đều được trang trí lộng lẫy.

Lý Đông Đông đặt phòng tiệc nhỏ nhưng là phòng VIP, người ta nói phải là thành viên VIP mới được đặt, cho dù có tiền đi chăng nữa mà không phải VIP thì cũng không được đặt.

Nhiều bạn cùng lớp đã đến, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, có vẻ như mọi người đều đang làm rất tốt việc của mình.

"Khương Lâm, đang chờ cô đó, mấy năm rồi không gặp." Lý Đông Đông nhiệt liệt chào hỏi: "A? Cô xinh đẹp hơn rất nhiều, không phải là đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ chứ?"


Lý Đông Đông tính cách tương đối hào sảng, nói chuyện cũng rất ngay thẳng, tôi cười cười nói: "Không có chỉnh sửa, tôi làm gì có tiền phẫu thuật thẩm mỹ chứ."

Lý Đông Đông chào tôi vài câu, dẫn tôi ngồi xuống, để tôi ngồi cạnh ba người bạn cùng phòng.

"Khương Lâm, cô còn mở cửa hàng vàng mã không?" Người nói là Vương Tư Vũ, là một người bạn cùng phòng của tôi, cao gầy, nhà giàu, mặc toàn đồ hiệu nổi tiếng, đeo túi xách là hiệu LV kiểu mới nhất.

Giọng nói của cô ấy rất lớn, như sợ người khác không nghe thấy, tôi có chút không vui, tuy mở cửa hàng vàng mã cũng không có gì đáng xấu hổ, nhưng cô ta không phải là đang muốn kiếm chuyện với tôi sao?

Tôi miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nói: "Còn mở chứ, để nuôi cái miệng."

"Hồi đó cô là người học hành chăm chỉ nhất trong ký túc xá của chúng ta. Chúng tôi đều nói tương lai cô nhất định sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng, nhưng thật đáng tiếc cô lại bỏ học". Một cô gái khác nói.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Cô ta cũng là bạn cùng phòng của tôi, tên là Hướng Hà, là tuỳ tùng của Vương Tư Vũ, nghe có vẻ quan tâm đến tôi nhưng có cảm giác khó chịu.

"Khương Lâm, mở tiệm vàng mã có kiếm tiền được không?" Người lên tiếng là Vu Tiểu Ngọc, trên cổ có đeo một sợi dây chuyền kim cương, viên kim cương nặng hai carat, nhìn mà đau cả mắt.

"Tạm được." Tôi nói, "Miễn cưỡng có thể sống tạm."

"Vậy tại sao cô còn mở làm gì?" Vu Tiểu Ngọc nói: "Nếu không thì cô đi theo chị Tư Vũ đi. Chị Tư Vũ đã mở một phòng tranh, mỗi bức tranh đều có giá trên dưới chục vạn. Không phải cô vẽ tranh phong cảnh rất giỏi sao? Gần đây cô có tác phẩm nào không? Có thể mang đến phòng trưng bày của chị Tư Vũ để ký gửi bán."

Vương Tư Vũ có khẩu khí thương hại nói: "Đúng vậy, Khương Lâm, chúng ta đều là bạn học cũ, lại ở cùng phòng, việc này tôi có thể giúp, cô cần gì, cứ nói với tôi."


Tôi lên tiếng cảm ơn rồi không nói gì thêm, cô ta không hề có ý muốn giúp tôi, chỉ muốn khoe khoang mà thôi.

Bọn họ không nhìn thấy ánh mắt ghen tị ước ao của tôi, có chút không thú vị, cũng không thèm để ý đến tôi nữa, ba người ríu ra ríu rít nói chuyện, đem tôi gạt sang một bên.

Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn bước vào, mặc áo Armani màu đen cổ đứng, tóc được chải tỉ mỉ, khuôn mặt tuấn tú, khí chất văn chương.

"Thầy Bành." Vương Tư Vũ lập tức đứng dậy, "thầy Bành, thầy tới rồi, tụi em đã chờ thầy rất lâu rồi."

Bành Nam có xuất thân tốt, ngoại hình ưa nhìn, hồi còn làm cố vấn cho chúng tôi, anh ta rất được các bạn nữ yêu thích, bây giờ lại càng thành thục, ra ngoài chắc chắn sẽ gây ấn tượng với rất nhiều cô gái.

Bành Nam cuối cùng cũng bước ra khỏi đám phụ nữ, ngồi cạnh tôi, kinh ngạc nhìn tôi: "Khương Lâm? Phụ nữ trưởng thành đúng là có biến hóa thật đấy."

"Thầy Bành." Tôi mỉm cười chào anh ta.

"Tôi đã nhận được thông báo. Học kỳ sau em sẽ đi học lại phải không?" Bành Nam nhiệt tình nói: "Hồi đó tôi đánh giá cao về em, nhưng sau này em lại bỏ học. Tôi vẫn rất tiếc. Bây giờ thì tốt rồi. Ngôi sao năm đó đã trở lại."

"Cô muốn đi học lại à?" Vương Tư Vũ hơi ngạc nhiên, tôi gật đầu nói: "Ừ."

Nụ cười trên mặt Vương Tư Vũ lạnh hơn một chút: "Tôi thực sự ghen tị với cô đấy, cô lại có thể trở thành học trò của thầy Bành."

Bành Nam gật đầu nói: "Khương Lâm, nếu có khó khăn gì thì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ giúp đỡ hết sức có thể."

Có lẽ thái độ của anh ta quá nhiệt tình, tôi cảm thấy cách Vương Tư Vũ nhìn tôi có chút ác ý.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.