Chúng tôi đến Ma Thiên Luân, đúng lúc buồng lái từ từ trượt đến khu vực thả khách thì một cặp tình nhân trẻ bước ra với vẻ mặt ngơ ngác.
"Kỳ lạ, vừa rồi có nhiều người ngồi trên Ma Thiên Luân, sao bây giờ chỉ có mình chúng ta thôi?" Cô gái nói bằng tiếng Quảng Đông.
Mấy ngày nay tôi đang xem phim truyền hình Hồng Kông trong biệt thự nên có thể hiểu được một số từ Quảng Đông.
Người thanh niên đến hỏi chúng tôi, Thẩm Diệp dùng tiếng Quảng Đông thông thạo nói với hắn ta rằng có thể bọn họ đã đi vào không gian ma quỷ, bọn họ cười ha ha, dường như có vẻ không tin chút nào, còn cho rằng là trò đùa ngày Cá tháng Tư.
Tôi ở trong lòng mắng một câu não tàn, bây giờ đã là tháng Sáu rồi, ngày Cá tháng Tư đã trôi qua lâu rồi có được không?
Đột nhiên, đài phát thanh trong khu vui chơi vang lên: "Có ai còn sống ở khu vui chơi không? Tôi tên Bành Gia Vinh, đang ở phòng phát thanh. Nếu các bạn nghe được lời này thì hãy nhanh chóng đến phòng phát thanh, tôi ở đây tìm được một vật rất đáng sợ. Xin hãy nhanh chóng tới đây!"
Đó là tiếng của một người đàn ông, giọng nói có chút run rẩy, liên tục lặp lại mấy lần, ở lần cuối cùng khi hắn đang nói nửa chừng thì đột nhiên xoạt một tiếng, âm thanh bị cắt đứt.
Chúng tôi vội vã đến tòa nhà văn phòng của công viên giải trí, đó là một tòa nhà ba tầng trông khá cũ kỹ.
Đôi tình nhân kia tên là Trần Côn và Diệp Na vẫn đang tươi cười đùa giỡn, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh selfie.
Phòng phát thanh ở tầng trệt, cửa không khóa, tôi đang định mở cửa vào nhưng bị Ôn Noãn ngăn lại: "Cô Khương để tôi."
Cô ấy rút súng, đẩy nhẹ, cửa mở ra, mùi máu tanh nồng nặc ào về phía tôi, bụng tôi quặn lên, suýt nữa thì nôn ra.
Một xác chết ngồi trước micro của máy radio, mất đầu, máu phun lên bức tường phía sau, tạo thành hình chú hề quỷ dị.
Cặp đôi đi theo chúng tôi hét lên một tiếng, hoảng sợ ôm chầm lấy nhau.
Ôn Noãn cầm súng cẩn thận đi vào, kiểm tra thi thể rồi nói: "Anh ta đã chết được một lúc rồi, máu đã bắt đầu khô."
Tôi biến sắc, từ lúc nghe tin cho đến lúc tìm thấy thi thể chỉ mới có năm sáu phút.
Như vậy, người vừa rồi nói trong máy phát thanh, đến tột cùng là ai?
"Giết người!" Một tiếng hét vang lên, tôi quay lại thì thấy năm người trông như khách tham quan đang đi tới, trên mặt tất cả mọi người đều đang hoảng sợ.
Ôn Noãn nhanh chóng lấy chứng minh thư ra: "Đừng hoảng sợ, tôi là cảnh sát."
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, cô ấy nháy mắt nhìn tôi, tôi hiểu rõ, tám chín phần giấy cảnh sát đó là giả.
"Cảnh sát, nơi này xảy ra chuyện gì vậy?" Một người đàn ông mập mạp lau mồ hôi trên trán, "Khu vui chơi này xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao chúng tôi không thể ra ngoài? Có phải chúng ta đã gặp quỷ rồi không?"
Ôn Noãn nói, có thể mọi người đã đi vào không gian ma quỷ, cô ấy cũng không rõ lắm, để tất cả mọi người cẩn thận một chút.
Trong lúc Ôn Noãn đang giải thích với những khách tham quan đó, tôi bước vào phòng phát thanh và nhìn xung quanh, đột nhiên thấy bàn tay người chết đang nắm chặt lại, như thể đang cầm thứ gì đó trong tay.
Tôi mở các ngón tay của anh ta và lấy ra một tờ giấy dính đầy máu. Trên tờ giấy chỉ có một câu nhưng lại làm cho tôi rùng mình 'Một trong số các người là ma'
"Tìm được cái gì rồi?" Thẩm Diệp đi tới hỏi.
Tôi lập tức cất tờ giấy đi: "Không có gì."
Tôi bước ra khỏi cửa, lạnh lùng nhìn Thẩm Diệp, hắn đột nhiên xuất hiện ở đây một cách kỳ lạ, ai biết hắn thật sự có phải là Thẩm Diệp hay không?
Tôi nhờ Ôn Noãn nói với khách tham quan, bảo họ lấy vé ra xem, mọi người đều mua ở quầy vé hình cây nấm, toàn là vé ma.
Mà Thẩm Diệp càng đáng nghi hơn, hắn là người duy nhất mua tấm vé bình thường.
Một người mập mạp tên là Trương Trì, hắn liên tục lau mồ hôi trên trán nói: "Tôi nhớ có một bức tượng chú hề ở giữa khu vui chơi, chúng ta có nên đi xem không?"
Mọi người đều đồng ý, nhóm chúng tôi đi đến trung tâm khu vui chơi và nhìn thấy từ xa một bức tượng chú hề, bức tượng có kích thước tương đương một người bình thường, mặc bộ đồ màu đỏ.
Trương Trì kỳ quái nói: "Tôi từng đến khu vui chơi này rồi. Tượng hề này không phải mặc áo trắng sao?"
Thẩm Diệp lại gần sờ lên nói: "Đây là máu."
Tất cả mọi người đều kinh hãi, cô gái trong cặp đôi - Diệp Na sợ hãi nói: "Có phải người trong phòng phát thanh đã bị bức tượng này giế t chết hay không?"
"Chờ một chút," Thẩm Diệp nói, "Trong miệng tên hề có cái gì."
Miệng tên hề có một cái lỗ, Thẩm Diệp từ trong lỗ rút ra một tờ giấy, trên đó dính đầy vết máu. Trên tờ giấy viết: Người đầu tiên thoát ra khỏi mê cung tử thần sẽ nhận được vé xuất cổng.
Vé xuất cổng?
Nghĩa là, người đầu tiên ra khỏi mê cung tử thần là có thể rời khỏi công viên giải trí quỷ dị này phải không?
Trương Trì nói nhanh: "Có một mê cung tử thần ở phía đông công viên, là trò chơi được yêu thích nhất ở đây. Trong mê cung có rất nhiều cơ quan, giống như một ngôi nhà ma, đi tới đi tới, không biết từ nơi nào sẽ chui ra một con ma đến dọa người. Tôi đã từng chơi qua một lần, thực sự rất đáng sợ."
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của mọi người, hắn nhanh chóng nói: "Đừng lo, những con ma đó đều là hình nộm bằng nhựa hoặc là nhân viên giả dạng, chúng không phải ma thật."
Sắc mặt mọi người càng tái nhợt, công viên này đáng sợ như vậy, ai biết có phải ma thật hay không? Nhưng bây giờ ai cũng không thể làm gì, bên trong này không có đồ ăn, nếu ở lại đây sớm muộn gì cũng chết đói.
Một du khách có dáng dấp khêu gợi: "Trương Trì, mê cung đó ở đâu? Hãy đưa chúng tôi tới đó nhanh lên."
Trương Trì lau mồ hôi: "Theo tôi."
Chúng tôi đi đến khu phía đông của công viên, trước mắt mọi người xuất hiện một cánh cổng kỳ dị, cánh cổng được bao phủ bởi những con rắn nhựa, từng con một quấn lấy nhau, trông đặc biệt đáng sợ.
Bên trên cánh cổng, những con rắn độc màu đỏ tạo thành bốn chữ lớn: Mê cung tử thần.
"Em không muốn đi vào, ở đây đáng sợ quá." Diệp Na ôm chặt cánh tay bạn trai, nhỏ giọng nói.
Bạn trai Trần Côn có chút không kiên nhẫn: "Không muốn đi thì cứ ở ngoài mê cung một mình, không ai ép buộc đâu".
Diệp Na khó tin nhìn hắn ta, từ khi yêu nhau, hắn ta luôn chiều theo ý cô ta, bây giờ gặp phải khó khăn, hắn ta liền bắt đầu chán ghét mà vứt bỏ mình rồi?
"Trương Trì." Lại là người phụ nữ quyến rũ lúc trước, "Anh có biết cách ra khỏi mê cung không?"
Trương Trì gật đầu: "Các người đi theo tôi, tôi đưa các người ra ngoài."
Các du khách thần sắc khác nhau, trên tờ giấy nói: người đầu tiên ra khỏi mê cung sẽ nhận được vé xuất cổng, khi đến được lối ra, đoán chừng có thể sẽ xảy ra một trận ẩu đả điên cuồng.
Trương Trì dẫn đầu bước vào cửa Mê Cung Tử Thần, vừa bước vào, chúng tôi cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ, bầu trời vốn chỉ hơi tối một chút đã tối sầm hoàn toàn. Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại, rõ ràng chỉ mới 3h30 chiều mà trời đã tối đến mức có cảm giác như đêm khuya. Trong mê cung có đèn, nhưng vì muốn tạo ra bầu không khí rùng rợn, nên những ánh sáng đó khiến toàn bộ mê cung trở nên quỷ dị hơn.
Các du khách nữ bất giác tiến đến gần những người đàn ông bên cạnh, Ôn Noãn theo sát tôi thì thầm: "Cô Khương, đừng sợ, có tôi ở đây."
Thẩm Diệp khinh thường cười một tiếng nhưng không nói gì.
Chúng tôi vừa vòng qua mấy chỗ rẽ, bỗng nhiên phía trước trên vách tường xuất hiện một hang động hình dạng con dơi, bên trong tối tăm đến mức chúng tôi không thể nhìn rõ được gì.
"Bên trong hình như có tiếng động?" Diệp Na thấp giọng nói.
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nghe thấy soạt một tiếng, một đoàn dơi từ trong huy3t động tràn ra, du khách lập tức hoảng sợ la hét, bỏ chạy tứ tung.
Tôi một bên đề phòng những con dơi kia, một bên la lớn: "Mọi người bình tĩnh một chút, không được chạy loạn!"
Nhưng chẳng có ai nghe lời tôi cả, chờ đoàn dơi bay qua hết, tôi nhìn lên thì thấy đã mất tích ba người.
Một trong số họ là người phụ nữ quyến rũ vừa rồi, cùng với một ông chú trung niên và một cậu bé mười sáu, mười bảy tuổi.
Không ai nguyện ý đi tìm bọn họ, dù sao trước đó đều không quen nhau, bây giờ lại là đối thủ cạnh tranh.
Tôi không dám hành động liều lĩnh nên yêu cầu mọi người tập trung gần lại và tiếp tục đi theo Trương Trì.
**********
Mà bên này, mỹ nữ quyến rũ đang chạy như bay, cuối cùng cũng kiệt sức nên dừng lại, dựa vào vách tường thở hổn hển.
"Thật sự là xui xẻo." Cô ta tự nhủ: "Bà đây chẳng qua là muốn đến công viên giải trí chơi một chút, tự dưng lại xảy ra chuyện như thế này. Nếu biết trước xảy ra chuyện như vậy, thà ở nhà tiếp thêm vài người khách còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn."
Người phụ nữ quyến rũ này tên là Uông Đan, cô ta làm gái ngành. Nước Hồng Kông cho phép loại ngành nghề này, nhưng không cho phép những kẻ dắt mối dựa vào phụ nữ để sinh tồn.