Cô Gái Hai Thế Giới

Chương 14: Ký ức bị vùi lấp



Nơi này là?

"Hộc...hộc...hộc..."

- Ai vậy?

Tiêu Dao ngơ ngác nhìn bóng người chạy phía trước kia.

-Khoan đã, tôi muốn hỏi một chút

Cô gái kia dường như không nghe được, bước chân vẫn như cũ không có dấu hiệu dừng lại nào.

Hết cách, cô muốn giơ tay vỗ vai người nọ.Nhưng chính lúc này điều kì dị đã xảy ra. Bàn tay cô rõ ràng xuyên qua thân thể cô gái. Chẳng lẽ cô lại gặp qủy...Không đúng, đây có thể là một giấc mơ, nhưng nó lại mang ý nghĩa gì cơ chứ?

Đè nén lòng hiếu kì xuống, Tiêu Dao tiếp tục theo dõi diễn biến. Chỉ thấy cô gái chạy vào một nhà kho bỏ hoang, cẩn thận đóng kín cửa. Sau khi quan sát xung quanh thấy không hề có người thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhấc chân đi tới một góc khuất.

Lọt vào tầm mắt là một cô gái đang bị trói chặt chân tay, quần áo rách tả tơi để lộ ra những vết thương tím bầm, nhiều vị trí còn nhìn rõ máu tươi vẫn không ngừng chảy. Mái tóc lộn xộn che kín gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt giăng đầy tơ máu, che kín phẫn hận.

Đôi mắt này thực sự quá quen thuộc nhưng không hiểu tại sao mà Tiêu Dao lại không thể nhớ ra nổi. Toàn bộ suy nghĩ giống như bị xáo trộn, tựa như trí nhớ bị che phủ dưới lớp sương mù, không sao mà thấy được ánh sáng.

Nhưng đúng lúc này, cô gái đã dẫn cô tới đây lại lên tiếng, trả lời câu hỏi mà cô chưa có đáp án:

- Tiêu Dao, ha ha, tư vị sống không bằng chết cũng không tồi chứ?

Tiêu Dao? Là cô sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

- Mày không phải rất giỏi sao? Gia thế tốt, lại xinh đẹp, có phụ huynh hết thảy che chở yêu thương, có vị hôn phu anh tuấn quyền thế. Từ nhỏ mày đã là công chúa cao qúy lúc nào cũng được người khác vây quanh nịnh bợ lấy lòng, còn tao chỉ là con gái của người đàn bà thấp hèn, lúc nào cũng bị người coi thường là dã chủng. Tao với mày vậy mà lại là chị em cùng cha khác mẹ, thật là nực cười đúng không? Vì vậy mà tao chán ghét mày, căm hận mày thề phải cướp hết tất cả những gì thuộc về mày. Toàn bộ là của tao, là mày đoạt của tao 18 năm qua, bây giờ mày phải trả lại kể cả gia đình, danh phận, vị hôn phu hay những ánh nhìn ngưỡng mộ, nịnh nọt kia. Nhưng mà tao không cam lòng,rõ ràng Tiêu Dật cũng là anh trai của tao cơ mà, tại sao anh ấy trong mắt trong lòng lại chỉ có mày. Mày không thông minh bằng tao, không được mọi người yêu qúy như tao, mày kiêu ngạo, mày chua ngoa, mày khinh thường ngừơi khác, lúc nào cũng cao cao tại thượng, tại sao anh ấy cứ coi như không nhìn thấy, vẫn sủng mày vô pháp vô thiên?

Cô ta càng nói lại càng điên cuồng, nét mặt vặn vẹo như ác qủy từ địa ngục

- Tiêu Dao, mày không biết đúng không? Anh ấy yêu mày, mà tao lại yêu anh ấy!

Cả hai Tiêu Dao đều trợn tròn mắt không thể tin được, Tiêu Linh thấy vậy thì càng cười lớn:

-Ngạc nhiên lắm đúng không? Hahaha... Tất cả nam nhân xung quanh tao chỉ là để chơi đùa mà thôi. Bọn họ ngay cả một sợi tóc của anh ấy cũng không bằng. Anh ấy mới là đế vương chân chính, ưu tú, cường thế,tuấn mỹ. Kể cả quyền lực kinh người kia nữa,không chỉ là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Tiêu thị mà còn là thiếu chủ Mafia, thế lực hắc đạo trải khắp thế giới. Anh ấy là hoàn mỹ như vậy, lại vô điều kiện yêu mày vì mày mà từ bỏ tất cả mọi thứ. Thế giới này thật không công bằng! Mày thì có cái gì tốt xứng đáng anh ấy yêu như vậy? Chỉ có cái dung mạo hồ ly tinh này thôi.

Tiêu Linh nhấc cằm "Tiêu Dao" lên, trong tay xuất hiện một con dao sắc bén, cô ta cười một cách qủy dị:

- Mày nói xem, nếu tao vạch lên khuôn mặt xinh đẹp này vài vết dao thì anh ấy có còn yêu mày nữa không?

Nói rồi cô ta giơ con dao lên, lưỡi dao loé lên ánh sáng lạnh lẽo

Tiêu Dao nhìn lưỡi dao lại gần khuôn mặt "mình" mà không thể làm gì, chỉ kịp hét lên một tiếng:

-Không!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.