Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết

Chương 23: Viêm Trụ - Rengoku Kyoujurou



Tanjirou chia tay với mọi người ở trong trang viên vì sức khỏe đã hồi phục, cậu cùng với bạn bè làm nhiệm vụ tiếp theo.

Hỗ trợ vị Viêm trụ - Rengoku.

Sau khi trải qua một hành trình dài để đến ga tàu lửa, cả bọn đều cảm thấy mệt mỏi vì... Inosuke cứ bảo đấy là một thứ vũ khí hủy diệt đe dọa tính mạng của mọi người, Tanjirou thì lại bảo đấy là một vị thần linh để bảo vệ mọi người. Cậu bé tóc vàng đi cùng với hai người bọn họ bất lực, dù cho đã giải thích rất cặn kẽ đấy chỉ là một phương tiện.

Xong, cả ba lên đều lên tàu.

-"Chúng ta đã vào được bên trong bụng nó!! Chiến thôi anh em!!"

Zenitsu rít lên trong sự xấu hổ.

-"Dừng lại đi cái thằng này!! Ngại chết mất!!"

Rồi cậu quay sang Tanjirou hỏi.

-"Nè Tanjirou, cậu biết cái vị Viêm trụ đó như thế nào không?"

Tanjirou gật đầu, cười tươi rói trả lời.

-"Anh ấy có mái tóc vàng như chớp vậy, tớ còn nhớ mùi của anh ấy, anh ấy rất..."

-"Ngon quá!!"

Tanjirou lập tức giật mình nhìn ra phía trước, mái tóc vàng óng ánh như tia chớp lộ ra, miệng la lớn từ ngon quá. Có vẻ như anh ta đang ăn cái gì đó...? Zenitsu há hốc mồm, lập tức quay sang nhìn đồng bọn.

-"Ê Tanjirou, anh ta thật sự là Viêm trụ sao? Chẳng khác gì một tên ham ăn..."

-"À ừm..."

Tanjirou không nói được lời nào chỉ biết ậm ừ cho có lệ, cậu cũng chưa hề nghĩ tới một người trụ cột sẽ khác lạ thế này.

Thật ra thì những ai làm trụ cột cũng chẳng được bình thường.

Thiếu niên tiến lại gần anh, hỏi.

-"Uhh... xin lỗi...?"

Anh quay ngoắt sang, gương mặt nở nụ cười nhìn cậu.

-"Ngon!?"

Tanjirou khựng lại, mặt hoang mang.

-"À, ừm, tôi... hiểu mà."

*

Hơi thở của Lửa, thức thứ nhất: Bất Tri Hỏa.

Thanh kiếm được rút ra trước đó, Rengoku di chuyển bản thân về phía trước, ngọn lửa phừng cháy rất nhanh đã chém xuyên qua đầu con quỷ trước mặt. Anh ngưng lại ngay sau đó, máu bắt đầu phún ra từ cổ con quỷ, ánh mắt sắc bén như diều hâu lia ngay sau để xác nhận nó chết hay chưa. Rồi anh tra kiếm vào vỏ.

Tanjirou sau khi nhìn thấy kiếm pháp của anh liền không kìm được mà hò reo, thật sự là cậu mém phát khóc khi nhìn thấy đường kiếm hoàn hảo của anh. Nhát chém thật ngọt và sắc, cậu còn chưa kịp thấy đầu con quỷ nó rơi ra khi nào mà anh đã tra hẳn kiếm vào vỏ rồi, quá nhanh!

-"Tuyệt quá đại ca!! Xin hãy nhận em làm đệ tử!!"

-"Được thôi, tôi sẽ huấn luyện cậu thành kiếm sĩ tài ba!"

-"Em nữa!!"

-"Ta nữa!!"

-"Được thôi, tôi sẽ huấn luyện tất cả các cậu!"

-"Đại ca Rengoku!!"

Cả đám reo lên trong niềm vui và hạnh phúc.

Nhưng chẳng ai biết rằng, đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ không hề có thật và nó đang bị chính một con quỷ điều khiển.

-"Chết trong giấc mơ của mình chính là phước lành đó~"

*

Rengoku Kyoujurou đang nắm giữ chức Viêm trụ trong sát quỷ đoàn, anh ngay thẳng chất phát, luôn năng nổ và giữ nụ cười trên môi. Có thể nói, anh chính là đang gắng gượng từng ngày cùng với người bố của mình. Bố anh be bét trong rượu chè, mượn rượu giải sầu vì mẹ anh mất, bố anh yêu vợ mình rất nhiều. Ngoài ra anh cũng phải giữ dáng vẻ của người anh trai, một người anh biết yêu thương em trai của mình.

Đó là những gì anh phải có được, anh đã rất cố gắng để đi đến được ngày hôm nay. Vinh dự được nhận chức trụ cột, nhưng cũng vì thế mà mạng sống luôn bị đe dọa bất cứ lúc nào. Trong giấc mơ của anh, có em trai và bố, y hệt như thường ngày vậy, chẳng khác là bao.

Trên nóc tàu xe lửa, có một con quỷ với làn da nhợt nhạt trong màn đêm, mái tóc đen lòa xòa bay theo gió, hắn nở một nụ cười nhẹ chứa đầy sự thanh thản và từ bi, hay nói đúng hơn đó chính là một nụ cười tàn bạo và độc ác.

-"Cứ thế này mà chết trong giấc mơ của các ngươi đi."

-"A, có con ruồi nhặng lộng hành này."

Hắn đột nhiên sợ sệt đến đổ mồ hôi, hắn cảm nhận được sát khí lạnh lẽo rợn người đến mức nào. Không cho kẻ đằng sau có cơ hội chém đầu mình, hắn nhảy bật ra đằng trước rồi quay lại. Chớp mắt, bóng hình ở phía sau hắn đã áp sát, thanh kiếm cũng đang trong tư thế được rút ra. Đồng tử hắn co lại, không ổn, không né kịp!!

Hơi thở của Tuyết, thức thứ nhất: Tuyết trảm • Tuyết Mạn Hàn.

Thanh kiếm lạnh như băng tuyết chém ngang qua đầu hắn, rồi trong phút cuối cùng, hắn chợt nở một nụ cười đắc thắng. Cô không hiểu vì sao hắn lại cười như vậy, rồi bản thân rơi vào nơi hố đen sâu thẳm.

___________

Chà, tự nhiên nhìn lại mấy cái thức của hơi thở Tuyết thấy nhục vl =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.