Mình biết rằng khúc truyện chỗ anh em thượng huyền đi nhanh quá rồi, đọc manga mà hồi hộp vãi ra. Nhưng mà đây là mình viết nên mình sẽ cho nó nhanh hơn, tránh tình trạng mí pạn chán truyện mình:((
_________
Anh em thượng huyền kia ngỡ ngàng, đầu họ đã rơi xuống đất. Còn cô thì đứng cách xa rất nhiều, tay vỗ liên tục như cảm thán Uzui Tengen - người đang thân mang trọng thương và trúng độc. Anh ta không hề di chuyển hay thi triển bất cứ một chiêu thức nào nên anh hoàn toàn nhận ra được... là do cô.
-"Cái quái gì vậy!? Làm thế quái nào mà đầu của cả hai chúng ta lại bị rơi xuống chứ!? Cái cách di chuyển quái gì vậy!? Sao anh lại bất cẩn vậy chứ anh hai! Bây giờ thì cả hai đều sắp xong đời rồi!"
Daki hét lên trong sự phẫn nộ, ả đang bực tức không thể nào nguôi nổi, vốn dĩ tiền đồ ả còn rộng vô lượng. Ấy vậy mà... vậy mà trong đêm nay lại kết thúc nhanh gọn như vậy!? Nhưng anh trai kính mến của ả cũng chẳng kém, vốn dĩ hắn còn tức giận hơn cả ả. Cái tính tình của hắn vốn dĩ nóng nảy, bị một nỗi nhục thế này, sao hắn chịu nổi chứ?
-"Mày thì khác gì tao!? Sao mày lại không di chuyển!? Sao mày lại để nó chặt đầu chứ hả đồ ngu ngốc!!"
-"Trời ơi em ghét anh!! Đồ vô dụng!! Không thể nào anh là anh trai của em được!! Không thể nào!!"
Tanjirou chặn miệng anh trai ả bằng tay mình, vẻ mặt đượm buồn chứa chan tình thương của một người anh trai cả, tâm trí cậu mách bảo rằng nên an ủi họ ngay lúc này.
-"Không phải như vậy, nhưng gì các người nói đều không phải sự thật. Và... vĩnh biệt, an nghỉ nhé."
*
Xà trụ Obanai khi nhận được tin đã đến chỗ Uzui Tengen, người đang bị trọng thương khi đã chiến đấu với địch.
-"Hồ hồ, lục là số yếu nhất, ừm ừm, nhưng mà không sao vì tôi cũng tuyên dương vì đã đánh bại một trong các thượng huyền, nhưng dù sao lục vẫn là số cuối cùng."
Đó là những lời mà anh ta phun ra khi thấy bộ dạng tả tơi của Uzui, như một lời mỉa mai Uzui yếu đuối. Một trong những người vợ của anh ta quát lên nhưng chẳng làm gì được, Uzui thì không thèm đếm xỉa tới lời nói của Obanai, cười mỉm một cái rồi cho qua. Rồi lại đánh mắt nhìn sang chỗ thiếu nữ tóc trắng kia đứng, nền gạch bị nứt vỡ nhưng không tạo ra tiếng động. Thật là một sức mạnh phi thường.
-"A, có lẽ tôi nên nghỉ ngơi."
Obanai Iguro ngay lập tức phản bác lại.
-"Các thợ săn quỷ đang dần yếu đi, và trụ cột đang dần mất đi từng người. Rengoku nghỉ hưu đã là một cú sốc lớn đối với các trụ cột, vậy mà anh còn định nghỉ luôn sao? Đừng có đùa, anh phải ở lại!"
Suma nước mắt ròng ròng không kìm được quát lại Iguro trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
-"Tengen-sama đã cố gắng hết sức rồi! Ngài ấy đã cố gắng hết sức rồi! Vậy nên đừng có nói như kiểu ngài ấy vô dụng như thế!"
Uzui hoàn toàn ngạc nhiên khi thấy vợ mình lại kiên cường như thế, vậy thì anh cũng không được nản chí trước lời nói gươm đao của bạn anh được nhỉ?
-"Bọn chúng là tương lai, bọn trẻ vẫn sống và đang phát triển. Một ngày nào đó chúng sẽ làm được."
Chợt chàng trai tóc đen mở to mắt giật mình, anh như bị kích động nhưng vẫn từ từ hỏi.
-"Bọn chúng... vẫn còn sống sao?"
*
-"Khụ khụ! Một trong những thượng huyền đã bị tiêu diệt sao? Có thật không, khụ khụ!!"
Amane ở kế bên vuốt lưng người chồng của mình, nét mặt lo lắng hiện rõ lên trên mặt. Người đàn ông trẻ tuổi nhưng đã gầy gò ốm yếu tới nằm liệt giường, toàn thân tím tái xuất hiện một lời nguyền không thể nào xóa bỏ. Vị chúa công rất vui mừng khi nghe được tin một trong những thượng huyền đã bị tiêu diệt, không kìm được lòng mà lồng dậy. Xong kết cục là ho ra máu, một màu đỏ thấm vào thảm khiến cho Yuki thấy không ổn.
-"Oyakata-sama, ngài nên nghỉ ngơi và đừng kích động như vậy."
-"Chàng à, Yuki nói đúng, chàng nên nghỉ ngơi..."
Ubuyashiki lắc đầu, đáp.
-"Không, đây là điềm báo, một điềm báo suốt hơn mấy trăm năm. Bánh xe đã xoay chuyển cục diện tình thế... đây là một điềm báo đó Amaen, nàng có thấy không?"
Nàng vội gật đầu, rồi kêu người đun một chút nước nóng với thuốc, nhưng Yuki vẫn nhíu chặt mày không thôi. Cô mấp máy môi, nói.
-"Giá như tôi có ở đó sớm hơn thì những người khác đã không chết... nhưng người vô tội."
Bàn tay cô bấu chặt vào quần khiến nó bị nhăn nhúm, mi mắt rũ xuống che đi nỗi buồn được cất giấu sâu trong đáy mắt. Do chiếc mặt nạ cáo nên chẳng ai thấy được cảm xúc cô bây giờ, nhưng Oyakata biết được nỗi đau đớn lớn như thế nào khi cô phải để cho hàng tá người phải chết oan do sự chậm trễ của cô.
-"Yuki, con không có lỗi. Đừng tự trách bản thân mình."
-"Vâng thưa ngài..."
____________
Vote đâu =( đưa vote đây không mình pắn àk. Sao bạn hồ đồ quá dậy???