Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 29



Chiếc mui trần màu đen lao vun vút trên quốc lộ, cuối cùng dừng trước 1 ngôi biệt thự vô cùng lộng lẫy cạnh bờ biển. Nó và Nhật Nam bước xuống xe, tay cầm thiệp mời sang trọng bước vào. Ngô gia quả là vượt xa sức tưởng tượng của nó, Lâm gia đã lộng lẫy, xa hoa nhưng so với Ngô gia vẫn kém cạnh rất nhiều...Tòa biệt thự thiết kế theo kiến trúc cổ, có thể nhìn ra ngôi biệt thự này đã tồn tại cũng khá lâu nhưng lại không hề giảm vẻ sang trọng của nó. Ngược lại chính lối thiết kế này lại khiến người ta liên tưởng đến 1 cung điện của hoàng gia kiêu xa nhưng vô cùng bí ẩn...2 hàng vệ sĩ mặc ves đen đứng nghiêm chỉnh ở lối vào y như những cấm vệ quân trong lịch sử..Và nó hoàn toàn trố mắt đến nỗi woa lên 1 tiếng khi bước vào trong phòng khách của tòa lâu đài này. Tất cả thiết kế bên trong hoàn toàn khác với vẻ bên ngoài của nó, toàn bộ đều được thiết kế theo lối phương tây sang trọng, quý phái...Những bàn tiệc màu trắng thuần khiết thoang thoảng mùi hoa hồng quyến rũ...Đang mải mê chiêm ngưỡng cảnh đẹp này thì nó giật mình bừng tỉnh khi Nhật Nam khẽ lay tay nó.

-"Sao hả? người máu lạnh như cậu cũng biết hưởng thụ vẻ đẹp sao." NN nói pha chút giễu cợt.

-"Không được hả? nhà nước cấm sao?" nó đáp bực bội rồi chuyển mắt nhìn xung quanh.

-"Cậu tìm ông chủ à? Ông ấy hình như đã cùng quản gia sang Nhật giải quyết chuyện rồi."

-"Ừm." nó đáp khẽ rồi tiện tay cầm 1 lý rượu vang trên bàn.

Phập...toàn bộ bóng đèn đều bị tắt, mọi người hơi nhốn nháo rồi tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Nó cố nheo mắt nhìn trong màn đêm đó, miệng khẽ cong tạo thành 1 nụ cười khó hiểu...Căn phòng sáng dần lên với những ánh nến lung linh huyền ảo, tất cả tiếng ồn ào đều im bặt, chuyển mắt nhìn về đằng trước, 1 tiên nữ hạ phàm-có thể nói như vậy-Hải Yến ngồi trên 1 chiếc đu nhỏ kết đầy hoa hồng đang được thả rất nhẹ nhàng xuống 'sân khấu' . Không có lời nào có thể tả hết khung cảnh này. Hải Yến mặc 1 bộ váy trắng tinh khôi, gương mặt trắng hồng thoa 1 lớp phấn nhẹ, ngón tay thon dài, trắng muốt, khóe miệng khẽ mỉm cười, có thể nói cô chính là 1 bức trắng điêu khắc hoàn mĩ mà tạo hóa đã tạo ra. Tất cả dường như chìm đắm mãi trong nhan sắc diễm kiều đó cho đến khi 1 giọng nói trầm vang lên...

-"Quí vị, tôi rất cảm ơn khi mọi người đã dành chút thời gian đến mừng sinh nhật tròn 17 tuổi của công chúa nhỏ của Ngô gia chúng tôi..."

Tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, bất giác nó đưa ly rượu lên miệng uống rồi lại khẽ nhìn về phía người đàn ông đó-Ngô Vĩ Đông.

-"Xin mọi người trật tự, và nhân tiện đây tôi cũng muốn giới thiệu con trai tôi-người thừa kế tập đoàn Ngô gia này-Ngô Minh Nhật."

Nó suýt đánh rơi ly rượu trên tay khi nghe cái tên đó-NGÔ MINH NHẬT-đúng vậy, cũng đã khá lâu rồi chưa từng ai nhắc đến cái tên đó. Nó hơi run run thầm nghĩ:"Có thể chỉ là trùng hợp thôi." nhưng cũng ngước mặt lên nhìn người thiếu niên đó...Nó hoàn toàn bàng hoàng khi nhìn thấy người trước mặt, vẫn nét mặt thon sắc đó, vẫn mái tóc đó, vẫn ánh mắt đó, tất cả tất cả dường như không hề thay đổi, trước mặt nó vẫn là cậu bé năm ấy, trên cổ cậu còn đeo sợi dây truyền hình chim ưng....Nó đứng trơ người, mọi cảm xác ồ ạt tràn về, nó cảm thấy khóe mắt mình hơi cay, gần 10 năm rồi, đúng vậy, cậu đi mà không hề viết 1 lá thư hỏi thăm nó, có lẽ cậu đã quên nó, quên 1 cô nhóc máu lạnh, thờ ơ năm nào, tất cả cũng tại nó suy nghĩ quá nhiều mà thôi, nó tự an ủi mình phải đứng thật vững, phải kiên cố...

-"Hân, Hân..." Nhật Nam giật mình khi thấy nó như vậy, y như 1 bức tượng phỗng vậy.

-"À...hả?" nó bừng tỉnh nhìn NN.

-"Cậu sao vậy? mệt hả?"

-"Không sao."

-"Chắc là lần đầu tiên nhìn thấy 1 bức tranh tuyệt mĩ như vậy nên chạnh lòng chứ gì?" 1 tiếng nói lạnh lẽo vang lên cứ y như dưới âm phủ vọng lên vậy.

Theo phản xạ nó quay người lại, hừ vẫn là đứa biến thái đó.

-"Biến đi." lời nói của nó vang lên rất khẽ nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy run người.

-"Khả Hân nếu cậu mệt thì chúng ta về." Nhật Nam liếc xéo người trước mặt rồi kéo tay nó.

-"Mới đến mà đã vội đi vậy sao? Lâm gia đâu phải như vậy."

-"Dương Hoàng Tuấn, Lâm gia chúng tôi ra sao mắc mớ gì đến Dương gia mấy người." nó gằn giọng, có trời mới biết nó đang muốn giết chết người trước mặt đến chừng nào.

Hắn khẽ nhếch mép rồi đưa tay giật lấy ly rượu trong tay nó, khẽ xoay làm chất lỏng không ngừng chuyển động.

-"Cả cách thưởng thức rượu vang thế nào cậu cũng không biết sao? Ly rượu mà cầm như vậy thật không đáng là 1 đại tiểu thư."

Nó nhếch mép rồi lấy 1 ly rượu khác trên bàn.

-"Không ngờ Dương gia lại thù dai như vậy? có phải lần trước làm cậu bẻ mặt ở Sunshine nên cậu định trả thù tôi đúng không? Lâm gia chúng tôi không cần mấy người biến thái như cậu dạy đời, bởi lẽ có khi chúng tôi còn từng trải hơn là loại công tử bột như cậu nên tốt nhất hãy ngậm miệng lại đi." Lời nói của nó như 1 cơn gió lạnh lẽo của mùa đông thổi đến tai hắn.

-"Xin lỗi, tôi là Ngô Minh Nhật rất vui khi biết đến 2 vị công tử và vị tiểu thư đây." 1 giọng nói trầm bổng vang lên xé tan bầu không khí căng thẳng.

Cả 3 người họ đều quay người lại nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

-"Minh..N..h..ậ...t." nó run giọng nhìn về phía Nhật.

Minh Nhật hơi nheo mày bất giác nhìn nó, ánh mắt lộ vẻ hoài nghi.

-"Khả Hân cậu sao vậy? cậu quen Ngô thiếu gia sao?" NN cau mày có vẻ khó chịu.

-"Khả Hân?" Minh NHật thốt lên rồi lại nhìn nó:"Có thật là em không?"

Nó đứng đó khóe miệng nở nụ cười rồi gật đầu. Không thể kiểm soát Minh Nhật vội đưa tay ôm chầm lấy nó khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng .

-"Cô em gái ngốc này, có biết anh tìm em bao lâu rồi không?"

Nhật Nam và Hoàng Tuấn nhìn nhau,rốt cuộc xảy ra chuyện gì? 2 người họ quen nhau sao? hành động của Minh Nhật và nó tạo ra 1 dấu hỏi khổng lồ trong đầu mỗi người.

-"Bỏ em ra đi, em lớn rồi đâu phải con nít nữa." nó cất giọng nhẹ đến mức chỉ có thể thật sự chú tâm mới có thể nghe được.

-"Không ngờ lại gặp em ở đây, anh có nghe cô Ngọc Anh nói em đã được nhận nuôi nhưng cô ấy lại không nói cho anh biết ai đã nhận nuôi em."

-"À...nói chung chuyện dài lắm."

-"À em quen Hoàng Tuấn sao?" lúc này Minh Nhật mới chú ý là vẫn có người đứng ở đây.

-"Hừ, em tưởng anh quên người em trai này rồi chứ." Hoàng Tuấn cau mày chép miệng rồi cất giọng:"Cô ấy là con gái cưng của chú Lâm đấy!"

-"Ồ, thật sao?" Minh Nhật ngạc nhiên:"vậy mà chú ấy chưa từng nói với anh chuyện này."

-"Anh chỉ biết cắm đầu vào công việc chứ có bao giờ để ý đến xung quanh đâu." Hoàng Tuấn khịt mũi.

-"Sao mọi người lại tập trung ở đây vậy? có chuyện gì sao?" 1 giọng nói nhẹ nhàng vang lên rất ngọt tai:"Khả Hân lại gặp nhau rồi."

-"Hải Yến, tôi cũng vậy, chúc mừng sinh nhật cô."

-"Đừng khách sáo vậy, người nhà cả mà, mọi người nhập tiệc đi đừng đứng đây nữa vào trong đi."

Dứt lời Hải Yến kéo tay Hoàng Tuấn và Minh Nhật vào rồi khẽ nhìn nó mỉm cười.

-"Vẫn đáng ghét như vậy, hừ." nó khẽ nói.

-"Ai đáng ghét cơ." Nhật Nam bước lại hỏi nó.

-"Người đáng ghét." nó nói rồi cũng theo bọn họ.

-....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.