Hạ Vy nằm bất động trên giường bệnh ( quan trọng hoá vấn đề), đầu quấn
băng trắng xoá, chiếc áo trắng lấm tấm những giọt máu đã khô, khuôn mặt nhợt nhạt đến đáng thương. Nhật Nam ngồi ở ghế đối diện, cẩn thận rót
sữa ra cốc rồi tiến lại phía Hạ Vy:
-” Cậu thấy sao rồi? Đỡ hơn chưa? Khả Hân chỉ là sơ ý thôi, cậu đừng giận cậu ấy.”
Hạ Vy nhíu mày, giọng hơi buồn bực:
-” Mình không sao. Nam không phải lo đâu. Hơn nữa đây là sự cố ngoài ý muốn nên mình cũng không giận Hân đâu.”
Nhật Nam cười nhẹ rồi đặt ly sữa vào tay Hạ Vy:
-” Cậu uống chút sữa đi.”
Hạ Vy nhăn nhó mặt, ấp úng:
-” À, mình chưa khát... với lại tay mình đau lắm.”
Nhật Nam chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng ồn đến chói tai từ bên ngoài truyền vào.
-” Crush à, cậu đừng giận mà, mình không cố ý đâu. Ai biết tiểu thư nhà cậu lại có sức mạnh như vậy.”
-“...”
-” Được rồi mình sẽ vào xin lỗi Tiểu Vy đáng ghét kia, cậu đừng giận nữa, năn nỉ mà....”
Tiểu Vy đáng ghét? Hạ Vy lẩm bẩm câu của Daniel, gương mặt cô ửng hồng.
-” Thôi ngay đi Daniel, cậu có tin tôi giết cậu ngay ở đây không?”
Daniel giận đến tím mặt, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ. Hoàng Tuấn đi bên
cạnh khẽ liếc sang ai đó rồi mỉm cười, báo hại Daniel mắt long sòng sọc.
Khả Hân gõ cửa phòng y tế rồi bước vào. Nhật Nam đang cầm ly sữa cho Hạ Vy uống, một bức tranh tuyệt mĩ về trai tài gái sắc. Daniel nháy đểu với Nhật Nam, giọng trêu chọc:
-” Oh no. “Cảnh hot”, thật xin lỗi vì đã chen ngang hai người.”
Hoàng Tuấn cũng cười nhẹ tiếp lời:
-” Hai người đẹp đôi thật đấy. Hạ Vy cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Dứt lời ai đó quay sang nhìn nó:
-” Giá mà cậu "ngoan ngoãn" được một phần như Hạ Vy thì tốt.”
Nhật Nam đứng dậy, nhìn mọi người nhưng đúng hơn là nhìn cô gái mặt lạnh kia:
-” Mọi người đừng hiểu nhầm, Hạ Vy đau tay nên tôi mới giúp thôi.”
Hoàng Tuấn nhếch mép:
-” Mọi người chỉ tuỳ tiện trêu cậu thôi. Sao lại cuống lên như vậy, có tật giật mình à?”
-” Mình cũng có lỗi trong chuyện này, nếu cậu giận thì cứ giận mình Daniel này thôi, Hân không cố ý đâu.”
Trong lòng Hạ Vy dâng lên sự tủi thân cùng ganh tỵ cực độ. Rõ ràng là mọi
người đều hỏi thăm sức khoẻ của cô nhưng cô lại có cảm giác như họ chỉ
vì Khả Hân mới làm vậy. “ “ Lâm Khả Hân, cô đúng là hồ ly tinh.”- Hạ Vy
lẩm bẩm.
Mọi người nán lại nói chuyện với Hạ Vy một chút nữa rồi rời đi. Nhật Nam được cắt cử ở lại vì thương người phải thương cho trót.
Vốn dĩ định quay về lớp học tiếp nhưng khi nghe thấy tiếng bàn tán vẫn chưa dứt, Hoàng Tuấn kéo tay Khả Hân đi ra ngoài.
Chỗ dừng xe là bãi biển vắng lặng, cạnh con đường cao tốc nhưng lại rất ít
người biết chỗ này. Một nơi thanh bình ngay giữa lòng thành phố, nơi
không dính chút tạp chất, nào, nơi khiến con người ta cảm thấy yên
bình.Khả Hân nhíu mày nhìn mặt biển mệnh mông. Cũng khá lâu nó không
quay trở lại đây, không ngờ Hoàng Tuấn cũng biết chỗ này.
-” Cậu hay đến đây sao?”
Nó nhắm mắt hít thở bầu không khí hiếm có này, miệng mấp máy hỏi vu vơ.
Đáp lại là tiếng " ừ " nhẹ của Hoàng Tuấn. Lúc lâu sau mới có tiếng nói tiếp:
-” Đây là nơi mà người quan trọng nhất của tôi tìm đến mỗi khi cô ấy buồn.”
-” Người quan trọng nhất? Cẩm Tú xem ra cũng có nhiều nỗi buồn nhỉ. Cậu đúng là một người anh tốt.”
Hoàng Tuấn cười khổ, hai tay day day thái dương: “ Rốt cuộc cậu ngốc thật hay giả vờ đây.”
Sóng biển vỗ ào ạt vào bờ, nước bắn tung toé, bàn chân nhỏ, trắng ngần của Khả Hân tuỳ hứng cho nước bao phủ lấy.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Tại công ty F&F.
Khả Hân khoác trên mình bộ đồ công sở màu đen quý phái, gương mặt trang
điểm nhẹ, mái tóc bồng bềnh được uốn cong ôm lấy gương mặt thanh tú.
Trông nó không còn là một đứa con gái tuổi teen, thay vào đó là hình ảnh của một thiếu nữ tự tin, tràn đầy năng lượng.
Lâm Hải Nam đã bay sang Nhật Bản từ hai tuần trước, thủ tục bàn giao cổ
phần cũng đã hoàn thành xong, tuy nhiên số cổ phần này là của Hoàng Minh Anh- con gái của cố chủ tịch F&F nên sẽ được hoàn trả lại khi nó đủ 20 tuổi.
Ngồi trên ghế giám đốc trong
phòng họp của F&F, mọi ánh mắt dò xét, mỉa mai và những cái lắc đầu
không ngừng chĩa về phía cô giám đốc nhỏ.
Nó hít một hơi sâu rồi đứng dậy:
-” Chào mọi người. Tôi là Lâm Khả Hân- giám đốc mới của F&F. Hôm nay
tôi mở cuộc họp cổ đông này là mong muốn có thể cùng mọi người giúp cho
F&F phát triển hơn nữa.”
Cả phòng họp nhún vai rồi lại bàn tán, chỉ trỏ, không khí uất bức, ngột ngạt, khỉ
thật, nó chỉ muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
-” Lâm tiểu thư, thật không giấu gì cô. Theo như chúng tôi được biết, cô
chỉ mới 17 tuổi, vậy mà chủ tịch Lâm ;ại giao cả công ty lớn như vậy cho cô. Nói thật cổ đông chúng tôi rất khó chấp nhận. Một đứa trẻ vắt mũi
chưa sạch mà đã ngang nhiên trèo lên chiếc ghế này mà không có bất kì
cống hiến nào. Lâm tổng có lẽ đầu óc có vấn đề rồi.”
Người đàn ông nói xong thì cả phòng phá lên cười. Nó cố giữ bình tĩnh rồi
nháy mắt với Phùng quản gia. Hiểu ý, ông ta nói tên người mới phát biểu
cho nó và một chút thông tin về công ty riêng của vị cổ đông kia.
-” Vâng, tôi biết mọi người đang suy nghĩ gì về tôi. Đúng là tôi đang còn
ngồi trên ghế nhà trường, tuổi đời non nớt hơn các vị rất nhiều. Nhưng
chuyện gì ra chuyện đó. Thực lưc của con người không thể đánh giá bằng
tuổi tác hay bề ngoài được.”
-” Ý cô là
chúng tôi đang cố tình gây khó dễ? Mong cô tự biết lượng sức mình, đừng
tự tin quá như vậy. Làm gì cũng phải suy nghĩ.”
Nó đứng dậy nhìn một lượt người trong phòng:
-” Xin cho tôi hỏi một câu. Các vị không chấp nhận tôi là do tuổi tác thực lực?”
Cả phòng ngước lên nhìn nó:
-” Đương nhiên là thực lực, một tiểu thư yểu điệu như vậy sao có thể đảm đương cả công ty.”
-” Cho phép tôi được giải thích về thực lực của mình. Chắc hẳn mọi người
đều biết F&F là một công ty thời trang có quy mô toàn quốc, được rất nhiều người yêu thích. Hơn nữa F&F còn được biết đến bởi những nhà
thiết kế tài năng, trong đó nổi tiếng nhất là nữ thiết kế Alice.”
-” Thì sao? Liên quan gì đến chuyện này. Cô đừng dài dòng nữa.”
Nó tiếp lời:
-” Nếu tôi nói người tên Alice đó là mình thì mọi người tin không?”
Cả phòng họp im lặng trong chốc lát rồi lại bàn tán sôi nổi. Ai chả biết
vị Alice bí ẩn này, thường xuyên đưa ra mẫu thiết kế mới nhưng chưa bao
giờ tiết lộ thông tin bản thân. Mọi người bán tín bán nghi hết nhìn nó
rồi lại nhìn nhau. Lúc này điện thoại của nó vang lên chuông báo tin
nhắn, nội dung là:
“ Tôi đã gửi một số tài liệu của cổ đông F&F vào mail của cậu, hy vọng có thể giúp cậu được gì đó.
Dương Hoàng Tuấn”
Nó mỉm cười thở nhẹ xin phép mọi người chờ mình một chút rồi vào phòng làm việc. Những tài liệu mà Hoàng Tuấn gửi đều rất hữu ích trong lúc này,
bởi đó là tài liệu tham nhũng của một số cổ đông trong F&F. Nhưng
vấn đề là làm sao Hoàng Tuấn có được mấy thứ này? Đầu nó hiện ra đầy câu hỏi nhưng sau đó cũng đành gạt qua rồi quay về phòng họp. Ánh mắt của
các cổ đông có vẻ dịu đi nhưng dĩ nhiên họ không dễ dàng gì chấp nhận
chuyện này. Bàn cãi một hồi, nó quyết định kết thúc buổi họp và yêu cầu
hai vị cổ đông lớn nhất và có thái độ phản bác nó nhất ở lại. Trong
phòng chỉ còn nó và hai người cổ đông kia. Một trong số đó là giám đốc
Trần, người còn lại là giám đốc Lưu- người đang muốn kết thân với Ngô
gia.
Giám đốc Trần sốt ruột nhìn đồng hồ:
-” Lâm tiểu thư, có gì thì cô nói đi, đừng làm mất thì giờ của chúng tôi.”
Giám đốc Lưu có vẻ hách dịch hơn:
-” Không biết Lâm tổng đây định làm gì? Nghe nói cô cũng không phải thục nữ gì, chả lẽ muốn giết người diệt khẩu.”
Nói xong hai người đó cười mỉa nhìn nó, nó cũng cười nhẹ:
-” Mời hai vị xem cái này trước.”
Nụ cười trên hai gương mặt kia tắt ngấm, tờ giấy trong tay tuột lúc nào không biết:
-” Cô.. đây là gì? Cô định vu oan cho chúng tôi?”
Nó cười nhạt:
-” Vu oan? Tôi nào dám làm vậy. Chả lẽ hai người không nhận ra cái này
thật sao? Tham ô công quỹ, trốn thuế nhà nước, kiếm tiền bất hợp pháp,
xem ra hai người không hề sợ pháp luật.”
Căn phòng yên lặng, mấy giây sau giám đốc Lưu mới lắp bắp:
-” Cô muốn gì?”
-” Ngừng chống đối tôi và phải ủng hộ tôi trong vị trí mới này.”
Đương nhiên với tình thế này thì đó là giải pháp với hai người họ nên dù khó chịu họ vẫn phải gật đầu đồng ý.
Người ta nói đúng, kẻ thức thời mới là trang hào kiệt, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng.