Bước xuống xe, nó có vẻ ngao ngán khi nhìn thấy biệt thự Ngô gia, sống ở đây chưa bao giờ nó cảm thấy thoải mái, tốt hơn hết từ giờ nó sẽ tận
dụng thời gian để tìm cho ra tập tài liệu liên quan đến Lâm Hải Nam.
Bình thường khi mới về, nó đã phải cau mày khó chịu khi cả tốp người giúp
việc chạy ra chào rồi báo cáo đủ thứ nhưng hôm nay lại yên tĩnh lạ
thường. Chẳng lẽ Ngô gia xảy ra chuyện gì?
Quay sang nhìn Hoàng Tuấn, bắt gặp ánh mắt hiện giờ của hắn, nó cũng dám
chắc rằng, hiện giờ hai người đều cùng chung một thắc mắc. Hoàng Tuấn đi nhanh về phía cửa chính, khẩu súng ngắn đã sẵn sàng từ bao giờ, ánh mắt lãnh đạm quét khắp nơi hắn đi qua.
Cạch....
Hắn khẽ mở cửa rồi nhanh chóng nhíu mày khi nhìn cảnh trước mặt. Một mớ đồ
lỉnh kỉnh đang đặt trên bàn, ở trong bếp là tiếng nói đùa vui vẻ, lúc
này hắn mới thở phào một tiếng. Nó bước vào sau thấy vậy cũng khẽ cất
tiếng hỏi:
-” Mọi người đang làm gì vậy? Hôm nay sao không thấy người làm nào vậy bác?”
Dương Ái Linh quay sang liếc nó, giọng hời hợt:
-” Ta nhớ là đã nói chuyện này với hai đứa rồi chứ nhỉ? Hôm nay bác trai
và bố cháu sẽ về ăn cơm, nên ta muốn tạo cho hai người đó bất ngờ. Người làm ta cho nghỉ hôm nay rồi, tối nay chúng ta sẽ tự làm bữa tối cùng
nhau.”
Bà ta cố ý nhấn mạnh hai chữ cùng nhau rồi lại thấp giọng:
-” Nhưng nếu ai không muốn làm hay không biết nấu thì ta cũng không có ý kiến nhiều.”
Hoàng Tuấn quay sang nhìn nó như muốn hỏi: “ Cậu biết nấu nướng chứ?“. Nó
hiểu ý chậc lưỡi một cái. Quả thật trước đây nó cũng biết một số món đơn giản nhưng kể từ khi sang Sing-ga-po học đến nay thì khái niệm bếp núc
đã biến mất trong đầu nó rồi.
Nhưng trong tình huống này, nó nấu cũng chết, không nấu cũng khó sống, thật đúng là ngàn cân treo sợi tóc. Nhìn nét mặt lãnh đạm của nó, hắn chỉ khẽ nhếch
môi:
-” Cháu và Hân còn một chút việc trong bang nên chắc Hân không tham gia được đâu.”
Dương Ái Linh ném chiếc bao tay xuống đầy phủ phàng:
-” Thì ta nói rồi, ai giúp được thì giúp, không thì thôi.”
Cẩm Tú ở trong bếp nghe vậy cũng nói vọng ra:
-” Chị Hân mau vào đây làm giúp em với, em và chị Yến làm không xuể, mà bác trai sắp về tới rồi.”
Hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo lườm Cẩm Tú, định nói gì đó thì đã nghe tiếng nó:
-” Không sao đâu, việc cũng không quan trọng lắm nên mình Hoàng Tuấn đi cũng được, cháu vào giúp mọi người.”
Khóe miệng Dương Ái Linh hơi nhếch lên, bà ta không nói gì, lẳng lặng đi vào bếp. Hoàng Tuấn đưa một tay lên vỗ vai nó:
-” Nếu bị ép quá thì nghĩ kế mà chuồn nha.”
Nó nghe xong bật cười, con người lãnh đạm đến vô vị này cũng biết nói đùa sao?
-” Yên tâm, tôi không ép người ta thì thôi chứ ai ép được tôi.”
Hoàng Tuấn nhận điện thoại của Nhật Nam rồi nhanh chóng rời đi, nó đưa tay
lên chạm chiếc vòng cổ, viên đá saphia xanh khẽ sáng lên, máy ghi hình
mini cũng đã bắt đầu hoạt động.
Cởi chiếc áo khoác ngoài ra, nó tiến lại chỗ Dương Ái Linh cất giọng:
-” Cháu cần làm gì bây giờ ạ?”
Bà ta đang đánh trứng, nghe vậy cũng không nói gì chỉ chỉ vào túi hành tây trên bàn. Nó nhíu mày:
-” Làm hết túi hành tây này ạ?”
Bà ta chỉ khẽ gật đầu. Cẩm Tú quay sang thì thầm với Hải Yến gì đó rồi cả hai nhìn nhau cười khúc khích.
-” Bác ơi, Hân ít khi làm bếp, hay để cháu làm hành tây cho. Cậu ấy làm không quen.”
Hải Yến ngừng tay nhìn Dương Ái Linh cười nhẹ.
-” Bác biết là cháu có ý tốt với bạn mình nhưng việc ai người nấy lo. Cháu cứ làm tốt phần việc của mình đi.”
Hải Yến dạ một tiếng rất ngoan rồi lại quay vào bếp tiếp tục rán chả, lửa
nóng làm gương mặt cô hơi ửng hồng, càng tôn thêm vẻ đẹp của cô gái
thiếu niên.
Nó mang túi hành tây đổ xuống bồn rửa, Dương Ái Linh chau mày nhìn sang, thấy vậy nó vội chuyển sang làm nhẹ nhàng hơn.
Cầm con dao sắc nhọn trên tay, chỉ mấy giây sau mớ hành tây đã gần như nát
bép trên thớt. Cẩm Tú quay sang nhìn nó kêu trời, Dương Ái Linh trừng
mắt rồi ra hiệu cho Hải Yến. Hải Yến tiến gần lại khẽ cất giọng:
-” Chắc cậu chưa thái hành tây bao giờ nên mới vậy. Đây, cậu nhìn mình rồi làm theo nhé.”
Nó cau mày đến ngạc nhiên. Hải Yến vào Ngô gia cũng được xem là đại tiểu
thư, không ngờ còn thạo cả mấy chuyện nấu nướng phức tạp này, quả thật
đa tài, trong khi đó từ ngày về Lâm gia cuộc sống của nó chỉ xoay quanh
chém, giết.
Hải Yến thái xong hai củ hành tây, đưa tay với một củ gần chỗ nó, biết ý nó cầm lên đưa về phía cô
nhưng không biết vô tình hay cố ý, khi đưa củ hành tây vào tay Hải Yến,
con dao thái nhọn hoắc trên tay Hải Yến bỗng tì mạnh vào bàn tay nõn nà
của Hải Yến, máu túa ra đỏ thẫm.
Cẩm Tú quay sang thấy vậy hét toáng lên:
-” Bác, chị Hải Yến bị thương rồi.”
Dương Ái Linh ngừng tay chạy lại, ánh mắt tàn khốc quét sang phía nó:
-” Cháu sao vậy Yến? Bình thường cẩn thận vậy mà... hay là ai làm gì cháu hả?”
Hải Yến lắc đầu nguầy nguậy:
-” Cháu không sao đâu bác, cháu không cẩn thận chứ không phải do Hân làm.”
Khốn kiếp, nói vậy khác nào chắc chắn cô ta bị thương là liên quan đến mình. Nó vừa lẩm bẩm vừa lườm Hải Yến.
-” Là do cháu vô ý chạm phải tay Yến nên mới thành ra vậy.”
Cẩm Tú gần như hét toáng lên khi nghe nó nói:
-” Vô ý cái quái gì? rõ ràng là chị cố tình, chị đã cướp anh Tuấn rồi, giờ còn muốn hành hạ chị ấy nữa à? Chị nằm mơ đi. Dương Cẩm Tú này đang còn ở đây thì tôi thách chị bắt nạt người khác được đấy.”
Nó nhếch mép, giương ánh mắt gần như vô hồn nhìn Cẩm Tú:
-” Có tinh thần trượng nghĩa lắm, nhưng cũng nên xem xét xem dùng tinh thần đó trong trường hợp này là đúng hay sai.”
Cẩm Tú mặt đỏ rần, chỉ tay về phía nó như muốn ăn tươi nuốt sống:
-” Chị là cái thá gì mà dám lên mặt dạy tôi.”
Tự nhiên nó cảm thấy vô vị khi phải đứng đây, nó tiến lại gần vòi nước rửa tay, sau đó lấy khăn lau khô tay rồi mới nhàn nhã:
-” Hơn em gần 3 tuổi, từng trải hơn em và quan trọng hơn là chị đúng nghĩa của em. Vậy em nói xem chị có tư cách đó không?”
Cẩm Tú cứng người, miệng ú ớ, Dương Ái Linh thấy vậy xẵng giọng:
-” Đã làm sai không xin lỗi còn đứng đó cãi nhau à?”
Nó nhìn thẳng vào Dương Ái Linh cất tiếng nhàn nhạt:
-” Cháu không làm gì sai cả nhưng nếu bác cảm thấy có thì cho cháu xin lỗi.”
-” Ngô gia sao lại có đứa cháu vô phép vô thiên thế này? Không ngờ Lâm gia lại có đứa con gái không biết điều đến vậy.”
-” Bác nói quá lời rồi đấy.”
Tiếng của Hoàng Tuấn vang lên khiến bầu không khí rơi vào cảnh căng thẳng đến đáng sợ. Hắn tiến lại gần nhìn mọi người rồi lại chuyển mắt lên vết
thương của Hải Yến:
-” Do cậu không cẩn thận hay vì Khả Hân cố ý?”
Hải Yến mặt chuyển từ đỏ bừng sang tái xanh, miệng ấp úng:
-” Là... là tại mình.”
Hắn hơi nhếch mép nói:
-” Mọi chuyện rõ ràng rồi, mọi người còn trách móc nhau gì nữa?”
Dứt lời hắn đưa tay nhìn đồng hồ chau mày:
-” Hai mươi phút nữa hai bác về đến rồi, mọi người cần cháu giúp gì không?”
Dương Ái Linh thở dài rồi quay vào chặt xương, bao nhiêu bực tức dường như bà ta dồn hết vào từng nhát chặt, tiếng dao, tiếng thớt cứ vang lên chói
tai. Hoàng Tuấn nhìn một chút rồi tiến lại:
-” Để cháu làm cho.”
Nhoằng một cái mớ xương hỗn độn đã nằm ngay ngắn trên đĩa, Hải Yến liếc nó,
mặt đỏ bừng lên. Cẩm Tú vừa nấu vừa lải nhải không ngừng.
Tiếng nói chuyện rôm rả vang lên, Dương Ái Linh nhìn đồng hồ nói:
-” Bày mâm đi, mọi người về rồi.”
Cả năm người vội vàng chạy lên xuống bưng thức ăn, nó cũng hớt hải bưng
bát canh mới múc ra bàn. Cẩm Tú lườm nó rồi giơ một chân ra ngáng đường. Như đã đề phòng trước nó chạy nhanh hơn một chút rồi bất ngờ đá mạnh
vào chân Cẩm Tú khiến cô nhăn mặt, khóc lóc:
-” Bác, anh, chị ta cố ý đá chân cháu. Huhu, đau quá, anh phải dạy lại chị ta đi.”
Hoàng Tuấn một tay bê đĩa xào, tay kia xoa xoa đầu em, hắn ghé sát xuống tai Cẩm Tú khiến cô sợ mà suýt khóc thét lên:
-” Anh thấy hết rồi. Nếu mày vẫn không biết điều, cố tình gây sự thì cái chân mày, anh sẵn sàng bẻ gãy.”
Nói xong hắn lại mỉm cười tà mị với cô em gái đáng thương. Nó nhìn hắn nhún vãi rồi thấy sự tức tối trên mặt Cẩm Tú khiến nó buồn cười.
-” Chà, hôm nay mọi người nấu món gì mà thơm vậy?”
Tiếng trầm thấp của một người đàn ông vang lên, Cẩm Tú như cá gặp nước chạy nhanh lại ôm chầm lấy người đó:
-” Bác Ngô, anh Tuấn bênh vợ, bắt nạt cháu, bác phải đòi công bằng cho cháu.”
-”Cậu cũng diễn tốt lắm, nếu so sánh thì cậu còn giỏi hơn tôi nữa chứ.”
Nó gõ tay nhè nhẹ vào chai rượu trên tay, trong đầu đang nghĩ gì đó.
Choang...
Chai rượu trên tay Hải Yến vỡ, mùi rượu nồng nặc bốc lên, trên sàn đầy những mảnh chai sắc bén. Tiếng Dương Ái Linh vọng lên:
-” Có chuyện gì vậy?”
Hải Yến quay sang nhìn nó cười rồi đáp lại:
-” Dạ không, cháu... cháu lỡ tay làm rơi bình rượu.”
Tiếng ghế ngồi dịch chuyển, có lẽ mọi người đang tiến gần về phía hai đứa nó. Lúc này Hải Yến khẽ thì thầm:
-” Tôi có trò hay cho cậu, muốn chơi cùng không?”
Rồi không để nó kịp trả lời, Hải Yến tháo băng trên tay ra rồi đập mạnh vào tường, miệng thét lên tiếng kinh hoàng, máu lại túa ra rất nhiều. Nãy
giờ đứng quan sát, nó đã phần nào hiểu được kế hoạch của Hải Yến.
-” Hân, huhu, cậu làm gì vậy? Mình không có ý đó thật mà.”
Nó nghe thấy tiếng nhôn nhao rất gần, tiếng Dương Ái Linh và Cẩm Tú vọng
lên. Tiến sát lại chỗ Hải Yến đứng, nó cất giọng lạnh băng:
-” Muốn chơi? Được rồi, tôi diễn cùng cậu.”
Lúc này Dương Ái Linh, Nhật Nam đã lên tới chỗ hai người, nó quay sang
nhìn lướt mọi người rồi vung tay tát mạnh vào mặt Hải Yến:
-” Tôi đã nói là không sao rồi mà. Có phải cậu muốn tôi đánh mới chịu thôi đi không.”
Hải Yến cứng người nhìn nó rồi nhìn mọi người, từ khóe mắt đẹp nước mắt tuôn ra:
-” Hân, mình xin lỗi, mình không có ý gì với Tuấn cả, cậu đừng hiểu nhầm.”
Bốp...
Lại một cái tát nữa vang lên, hai bên má của Hải Yến hằn rõ những vết ngón
tay, Hải Yến ôm mặt khóc nức nở. Nó nhếch mép cười vung tay định tát Hải Yến thì một bàn tay khác đã bắt lấy tay nó gạt ra:
Nó trơ mắt nhìn người trước mặt, phải, Nhật Nam, đó chính là tiếng trách
của Nhật Nam, không ngờ màn kịch này lại giống thật như vậy. Dương Ái
Linh bước nhanh lại và bốp, bà ta tát nó kèm theo biết bao sự giận dữ:
-” Mày đúng là đồ đê tiện, dám đánh người trước mặt ta, mày nghĩ mày là chủ gia đình này chắc.”
Hoàng Tuấn lên sau nhưng cũng đủ để trông thấy cái tát cuối cùng mà nó dành
cho Hải Yến và cái tát nó vừa nhận. Hắn tiến lại gần chỗ Hải Yến, nhìn
gương mặt đẹp đang còn tấy đỏ, tay hắn rút ra một chiếc khăn tay đưa cho Hải Yến rồi nói:
-” Tôi thay Khả Hân xin lỗi cậu.”
Dứt lời hắn quay người lại, một tay giữ chặt vai nó, tay kia khẽ chạm vào
bên má sưng đỏ. Nó đứng trân người như vậy, ánh mắt toát vẻ thản nhiên
đến đáng sợ. Nó có thể cảm nhận được bên vai bị hắn ghì chặt đang rất
đau, có lẽ hắn cũng không hẳn tin nó. Nghĩ vậy khóe miệng nó lại cất
tiếng cười chua chát. Rốt cuộc đến phút cuối, nó lại không nhận được sự
tin tưởng từ bất kì ai.
-” Tuấn à, cháu bị nó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi mà đến nước này còn bênh nó như vậy?”
-” Hân không bao giờ làm việc gì mà không có lý do.”
Hải Yến khóc càng to hơn, Nhật Nam khẽ vỗ vai cô, ánh mắt đầy tia hỗn loạn.
-” Lý do? Anh không nhìn ra à? chị ta đang ghen với chị Hải Yến, không ngờ nhìn mặt mũi thế kia mà lại lòng lang dạ sói.”
Giọng Cẩm Tú vang lên lanh lảnh, Minh Nhật cùng Ngô Vĩ Đông và Lâm Hải Nam thấy “ hậu trường” như vậy không khỏi cau mày.
Minh Nhật chạy nhanh về phía Hải Yến, giọng hốt hoảng:
-” Em sao vậy? Ai làm gì em? Nín đi, đừng khóc.”
Cẩm Tú lườm nó rồi cũng chạy lại chỗ Hải Yến thỏ thẻ:
-” Anh Nhật, là chị Hân đánh chị Yến, em và mọi người đều thấy.”
Lâm Hải Nam khí thế phừng phừng lại chỗ phía nó gằn giọng:
-” Thật hư hỏng, mau xin lỗi ngay.”
Nó chỉ đứng đó, im lặng nhìn mọi người rồi bước về phía phòng của mình.
Lâm Hải Nam vung tay định đánh nó thì bàn tay rắn chắc của Hoàng Tuấn đã giữ lại:
-” Cháu xin lỗi như việc này để cháu tự giải quyết với Hân.”
Dứt lời hắn quay sang chỗ mọi người, cúi đầu:
-” Thay mặt Hân cháu xin lỗi mọi người.”
Dứt lời hắn cũng đuổi theo nó. Ngô Vĩ Đông quan sát một lượt, xuýt xoa:
-” Bình rượu quý của tôi vỡ rồi sao? Thật đáng chết.”
Hải Yến đang nép trong vòng tay của Minh Nhật, nghe vậy cũng hơi he hé mắt
nhìn trộm thái độ của Ngô Vĩ Đông, bất chợt gặp ánh mắt lạnh lẽo của ông ta quét qua, người bất giác run bắn lên.