Nó đứng như phỗng ở ngoài ban công phòng, đôi mắt đượm vẻ buồn nhìn về
phía trước, hàng lông mi dài như bất động, những ngón tay khẽ chạm lên
chiếc vòng cổ...
Cạch
Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vọng lên, Hoàng Tuấn chau mày nhìn người phía trước,
dáng người mảnh khảnh đang tựa vào tường, mái tóc bồng bềnh khẽ bay
trong làn gió lạnh, cả người nó toát ra sự lãnh đạm đến đáng sợ, không
một giọt nước mắt chảy ra, không một cử chỉ báo hiệu cho sự hối lỗi,
thay vào đó là sự bất cần đến kì lạ.
Hoàng Tuấn tiến lại sát nó hơn, hắn có thể cảm nhận được hơi thở đều đều,
phảng phất mùi tinh dầu hoa lưu ly nhè nhẹ, hắn cất giọng khàn:
-” Hân, chuyện vừa nãy là thế nào?”
Nó hít thở một hơi thật sâu, khóe miệng hơi nhếch:
-”Thì như cậu thấy đó.”
Hắn cau mày nhìn người con gái ngỗ nghịch trước mặt:
-”Tôi không tin cậu lại tự ý gây chuyện với người khác, hơn nữa chuyện cậu
ghen với Hải Yến không bao giờ xảy ra vì tôi biết rõ cậu...”
Hắn nói đến đây giọng gần như lạc đi, đôi mắt thoáng buồn.
-”Tùy cậu, nghĩ sao cũng được.”
Hắn bước lại gần hơn, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ bé đó, đã có lúc hắn ước, người con gái này không phải là sát thủ vô tình, không phải là người
máu lạnh, mà chỉ như bao cô gái khác, đều dễ bị tổn thương, dễ giận hờn
vu vơ và hắn có thể là chỗ dựa mà nó tìm mỗi khi buồn bực.
Đưa tay chạm nhẹ vào vai nó, hắn khẽ nâng khuôn mặt đầy u sầu kia lên, tiếng nói trầm ấm vang lên:
-” Dù sao, tôi vẫn tin cậu.”
Nó từ cau mày chuyển sang ngạc nhiên nhưng sau đó lại cười nhạt, chỉ tay về phía trước:
-”Ngôi sao kia chính là mẹ tôi, và mẹ luôn ở đó bảo vệ tôi, tin tưởng tôi, chỉ cần như thế là đủ.”
Nó dứt lời thì tim Hoàng Tuấn đột nhiên đau thắt lại, chỉ cần như thế là
đủ, nghĩa là với nó, hắn không có vị trí nào cả sao? Dù biết nó không hề có tình cảm với mình, cớ sao bản thân lại còn ngượng ép để bây giờ phải chịu tình cảnh như vậy.
Hắn thở dài nhìn nó, cởi chiếc áo khoác ngoài khoác lên đôi vai gầy ấy:
-” Trời lạnh hơn rồi, cậu đừng đứng lâu ở đây.”
Dứt lời hắn quay người ra ngoài, bước đi cũng có phần khó khăn hơn.
Dương Ái Linh đang chườm đá cho Hải Yến, một bên mặt đã đỡ sưng rất nhiều
nhưng bên kia thì dường như không có dấu hiệu thuyên giảm, mọi người đều mặt nặng mày nhẹ, không khí u uất, ngột ngạt đến khó chịu.
Tiếng Lâm Hải Nam vang lên kèm theo sự hối lỗi:
-” Xin lỗi mọi người... thật tình tôi cũng không hiểu hôm nay con bé bị sao nữa, bình thường nó không như vậy...”
Cẩm Tú đặt mạnh cốc nước xuống bàn, vùng vằng:
-”Bác đừng bênh chị ta, chị ta là đồ rắn độc, quyến rũ anh Tuấn xong, giờ còn gây sự với chị Hải Yến.”
Vừa nói Cẩm Tú vừa quay sang nhìn Ngô Vĩ Đông:
-” Bác, cháu không muốn chị ta làm chị dâu mình đâu, chị ta như vậy, cháu sợ lắm.”
Dương Ái Linh nhìn nét mặt khó chịu của Ngô Vĩ Đông, vội vàng nghiêm giọng:
-” Chuyện của người lớn, con nít biết gì mà nói, lên phòng ngay.”
Cẩm Tú tức đến đỏ mặt, chạy nhanh lên tầng, chân dậm vào cầu thang bịch bịch.
Hoàng Tuấn bước xuống, ngồi cạnh Minh Nhật, bàn tay đan chặt vào nhau vẻ khổ sở, Nhật Nam liếc hắn, ánh mắt đầy căm phẫn.
Ngô Vĩ Đông nhìn Hoàng Tuấn cất giọng trầm:
-” Con bé sao rồi? Nó có giải thích gì không?”
Ngô Vĩ Đông là người biết nhìn xa trông rộng, và rất tỉnh táo, khi quan sát nét mặt của nó và Hải Yến, ông ta đã cảm thấy có gì không ổn nên mới
định cho nó một cơ hội giải thích, nhưng bản tính nó thật là khó trị.
Hoàng Tuấn lắc đầu đầy bất lực. Dương Ái Linh vừa chườm đá vừa vỗ về Hải Yến:
-” Đừng sợ nữa, nín đi, mọi người sẽ lấy lại công bằng cho cháu.”
Hắn nghe xong liền hừ nhẹ:
-” Mọi chuyện thế nào cậu rõ hơn ai hết.”
Dứt lời hắn quay ra cửa, đi thẳng về phía vườn, có lẽ hắn muốn tìm chỗ nào
đó bình yên hơn để thoát khỏi bầu không khí đáng sợ này.
Nhật Nam đứng dậy xin phép mọi người rồi đuổi theo hắn.
-” Nói chuyện chút đi.”
Hắn quay lại nhếch mép:
-” Tôi với cậu có gì để nói sao?”
Nhật Nam hít một hơi sâu nhìn hắn:
-” Hân sao rồi?”
-”Bề ngoài thì vẫn ổn.”
Nhật Nam nhíu mày, giọng vẻ dè dặt hơn:
-” Hồi nãy giận quá nên tôi có chút nóng nảy, cô ấy còn giận tôi lắm đúng không?”
Hoàng Tuấn khoanh tay trước ngực, miệng cười như không, hắn nhìn Nhật Nam đáp lạnh lùng:
-” Không rõ.”
Nhật Nam im bặt không hỏi thêm gì nữa, ánh mắt toát đầy tia hỗn loạn, hắn quay sang nhìn cậu nhếch mép:
-” Cậu không phải lo cho Hân đâu, tôi đã mang cô ấy về đây thì có chết tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy.”
-”Cậu có bao giờ nghĩ Hân không yêu cậu, cậu làm vậy thì sẽ khiến cô ấy buồn không?”
Tiếng tát chói tai vang lên trong sự sửng sốt của mọi người. Lâm Hải Nam
dường như mất bình tĩnh khi thấy nó bước xuống. Một bên má đã sưng lên,
hằn rõ mấy ngón tay,, khóe miệng hơi rỉ máu, nó đưa ánh mắt lạnh lẽo
nhìn về phía Lâm Hải Nam, đưa tay quệt vết máu trên miệng, giọng nó điềm nhiên:
-”Bố đánh nhẹ quá, như vậy không đủ để xả tức cho Hải Yến đâu.”
Lâm Hải Nam đỏ bừng mặt, một tay bóp chặt cánh tay nó:
-”Mày... mày đúng là hết thuốc chữa, không ngờ càng ngày mày càng hư hỏng như vậy.”
Nó giương ánh mắt đầy chế giễu nhìn Lâm Hải Nam, quả thật ông ta đúng là một diễn viên xuất sắc.
Minh Nhật thấy không khí căng thẳng như vậy vội chạy lại gạt tay Lâm Hải Nam ra:
-”Bác à, tâm trạng Hân không tốt, để khi nào em ấy bình tĩnh lại chúng ta nói chuyện sau.”
Lâm Hải Nam do dự một chút rồi cũng buông tay ra, Minh Nhật nhìn nó gượng
cười, đáp lại chỉ là tiếng nói như rít qua từ kẽ răng của nó:
-”Không khiến anh thương hại, đồ lừa đảo.”
-”Lâm Khả Hân, sao con không biết điều như vậy?”
Dương Ái Linh đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào mặt nó:
-”Nếu không muốn cuốn xéo khỏi đây thì nên ngoan ngoãn một chút đi, sao Dương gia lại có đứa cháu dâu như vậy chứ.”
Ngô Vĩ Đông dập điếu thuốc trên tay, mắt long sòng sọc:
-”Ngô Vĩ Đông này còn chưa chết mà mấy người đã dám lộng hành vậy sao?”
Nó bước lại gần, hơi cúi đầu:
-”Cháu xin lỗi.”
Ngô Vĩ Đông nhìn nó rồi lại liếc mắt sang nhìn mấy người kia, tay phất lên ra hiệu bảo nó lui ra ngoài.
Nó bước lên phòng, giơ tay định mở cửa thì đã nghe tiếng nói trong veo của Cẩm Tú truyền đến, rõ ràng là muốn gây sự:
-”Cóc ghẻ thì mãi là cóc ghẻ thôi, muốn thành phượng hoàng thì tu thêm mấy kiếp nữa.”
Hải Yến trừng mắt nhìn nó, tay ôm bên má sưng đỏ:
-”Đồ lưu manh, vô văn hóa, cậu tưởng cậu là trung tâm của vũ trụ chắc, loại người như cậu sống chỉ cho bẩn đất.”
Cẩm Tú cũng há hốc mồm khi nghe Hải Yến nói như vậy. Hình ảnh một Hải Yến
dịu dàng, duyên dáng, quý phái dường như đã thành dĩ vãng nhưng sau đó
cũng mỉm cười ngọt lịm vào hùa với Hải Yến:
-”Chị nói đúng. loại người như chị ta chỉ đáng làm con chó dưới trướng người
khác thôi. Tưởng bám lấy anh Tuấn là thành phượng hoàng chắc, đúng là ảo tưởng.”
Nó nhún vai, lôi headphone trong túi ra nghe, ánh mắt lộ rõ vẻ thờ ơ, cứ như thể không nhìn thấy hai cô
hồn trước mặt vậy. Máu trong người Cẩm Tú sôi lên sùng sục, từ nhỏ đến
giờ chưa ai dám có thái độ với cô như vậy. Hôm nay Khả Hân dám đắc tội
với cô đúng là chán sống.
Cẩm Tú nhìn Hải Yến nói:
-”Hôm nay em sẽ dạy cho chị ta một bài học, để xem chị ta còn vênh váo như thế nào nữa.”
Nó chưa kịp định hình thì một phi tiêu đã bay thẳng ghim vào một bên hông
của nó, máu đỏ ồ ạt tuôn ra xối xả, chảy mấy chốc thấm đỏ chiếc áo
khoác, nó gượng người đứng vững, giơ tay tát Cẩm Tú:
-”Mày muốn chết đúng không? Tao sẽ cho mày biết chết dễ dàng như thế nào.”
Nói rồi một tay bịt chặt vết thương, tay kia bóp chặt cổ Cẩm Tú, ánh mắt nó toàn tia đỏ chết chóc, đáng sợ, máu lạnh, đây mới đúng là nữ hoàng chết chóc vô tình của Evil.
Mặt Hải Yến trắng bệch, người run bắn lên nhìn Cẩm Tú đang bị siết chặt cổ.
-”Vốn dĩ tao định tha cho mày nhưng xem ra mày cũng chán sống rồi, chết đến
nơi còn không biết hối cải. Vậy được tao sẽ cho mày toại nguyện.”
Cổ Cẩm Tú nổi đầy vết đỏ, mặt cũng đỏ rực lên, nước mắt thi nhau chảy ra, Hải Yến vừa run vừa cố gắng lôi tay nó ra:
-”Nếu Cẩm Tú chết thì cậu cũng không sống được đâu.”
Nó quét mắt nhìn sang Hải Yến khiến cô run bắn lên:
-”Vậy sao?”
Âm thanh lạnh lùng, vô cảm, Hải Yến khóc rống lên gào thét vốn để mọi
người chú ý. Nó nhíu mày hơi nới lỏng tay ra, Cẩm Tú thừa dịp vội thở
không ngừng, tiếng Dương Ái Linh vang lên:
-”Hải Yến có chuyện gì sao?”
Hải Yến nhìn vội nó rồi định hét lên nhưng bàn tay nó đã nhanh hơn. Mũi phi tiêu trên tay nó đã gí sát vào cổ Cẩm Tú
-”Biết nên nói gì rồi đấy.”
Hải Yến mặt mũi tái xanh, nhìn Cẩm Tú đang khóc nấc không ra tiếng, lại bắt gặp ánh mắt đáng sợ của nó, vội vàng đáp lại Dương Ái Linh:
-”Không sao đâu bác, cháu và... Cẩm Tú đùa nhau không may chạm vào vết thương thôi.”
Dưới tầng dường như mọi người đã an tâm hơn nên lại tiếp tục bàn chuyện làm
ăn, nó thả Cẩm Tú ra, rút phi tiêu đang cắm chặt bên hông mình phóng
sượt qua mái tóc Cẩm Tú khiến mấy sợi tóc bị đứt rơi xuống nền nhà.
-” Đây chỉ là cảnh cáo. Tao đã không đụng đến bọn mày thì tốt hết đừng có
kiếm chuyện với tao. Nếu không dù có chết tao cũng không cho chúng mày
sống yên ổn.”
Dứt lời nó mở cửa đi vào
phòng, khuôn mặt nhanh chóng bình thản, bên ngoài Cẩm Tú đang ho sặc
sụa, Hải Yến nhìn theo nó, ánh mắt đầy oán hận, hai bàn tay nắm chặt
khiến móng tay đâm vào da thịt đau nhói.
Ngồi mông lung một chút trên ghế, nó day day thái dương, không hiểu hồi nãy
mình nghĩ gì mà lại có phản ứng như vậy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, thà một lần êm đẹp còn hơn là hành hạ nhau hết ngày này qua ngày khác,
tốn thời gian một cách vô bổ. Kịch hay còn đang đợi ở phía sau.
Ngước mặt lên nhìn đồng hồ rồi nheo mắt nhìn về phía cổng. Hoàng Tuấn chưa
về, đây có thể là cơ hội giúp nó tìm ra tập tài liệu kia. Nghĩ vậy nó
đứng dậy đi vào phòng làm việc của Hoàng Tuấn.
Phòng làm việc của hắn rất rộng, nổi bật nhất là ba tủ sách cao ngất ngưởng
với đủ loại giấy tờ, sách vở, có thể hắn là một con người thích nghiên
cứu về sách. Nó ngước nhìn lần lượt ba tủ đó, rồi nhanh chóng đảo mắt về két sắt trước mặt. Mấy lần vào đây gặp hắn bàn chuyện trong bang, nó đã thấy hắn mang tài liệu mà người ta gửi đến cất trong két sắt này, nên
tập tài liệu mà nó cần đó có thể cũng ở trong đây.
Tay cầm con dao rọc giấy, nó tiến lại gần két sắt định phá khóa nhưng đột
nhiên nhớ ra gì đó. Nó đưa tay vỗ trán mình rồi mắng một câu ngu ngốc.
Phá khóa khác gì để hắn biết có người đột nhập vào đây, sau này chắc
chắn hắn cũng sẽ có phòng bị.
Nhìn mật mã két sắt, trán nó nhăn lại, thôi thì thử vận may vậy. Nó bắt đầu bấm số, xem nào ngày sinh của hắn??? Nhưng hắn sinh ngày mấy? Nực cười, đường
đường là vị hôn thê mà cũng không biết thì hỏi ai. Tự nhiên nó cảm thấy
mặt mình nóng ran, chả lẽ nó đang xấu hổ? Không thể, nó lắc đầu rồi lấy
điện thoại ra lướt face và kiểm tra tài khoản. Xem ra tên Hoàng Tuấn này cũng có lương tâm, ít ra còn ghi ngày trên mạng chứ không thì chắc nó
tức đến độn thổ mất...
Mật khẩu sai.
Wtf? Nó chửi thề một tiếng rồi lại tiếp tục thử ngày sinh của người này
đến người khác nhưng rốt cuộc chẳng cái nào đúng. Chả lẽ là ngày sinh
của mình? Nó nhủ thầm rồi cũng nhanh chóng thử vào... Vẫn là câu trả lời cũ, mật khẩu sai. Tên khốn kiếp này không biết hắn dùng mật khẩu quái
quỉ nào nữa. Nó đứng dậy, tiện chân đá chiếc ghế bên cạnh, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ. Đành nhờ chú Đại Vũ vậy, nghĩ vậy nó quay ra định bụng
gọi cứu viện nhưng như nhớ ra gì đó, nét mặt nó vui đến lạ thường.
Cach...
Két sắt mở ra dễ dàng, nó mỉm cười mãn nguyện nhớ lại cuộc nói chuyện lần trước giữa hai người:
-” Cậu vẽ lung tung gì lên giấy vậy?”
Hoàng Tuấn cười đầy bí ẩn nhìn nó:
-”Suỵt, bí mật, là tối hậu thư gửi cho mẹ tôi đấy.”
Nó phá lên cười:
-”Viết chữ bằng số? Trò con nít.”
Hắn vẫn chăm chú nhìn mấy con số tung tăng trên giấy:
-”Kệ tôi, không phần cậu ý kiến.”
Nó nhếch mép rồi giật lấy tờ giấy:
-”6011 29321 1113 nghĩa là con yêu mẹ hả? Haha không ngờ cậu lớn bằng này rồi còn vậy nữa đấy.”
Hắn có vẻ khó chịu, đứng dậy tóm lấy tay nó giật lại tờ giấy:
-” Đây là câu đầu tiên mẹ dạy tôi viết bằng số, cậu mà dám cười nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.”