Bà Hạ cầm cái rổ đan bằng mây trong tay, nở nụ cười hiền dịu với nó.
- Hân này, cháu ra xem mọi người bắt cá không? Tiện thể mang một ít về nấu canh cá, thằng Tuấn nó nghiện món này nhất đấy.
- Ao đó là của nhà mình hả bà?
- Không, là ao chung của làng mình, cứ một năm lại bắt cá hai lần vào dịp hội, sau đó đem chia đều ra, mọi người xem đó là truyền thống của làng rồi nên dù có văn minh đến mấy họ vẫn giữ tập tục đó.
Khả Hân mỉm cười, cũng nhanh nhẹ lấy cái nón gác trên tủ đội vào, lần đầu tiên nó đội nón lá, có vẻ hơi kì nhưng đúng là truyền thống của dân tộc, rất đẹp. Bà Hạ xuýt xoa cháu.
- Ôi dào, cháu dâu nhà ai mà xinh vậy không biết, kiểu này chốc nữa ra làng, thằng Tuấn lại khổ phải trông chừng hôn thê đây.
Nó hơi đỏ mặt, thuận tay kéo cái nón xuống che mặt, quả thật lúc này không ai có thể nghĩ đây chính là Alice máu lạnh của Evil.
Bà Hạ cười khì, nếp nhăn trên mặt bà lại hằn rõ hơn, ngực nó bỗng truyền đến cảm giác hơi nhói, giá như bà chính là bà nội của nó thì hay biết mấy.
Hai bà cháu đi băng qua một cánh đồng lúa khá dài mới đến được cái ao nơi mọi người đang bắt cá. Những ánh mắt hiếu kì lần lượt nhìn về phía Khả Hân khiến bản thân nó cũng cảm thấy chột dạ. Một cô gái trạc hai mươi tuổi vừa nhặt mấy con cá bỏ vào chậu vừa cất giọng.
- Cháu gái bà Hạ trên phố xuống chơi đấy à? Con bé Cẩm Tú đã lớn vậy rồi sao?
Nó đứng bên khẽ nhìn bà cười trừ, bà Hạ cầm tay nó kéo lên, nét mặt vô cùng tự hào.
- Bậy, con Cẩm Tú nó không về, chắc bận học. Đây là Khả Hân, con bé là hôn thê của thằng Tuấn đấy, cũng đính hôn lâu rồi mà mãi nay nó mới mang về cho bà già này xem mặt.
Nghe đến đây mấy người trong thôn liền liếc nhìn cô con dâu nhỏ cười, nụ cười của họ rất thân thiện, chân thành, khiến người ta cảm thấy ấm lòng. Cô gái lúc nãy nghe xong liền hét vọng về dưới ao.
- Dương Hoàng Tuấn, vợ bé nhỏ ra giám sát chồng này, cố mà bắt được nhiều cá vào không lại mất mặt vợ mày.
Hoàng Tuấn nãy giờ mải mê đẫm bùn bắt cá, nghe tiếng hét mới ngóc đầu lại nhìn. Nó đứng trên bờ nở nụ cười gượng, gió thổi làm mấy lọn tóc khẽ bay trước gió.
- Tuấn, con cá chuối chạy mất rồi kìa, đứng ngẩn tò te ra đấy.
Tiếng người đàn ông trung tuổi vang lên khiến Hoàng Tuấn bừng tỉnh, nghiêng người nhìn lại cái nơm của mình, con cá chuối quả thật đã chuồn êm lẹ.
Mọi người bắt cá khoảng mười phút nữa rồi lên bờ, Hoàng Tuấn vừa lội vừa ngó nghiêng xung quanh nên lên bờ chậm hơn mọi người. Bà Hạ mang cá về nấu trước cho kịp bữa, cả ao cá mênh mông giờ chỉ còn Hoàng Tuấn, nó và thằng bé Việt.
Việt giương đôi mắt nâu nhìn nó rồi lại bĩu môi cười, vừa lội cạnh Hoàng Tuấn vừa rỉ tai hắn gì đó, chỉ biết Việt mới dứt lời, bàn tay vẫn còn lấm len của Hoàng Tuấn đã cốc nhẹ lên đầu nó. Bực tức nhưng không thể làm gì được, khóe miệng Việt nở nụ cười ranh mãnh.
- Chị Hân ơi, kéo em lên.
Khả Hân đang ngước nhìn lên bầu trời cao xanh kia, nghe tiếng Việt nài nỉ rồi cũng chìa tay ra.
- Cầm tay chị, chị kéo lên.
Bùm...
Ha... ha... ha...
Bàn tay vừa giơ ra đã bị Việt kéo hẳn xuống ao, nó mất đà ngã chúi xuống, Hoàng Tuấn lội nhanh lại phía hai người, ánh mắt hình viên đạn liếc sang chỗ Việt.
- Mày giỏi lắm rồi Việt.
Nhìn nét mặt nổi đầy gân xanh của Hoàng Tuấn, Việt khẽ rùng mình, chưa bao giờ Tuấn tức giận với cậu như vậy. Xem ra lần này khó thoát rồi.
Khả Hân từ từ ngoi lên, khuôn mặt đỏ bừng, đường đường là sát thủ có tiếng tăm trong thế giới ngầm, vậy mà nó đã bị chơi xỏ bởi một thằng nít ranh tận hai lần, xem ra bọn con nít thời giờ thật không thể xem thường.
Việt nhìn Khả Hân cười trừ, đôi mắt ra vẻ cầu xin tội nghiệp, vẫy hai tay đang dính đầy bùn đất, rồi vừa cúi xuống hớt nước ao rửa tay, nó vừa nhếch miệng.
- Mới gặp nhau mà đã chơi đẹp chị hai lần rồi đấy nhóc, mà nhóc là em của anh Tuấn đúng không?
Hoàng Tuấn nhìn nét mặt của nó rồi nén cười, ánh mắt nó bây giờ rõ ràng là muốn trả đũa Việt, trong lòng Hoàng Tuấn khẽ gào lên: em thảm rồi Việt ơi.
Việt gật đầu rồi cầu cứu sang Hoàng Tuấn, đáp lại cậu là cái nhún vai không thể chấp nhận được, được lắm phu thê hai người.
- Hồi sáng là em không cố ý, chị quân tử đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân này chứ?
Nó thở ra, khóe miệng cười nhạt.
- Tiếc là chị không phải quân tử, hơn nữa lại mắc bệnh thù lâu nhớ dai.
Hoàng Tuấn cũng vào hùa.
- Việt, rốt cuộc em gây ra họa gì mà không thể tha thứ được vậy? Hồi sáng xung đột gì sao?
Việt cười gượng, khuôn mặt đỏ dần lên.
- Cũng không có gì, mà muộn rồi chúng ta về đi, bà đang đợi đấy.
Bữa cơm trưa hôm nay trông rất đẹp mắt, mùi cá bống kho thơm nồng, nồi canh cá trông đến đẹp mắt, chỉ mới nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy nôn nóng.
Việt nhấc đũa gắp một miếng cá kho cho vào miệng rồi reo lên.
- Ngon, bà là số một, chị Ánh Tuyết nấu món này cũng được lắm nhưng không ngon bằng bà.
Bà Hạ cười rồi gõ đầu thằng bé.
- Ngon thì ăn nhiều vào một chút, còn hai đứa nữa, mau ăn đi, sao ngồi nhìn nhau?
Cả hai cùng vâng một tiếng, được chút nó mới cất tiếng hỏi:
- Ánh Tuyết là ai vậy bà?
- À, nó là chị họ của thằng Việt kém hai đứa một tuổi, nó thân với nhà mình lắm, hôm qua sang mà hai đứa ra ngoài rồi nên không gặp
Việt phụ họa.
- Chị Tuyết cái gì cũng giỏi hết, nấu ăn ngon, lại chăm chỉ, học lại giỏi, hơn nữa chị ấy còn đẹp như chị nữa đó. Ngày trước bà còn có ý tác hợp cho chị ấy với anh Tuấn kia mà.
Khụ... khụ...
Bà Hạ ho khan nhắc nhở, Hoàng Tuấn dừng đũa trừng mắt nhìn Việt. Việt biết ý liền im ngay, miệng còn lẩm bẩm.
- Chỉ nói sự thật thôi mà, cần nghiêm trọng vậy không.
Hoàng Tuấn lạnh lùng, quát.
- Ăn đi, nhiều chuyện.
Tiếng nói vừa dứt thì bên ngoài đã vang lên giọng trong trẻo của một thiếu nữ.
- Mọi người đang ăn cơm ạ? Cháu có nấu chút cháo hạt sen nên mang sang cho mọi người ăn thử đây.
Việt vội chạy ra đon đả, tay nhận bát cháo từ tay thiếu nữ kia.
- Chị Tuyết tốt thật, cháo thơm quá chị nha.
Bà Hạ cũng đứng dậy kéo tay Ánh Tuyết.
- Vào ngồi luôn với mọi người cho vui Tuyết.
Tuyết khẽ vâng rồi lại lấm lét nhìn sang ghế đối diện. Hoàng Tuấn ngoại trừ khẽ gật đầu với cô ra thì ngay lập tức lại quay sang gỡ cá bỏ vào bát người con gái bên cạnh. Trong lòng Ánh Tuyết cảm thấy khó thở vô cùng nhưng cô vẫn cố cười thật tươi nhìn họ.
- Anh Tuấn, đây là vị hôn thê của anh sao? chị ấy xinh đẹp thật.
- Ừ, cảm ơn em.
Khụ... khụ...
Có lẽ do ăn phải ớt nên nó liền ho sặc sụa, khuôn mặt đỏ dần lên, Hoàng Tuấn buông đũa vỗ lưng nó, ân cần hỏi.
- Không sao chứ?
Rồi vội đứng dậy rót một cốc nước đưa cho nó.
Nhấm nháp một chút nước, cũng khá hơn nhiều rồi, lúc này nó mới nhìn người con gái ngồi đối diện.
- Thật xin lỗi, mà em là Ánh Tuyết à? quả thật người cũng giống như tên, rất đẹp.
Ánh Tuyết hơi cúi mặt xuống ngại ngùng.
- Em cảm ơn chị.
Nhìn thấy Ánh Tuyết gần như chỉ ăn cơm không, Khả Hân liền gắp một miếng cá kho bỏ vào bát cho cô.
- Em ăn chút cá đi.
Hoàng Tuấn cũng bóc một con tôm bỏ vào bát nó.
- Cậu cũng lo ăn đi, mới ăn có chút cơm thôi đấy.
Khả Hân không nói gì chỉ trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn, Tuấn nhún vai cười, rồi cũng gắp một miếng cá bỏ vào bát của bà.
- Bà ăn đi, hôm nay bà ăn ít lắm nha.
- Còn tưởng anh chỉ biết vợ mà quên bà già này rồi chứ.
- Bà lại vậy nữa rồi.
Cả bữa cơm, mọi người ai cũng cười nói vui vẻ, chỉ có Ánh Tuyết là đầy gượng gạo, Khả Hân đủ tinh tế để nhận ra điều đó, nếu như trước đây những ong bướm vây quanh Hoàng Tuấn nó đều không quan tâm thì dạo này lại khác. Hễ có nữ nhân nào để ý đến Hoàng Tuấn nó liền không vui, nhưng bề ngoài vẫn cố mặt lạnh, xem như không phải chuyện của mình, bên trong lại muốn trêu người kia đến phát điên.Con gái khi yêu quả thật rất phiền phức.
Ăn cơm xong, Khả Hân và Ánh Nguyệt mang bát ra ngoài rửa. Ánh Nguyệt quả thật rất đẹp và rất thục nữ, ánh mắt cô như biết cười, khuôn mặt khả ái dễ thương, làn da trắng hồng, mái tóc đen dài đến tận thắt lưng, cô chính là đại diện cho những cô gái khuê các thời xưa.
- Em có vẻ rất thân với bà thì phải?
Nó vừa để bát vào chậu vừa nói, Ánh Tuyết nhìn nó một chút rồi đáp.
- Vâng.
- Chị hỏi câu này không phải nhưng có vẻ em có tình cảm với Tuấn đúng không?
Khả Hân là vậy, nó không phải người thích vòng vo, câu hỏi đột ngột này khiến Ánh Nguyệt hơi bối rối.
- Dạ không... mà sao chị lại hỏi vậy?
Nó vặn vòi nước lại, chầm chậm trả lời.
- Em không cần lo lắng đâu, chị chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Im lặng một chút, Ánh Tuyết mở to đôi mắt đẹp nhìn nó, giọng điệu rất cứng rắn.
- Nếu chị đã biết thì em cũng không giấu nữa, đúng là em có tình cảm với anh Tuấn, hơn nữa cũng được gần ba năm rồi.
Nó cười nhạt, vừa rửa mấy cái bát trong tay vừa nói.
- Cũng khá lâu đấy chứ. Tuấn biết không?
Ánh Tuyết chớp mắt nhìn nó khó hiểu, chẳng lẽ chị ta đang muốn moi thông tin từ mình để chỉ trích anh Tuấn sao? Thật quá thâm độc.
- Em không rõ...
Nó cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ thầm nghĩ thương thay cho cô bé này. Ánh Nguyệt khiến nó nghĩ đến thời bồng bột của mình, cũng một lòng đơn phương nhiều năm, cũng muốn nhận được vị ngọt của tình yêu nhưng đến cuối cùng thứ nhận được chỉ là sự cay đăng của tình đơn phương. Nó rõ Hoàng Tuấn hơn ai hết, chỉ cần nhìn thái độ là đủ biết Hoàng Tuấn có tình cảm với cô bé này hay không. Nó muốn giúp Ánh Tuyết thoát khỏi trò chơi tình ái đáng nguyền rủa này nhưng liệu cô có tin không? Tốt nhất vẫn nên để Ánh Tuyết nếm thử vị đắng trong cuộc chơi này, chỉ như vậy cô mới giống nó, mới có thể từ vũng lầy mà bước tiếp, chứ không phải chỉ biết trốn mình một góc để trách móc vô cớ. Mong rằng sau này Ánh Nguyệt sẽ hiểu.