Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 9



3 tuần sau.... -Phẫu thuật xong chưa Jame? mọi chuyện thuận lợi cả chứ?

-Cô yên tâm đi Sam,tạm thời con bé cảm thấy hơi khó chịu nhưng không sao,bác sĩ bảo đó là chuyện bình thường...nhưng nói thật tôi vẫn hơi tiếc khuôn mặt đáng yêu trước kia của nó....

-Jame.anh đang chọc tức tôi đấy hả?anh thừa biết không phải tôi muốn nó như vậy mà

-Xin lỗi cô bình tĩnh đi. Được rồi nếu không có gì xảy ra thì khoảng 2 hôm nữa là tôi và con bé về thôi,cô đừng lo

-Ừ,vậy nhé,nhớ chăm sóc nó cẩn thận

-Tôi biết rồi

.............................................

Kiều Lan,Dũng...xin lỗi hai người về việc thay đổi gương mặt của Minh Anh nhưng đó là cách duy nhất tôi có thể giúp con bé sống sót và trả thù cho mẹ nó...tôi hứa sẽ đòi lại công bằng cho cậu,ở bên đó cậu phải sống thật tốt nha,2 người nhất định phải bảo vệ Minh Anh,giúp nó báo thù thành công....

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

-Jame,anh về rồi sao? người mặc váy đen đang đi vào là ai vậy? chẳng lẽ là...

-Đại tiểu thư nhà ta đấy,chẳng lẽ cô thật sự không nhận ra sao?

-Nhìn lạ quá,gương mặt mới trông rất dày dặn

-Ừ nói thật tôi thấy nó chẳng hợp với con bé mới 7 tuổi đầu tí nào...có vẻ trông 'già' trước tuổi nhỉ?

-Anh còn dám nói sao? anh phẫu thuật kiểu gì vậy?...nhưng không thể phủ định rằng rất quyến rũ,tôi thích gương mặt đó...

-Dì...

-Ừ cháu về rồi hả?mọi chuyện đều ổn cả chứ? nhìn cháu rất đẹp

-Cảm ơn dì nhưng đây cũng chỉ là gương mặt giả thôi đẹp xấu quan trọng gì sao?

-Cháu đang trách dì sao? mới 1 tuần không gặp mà cách nói chuyện của cháu nghe chững chạc hơn nhiều đấy..khoan đã,Jame anh nói thật đi đây có phải là cháu tôi thật không?sao tôi thấy có gì đó hơi lạ?

-Dì không tin cháu sao? vậy thì chúng ta làm 1 bài test đi ạ

-Con nhỏ này,bên Hàn dạy cháu những gì vậy? may mà cháu mới đi có tuần thôi nếu đi lâu chắc dì không dám nhận người cháu này nữa đâu

-Vâng...mà 1 tuần qua dì có tin tức gì của Lâm Hải Nam không ạ? dì đã...thăm mộ mẹ cháu chưa?

-Dì xin lỗi dì vẫn chưa có cơ hội nhưng dì cũng đã cho xây 1 ngôi mộ của mẹ cháu trên đồi để cô ấy có thể ở bên bố cháu...

-Vậy ạ.cảm ơn dì...

-Không được khóc,cháu phải học cách kiềm chế xúc động đi,dì biết là điều đó rất khó nhưng nếu muốn trả thù thì đó là điều đầu tiên cháu phải làm

-Cháu hiểu

-Được rồi cháu vào nhà đi,lát nữa dì đưa cháu đi thăm bố mẹ

***************************************

-Đây là mộ của bà,bố và mẹ cháu,cháu chào mọi người đi

-Khung cảnh nơi đây thật đẹp dì nhỉ? rất yên bình và thoải mái...

-Cháu sao vậy?

-Dạ không có gì,nhìn mọi người đang mỉm cười hạnh phúc tự nhiên cháu cảm thấy buồn quá,Sao họ có thể vui như vậy khi đều bỏ cháu mà đi vậy

-Đúng là con nít những tấm ảnh này đều lấy trong ambum ảnh của gia đình...

-1 gia đình hạnh phúc trước khi cháu được sinh ra?

-Cháu nói lung tung gì vậy?

-Dạ không,từ ngày mẹ mất cháu cảm thấy mình đúng là rất giống sao chổi.luôn mang điềm xấu cho mọi người,phải chịu cô đơn 1 mình,bị người khác xa lánh

-Ý cháu là gì? dì thật không hiểu sao cháu lại có những suy nghĩ ấu trĩ như vậy được? 1 cô bé 7 tuổi mà lại nói ra những lời hệt như bà cụ non ,chẳng lẽ Jame đã phẫu thuật cả đầu óc cháu ư?

-1 tuần qua cháu đã chứng kiến rất nhiều việc,cháu tận mắt thấy 1 vụ tai nạn.1 cô bé ít hơn tuổi mình đang gào khóc trước thi thể người mẹ nhưng ngay sau khi bố cô ấy đến và ông ấy cũng khóc thì cô bé liền bước lại gạt nước mắt của mình và bố,lúc đó cháu cảm thấy nó rất mạnh mẽ.Cháu tự hỏi sao mình không cứng rắn lên,dù gì cháu cũng đã lớn và đã đến lúc thoát khỏi vỏ bọc của 1 cô công chúa bé nhỏ ngây thơ...

-Để Jame đưa cháu đi là 1 quyết định đúng đắn nhất của dì,chắc cháu cũng muốn nói chuyện với bố mẹ vậy thì dì không làm phiền cháu nữa...cháu có thể khóc nếu cháu muốn nhưng chỉ lần này nữa thôi

1,2,3 phút im lặng nhìn những tấm ảnh trước mặt,người nó run lên nhưng đôi mắt vẫn không tỏ ra yếu mềm,nó bước dần lại 3 ngôi mộ...

-Bố...tiếng gọi nó đè nén 7 năm nay rốt cuộc hôm nay cũng có thể thốt ra,trước đây nó không dám gọi 1 tiếng bố trước mặt mẹ vì nó biết mẹ sẽ buồn khi nghe được

-bố ơi bố,sao mọi người lại bỏ con như vậy? mọi người không yêu thương con ư? con xin lỗi vì đã không đến thăm bố,xin lỗi bố vì còn chưa từng nói câu yêu bố...bố ơi.tự nhiên nó òa khóc nức nở.....mẹ cũng bỏ con đi rồi mọi người đều bỏ rơi con,không ai yêu thương con hết,con phải sống tiếp sao đây bố? con cũng muốn có 1 gia đình hạnh phúc nhưng sao tất cả mọi người đều nhẫn tâm bỏ con ở đây vậy? xin mọi người hãy mang con theo,con không muốn sống 1 mình ở đây,con sợ lắm bố ơi...

-M..i..n..h Anh nín đi cháu đừng nói vậy bố cháu nghe được sẽ buồn lắm đó...cháu phải cố gắng sống thật tốt,phải trả thù cho mẹ,cháu không được phép suy nghĩ như vậy

-D..ì...ơi,dì,huhu

Ánh nắng chiều tắt dần trả lại bầu trời cho bóng tối đen kịt,cả không gian lại quay vào vẻ âm u,lạnh lẽo,chỉ còn tiếng thút thít của 1 cô bé tóc ngắn....

Hi mọi người,cảm ơn mọi người vì đã đọc câu chuyện này. Mình luôn tò mò không biết mọi người cảm thấy thế nào khi đọc xong mỗi chương,và hơn ai hết mình hy vọng sẽ nhận được nhiều ý kiến của mọi người,có vậy mình mới có thể rút kinh nghiệm hơn.Vì vậy mong mọi người cứ thoải mái đưa ra ý kiến của bản thân,đó cũng là cách giúp mình khắc phục những thiếu sót trong quá trình sáng tác truyện của mình....

THANKS ALL

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.