Tôi vốn dĩ không nên được sinh ra, bởi lẽ tôi biết, bản thân là hậu quả của sai lầm mẹ gây ra. Năm ấy mẹ rất khó khăn khi nuôi tôi, không chỉ vì người đàn ông không muốn chịu trách nghiệm mà còn vì bị nhà ngoại: chính ba mẹ ruột ghẻ lạnh. Nhưng dù sao, bà vẫn cố gắng giữ tôi, mặc cho thiếu thốn tình cảm từ nhiều mặt.
"Tiểu Nhi ngoan nào, đừng khóc nữa, đừng khóc."
"Mẹ, tại sao con lại không có ba?"
"Nhi Nhi, ba phải đi làm xa, chắc sẽ về sớm thôi!"
"Tiểu Nhi, nín đi con."
"Mẹ, ông bà ngoại có phải hết thương chúng ta đúng không? Hức.."
"Không, không phải."
Từng ký ức về mẹ, luôn luôn sâu đậm trong tâm trí tôi mỗi khi tôi buồn và cô đơn, ánh mắt, nụ cười. Tôi nhớ mẹ, dẫu cho mẹ không phải là người hoàn hảo, nhưng đối với tôi, bà là duy nhất.
Năm ấy, mẹ bị tai nạn, vốn dĩ không đơn thuần chỉ là tình cờ. Bà nhìn thấy bóng dáng của ba tôi - Thượng Vĩ, người đàn ông vô tình, bỏ mặc máu mủ của mình, chắc do tôi không phải phận nam nhi chăng?
Ông ta dù thấy mẹ tôi chắn đầu xe vẫn sai người tiếp tục phóng đi, một cái ngoảnh đầu cũng không thèm cân nhắc?
Tất cả là do ông ta, mẹ tôi chết cũng tại ông ta? Hà cớ gì tôi phải gọi ông ta tiếng "ba"? Như vậy có đáng không? Khi mà người ta nói, công sinh thành không bằng công dưỡng dục? Ấy vậy mà Thượng Vĩ - loại hạ đẳng nhân cách ấy còn chẳng nuôi tôi ngày nào, thậm chí ngay một cái nâng bế.
Thượng Yên Nhi luôn luôn vui vẻ, mít ướt giờ đã tan thành mây khói, sau 5 năm cái chết của mẹ, tôi dần thẫn thờ với mọi thứ, ngay cả khi bị người đời hay chính người nhà lăng mạ, tôi cũng không còn mấy quan tâm.
Cuộc sống cứ dần diễn ra cho đến ngày nọ, một tên tướng mạo tuấn tú, cũng gọi là có khí chất đến tìm tôi.
Anh ta hỏi tôi có muốn đưa ba tôi ra ngoài ánh sáng không? Tiếng "ba" vang lên thật chói tai, đây là điều tôi muốn làm từ rất lâu về trước. Có điều, bản thân tôi không đủ khả năng. Nhất là vì ba tôi vô cùng có uy, hai là vì tôi không có ai ủng hộ hay chống đỡ. Nhưng giờ, Thượng Yên Nhi có hậu thuẫn như thế, tôi chắn chắn sẽ lấy lại công bằng, đòi lại tất cả những gì ông ta làm với mẹ tôi. Kỹ nữ thì sao? Không phải đó là một cái hữu danh vô thực hay sao? Năm ấy không phải ông ta dụ dỗ cưỡng bức mẹ thì bà sẽ không khổ sở như thế, vả lại, tên Thượng Vĩ đó đã quá lộng hành rồi.
"Thượng tiểu thư, hợp đồng có gì không vừa ý sao?"
"Liệu chắc thành công?"
Tôi không dám lộ vẽ mặt lo lắng ra trước Lăng thiếu, bởi vì tôi sợ, đó sẽ là điểm yếu của tôi.
"Nếu cô có đủ niềm tin!"
Tôi lặng lẽ ký vào bản hợp đồng: Bên Vương thị sẽ hậu thuẫn, kéo tôi ra khỏi vũng lầy với điều kiện, tôi sẽ là nhân chứng chống lại Thượng Vĩ trước toà tuyên án, đồng thời là thuộc hạ của Vương gia chủ.
Và như thế, từ giờ tôi sẽ khiến Thượng Vĩ phải sống trong hận thù, kể cả có hận đến muốn chém chết tôi.
Rất nhanh sau đó, tôi sắp xếp hành lý sẵn ở dưới nhà, chỉ chờ cả nhà cùng thức giấc, tôi liền ngồi sẵn trên sopha đợi họ. Tôi nói với ông bà ngoại và những người họ hàng rằng tôi sẽ rời đi, cũng cảm ơn và xin lỗi họ vì trước đây. Ấy thế mà, một cái tạm biệt tôi cũng không thể nhận được. Chẳng giống tôi, Mỹ Hoa lại được mọi người yêu quý vô cùng. Chị ta có lẽ đang rất khinh bỉ tôi đi.
Lăng thiếu vì không muốn tôi mất thể diện mà lái hẳn một con siêu xe đến đỗ trước cổng nhà, làm hàng xóm một phen náo loạn. Anh ta từ từ bước vào trong, nhẹ nhàng và thanh cao: "Thượng tiểu thư, sẽ muộn giờ đấy?"
Người nhà tôi ngay tức khắc liền thay đổi thái độ, do nhà không phải dạng khá giả gì nên khi nhìn thấy chiếc siêu xe cùng với tài xế, vệ sĩ đi cùng, họ đã ngạc nhiên. Con bé này mà cũng có vị kim chủ nào bao nuôi ư?
Tôi vẫn còn nhớ từng cử chỉ, hàng động của Lăng thiếu khi nói chuyện với ông ngoại tôi.
"Thiệu lão gia, tôi sẽ chuyển cho nhà ông một khoản tiền, gấp 2 lần số tiền ông nuôi dưỡng Thượng tiểu thư với điều kiện: từ giờ về sau hai bên cắt đứt liên lạc."
Như vớ được vàng, họ đồng ý ngay.
Và như vậy, cuộc đời tôi chuyển sang một trang mới, từ bạn bè đến công việc. Bản thân tự hiểu: phải cố gắng không làm phật ý Vương gia, vì nhưngx việc họ đã làm thật vượt sức mong đợi của tôi.
___________________________
Lại đá sang một nữ phụ khác roài :) nhưng mà không có truyện riêng cho cô Thượng tiểu thư này đâu nhé !
#Sue