Trên đời này, tuyệt đối sẽ không tìm được người nào gặp chuyện mà không hề tỏ ra sợ hãi hơn cô.
Đổng Hoan nghĩ thầm.
Cô lùi ra khỏi khoảng đất xốp mịn, cho đến khi đôi giày cao gót giẫm lên nền đất xi măng cứng rắn màu xám, sau đó lại tiếp tục lùi thêm vài bước, để cho mình và cái cây to trước mắt cách nhau khoảng chừng bốn cánh tay, cô đứng khoanh tay trước ngực, quan sát từ trên xuống dưới cái cây nhãn cao khoảng chừng hai tầng lầu này.
Cô là người theo chủ nghĩa vô thần, chưa bao giờ tin trên đời này có thần tiên, yêu ma, tinh linh hay quỷ quái, cô cho rằng những thứ này chắc hẳn là vì con người muốn tăng thêm màu sắc cho cuộc sống, hoặc là do tín ngưỡng tôn giáo mà tưởng tượng ra. Thế nhưng, giờ phút này, sự chắc chắn suốt 28 năm đó dường như đang đứng bên bờ vực lung lay sắp đổ —— Đổng Hoan dùng cái cây này làm tâm, cô đi vòng xung quanh nó hai vòng, cuối cùng trở về vị trí cũ, nhìn lên chỗ thân cây và cành cây giao nhau, sau đó lại bước lên hai bước, giẫm lên lớp đất xốp, vỗ vỗ lên thân cây màu nâu xù xì thô ráp.
“Thật xin lỗi, nhưng cô vỗ trúng nách của tôi rồi, nhột quá.” Lại còn cười khanh khách hai tiếng nữa.
Đổng Hoan vội vàng rụt tay lại, sau đó lui về chỗ cũ, tiếp tục dò xét cây nhãn do chính tay chủ tịch đầu tiên của trường trồng, cây nhãn đã được 23 năm tuổi, cùng tuổi với ngôi trường này.
Đúng, cô thật sự không quá sợ hãi, cũng không bị giọng nói của ‘anh ta’ dọa đến mặt mũi tái mét rồi hét lên, bảo là trường học có ma!
“Anh là ma à?” Cô chưa từng nghe nói trường học có ma! Theo như cô biết thì cho dù là tiểu học, trung học cấp hai, trung học cấp ba, hay thậm chí là đại học thì hầu như trường nào cũng đều có những tin đồn ma quỷ, duy chỉ có trường Hoa Hân là khác hẳn, vô cùng thanh khiết và sạch sẽ.
“Không phải.”
“Yêu quái?” Không thể nào?
“Không phải.”
“Cây thần?” Là cái này đúng không?
“Ồ, cô cảm thấy thế nào?” Không hề khẳng định mà chỉ hỏi lại, còn cười khe khẽ giống như đang tán thưởng trí tuệ của cô vô cùng hơn người, lại có thể đoán ra được thân phận của mình.
Vậy nên đây thật sự là cây thần sao?
Oa, oa, trên đời này lại thật sự có cây thần!
Ôi trời.
Không, có khi nào cảnh tượng và giọng nói trước mắt chỉ là ảo giác do gần đây cô quá mệt mỏi nên mới sinh ra không?
Ừ, chắc là vậy rồi?
Được rồi, Đổng Hoan, thả lỏng, thả lỏng, hít sâu, sâu —— hít —— hà —— “Cô giáo Đổng, đừng hít thở nhanh như vậy, cẩn thận kẻo bị sặc khí.” Đối phương tốt bụng nhắc nhở.
“Hít —— khụ khụ khụ khụ …” Đổng Hoan bị sặc, ho đến đỏ mặt, một lát sau mới hít thở bình thường lại. “Anh biết tôi là ai?”
“Sao lại không biết? Tôi biết cô họ Đổng tên Hoan, ba năm trước đến Hoa Hân nhậm chức giảng dạy, là cô giáo xinh đẹp tiếng tăm lừng lẫy trong trường học, thậm chí đài truyền hình còn đến mời cô làm khách mời trong chương trình ‘Những cô giáo xinh đẹp’, thế nhưng lại bị cô từ chối.”
“Tôi dạy lớp nào?” Cô thử hỏi.
“Muốn thử tôi sao?” Đối phương cười to vài tiếng. “Cô là giáo viên mỹ thuật, dạy bên khoa thiết kế quảng cáo của năm ba, khoa quản trị kinh doanh và khoa kế toán của năm hai, đúng không?” Trả lời kiểu ‘mua một tặng một’.
Đúng, ‘anh ta’ nói không sai, cô thật sự dạy những khoa đó.
Trải qua vài câu đối thoại, Đổng Hoan đã hoàn toàn xác định giọng nói đó thật sự phát ra từ cây nhãn, cô có để ý tới nơi mà giọng nói phát ra, tuyệt đối không sai.
Chắc cũng không phải là người nào đó nhàm chám nên núp vào một góc để lừa cô, trong trường học chắc cũng chẳng có ai vừa nhàm chán vừa ngây thơ như vậy đâu nhỉ?
Đổng Hoan vừa mở miệng định hỏi gì đó thì lại bị đối phương đi trước một bước.
“Cô giáo Đổng, chúng ta hàn huyên một chút đi, vừa rồi vì sao cô lại đá tôi?”
“…” Suýt chút nữa thì quên mất, sở dĩ cái cây thần này ‘mở miệng’ là vì vừa rồi bị cô đá một cái.
“Haha, cô đá tôi đau như vậy, chẳng lẽ không định giải thích gì sao? Cô lại mang giày cao gót, phải biết rằng giày cao gót chính là vũ khí sắc bén nhất của phụ nữ… Được rồi, ngoại trừ cảm giác đau đớn thì hành vi đá vào cây cối của cô là không đúng! Cây cối vô tội mà, ban ngày có cành lá sum suê giúp con người che nắng, đêm đến lại hấp thụ carbon dioxite giúp cho nhân loại có bầu không khí trong lành, phải trả giá mệt nhọc như thế, vậy mà cô lại…”
Bla bla bla bla, thao thao bất tuyệt, trong phút chốc, Đổng Hoan như bị á khẩu, không trả lời được. Cái cây thần này cũng chỉ mới có 23 tuổi, hơn nữa còn là nam, sao lại lải nhải nhiều như vậy?
Nhưng cô cũng tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn xin lỗi, đồng thời cúi gập người xuống 45 độ: “Thật xin lỗi, tôi không nên đá anh để trút giận.”
“Không sao, tôi tha thứ cho cô, nhưng điều kiện là cô phải nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao.”
“Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có gì quan trọng.” Cây thần này, ngươi thật kỳ quái!
“Cho dù không quan trọng nhưng tôi vẫn muốn biết, tôi không thể không biết nguyên nhân vì sao mình lại bị đá, tôi ——” Đổng Hoan ngẩng đầu, lên tiếng cắt đứt nguy cơ sắp sửa bị tra tấn lỗ tai.
Ngẫm lại thì có người … có cây thần lắng nghe tâm sự của mình cũng không tồi, hơn nữa, cũng không phải tất cả mọi người đều nghe được giọng nói của ‘anh ta’, nếu không thì sao nhiều năm như vậy mà cô chưa từng nghe qua tin đồn về cây thần? Nhưng dù sao thì cũng phải đề phòng. “Tôi sẽ nói cho anh biết, nhưng anh tuyệt đối không được nói với người khác đấy.” Cô giống như một cô gái nhỏ đang muốn chia sẻ bí mật với bạn tốt, nhích nhích từng bước đến bên cạnh thân cây, tay trái giơ lên che miệng, giọng nói cũng hạ thấp xuống.
“…Được.” ‘Anh ta’ suýt chút nữa thì bật cười, hoàn toàn không ngờ cũng có lúc cô lại giống trẻ con như vậy.
“Tôi nhìn thấy người tôi thầm mến cứ nhìn chằm chằm vào một cô gái khác.” Aiz
Hôm nay hiệu trưởng trường trung học Hoa Hân tổ chức buổi họp nhằm động viên tinh thần cho các thầy cô, lúc buổi họp rườm rà kết thúc, cô và Thiệu Hoa Khiêm, cũng là thầy giáo mỹ thuật tạo hình kiêm đàn anh thời đại học của cô cùng nhau ra khỏi hội trường, lại trùng hợp gặp phải Lý Tinh Ngải, giáo viên vừa mới nhậm chức, bọn họ thuận miệng hàn huyên vài câu, nhưng một lúc sau cô lại phát hiện Thiệu Hoa Khiêm cứ nhìn chằm chằm vào cô giáo Lý, cho dù cô ấy đã biến mất nơi ngã rẽ nhưng anh vẫn không thu hồi tầm mắt, thậm chí còn hỏi cô có cảm thấy cô giáo Lý rất thú vị hay không … Nghĩ tới đây, trong lòng Đổng Hoan lại bắt đầu có chút không thoải mái.
“Tuy tôi biết tuyệt đối không phải là vì anh ấy thích đối phương nên mới có biểu hiện như thế, nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy không vui!”
“Ồ? Vì sao cô lại chắc chắn như vậy?”
“Tôi hiểu anh ấy rất rõ.” Cô xoay người, dựa lưng vào thân cây, mũi chân đá một viên đá nhỏ. Cô và thầy Thiệu đã quen biết hơn mười năm, vậy nên cô hiểu, mẫu bạn gái của anh, từ khí chất đến bề ngoài đều khác xa cô giáo Lý, vậy nên cô mới dám tuyên bố như vậy.
“Tôi có thể biết … đối tượng mà cô thầm mến là ai không?” Cô ấy có bạn trai rồi sao? Thật kỳ quái.
“… Thiệu Hoa Khiêm.” Bí mật này chỉ có bạn tốt Âu Dương Bình biết rõ, nhưng nói cho ‘anh ta’ biết chắc là cũng không sao đâu nhỉ? Dù sao thì người có năng lực để nghe thấy giọng nói của anh ta, có thể trò chuyện với anh ta cũng chẳng có bao nhiêu.
Hả? Thiệu Hoa Khiêm? ‘Anh’ quả thực bị kinh ngạc mất mấy giây. Vậy là tin đồn bọn họ ở bên nhau là giả? Chỉ có cô ấy đơn phương thầm mến đối phương thôi sao? “Quả nhiên là tin đồn không thể tin”. Kỳ lạ, sau khi biết rõ sự thật này, anh thậm chí còn có chút vui vẻ, tại sao vậy nhỉ?
“Anh nói cái gì cơ?” Nói nhỏ như vậy, cô không thể nghe rõ.
“Không có gì. Cô nhích sang bên phải một chút … Đúng rồi, ngừng lại.” Cành cây khẽ lay động, tiếng lá cây vang lên xào xạc, có thứ gì đó bỗng rơi xuống, Đổng Hoan nhanh tay lẹ mắt vươn tay chụp được.
“Đây là…”
“Quả nhãn. Cô biết nó không?”
“Tôi biết rõ đây là quả nhãn. Ăn nó thì có tác dụng gì?”
“Có thể cải thiện bệnh thiếu máu, hay quên và mất ngủ.” Hơn nữa vị ngọt của nó khiến con gái rất thích.
“Chỉ vậy thôi sao?” Chẳng lẽ không có tác dụng phụ như ‘đưa cho anh ấy ăn, sau đó anh ấy sẽ luôn một lòng một dạ với cô’ à?
“Chỉ vậy thôi.”
“Sao trông cô có vẻ thất vọng thế?” Thật là khiến cho anh đau lòng.
“Không có gì. Tóm lại, cám ơn quả nhãn của anh.” Lắc lắc chùm nhãn trong tay, ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc cô lấy hết dũng khí, dáng vẻ có chút mất tự nhiên, lắp bắp hỏi một câu: “Cây, cây thần, anh có cách gì có thể giúp cho tôi và anh ấy ở bên nhau hay không? Có cách nào có thể làm cho anh ấy ngỏ lời kết giao với tôi không?”
“Sao cô không cân nhắc tới việc chủ động ngỏ lời với anh ta?” Bây giờ cũng đâu còn là cái thời cấm phụ nữ bày tỏ tình cảm đâu.
“Tôi mới không cần.” Đổng Hoan nhăn mũi.
“Vì sao?”
“Vì sao tôi phải ——” chủ động nói trước?
Nói được một nửa, trên đầu đột nhiên vang lên hai tiếng ‘rắc rắc’, Đổng Hoan nhanh nhẹn chạy sang một bên, cô cho rằng cành cây sắp bị gãy xuống ——
Bộp, bộp, bộp
Ầm! Không phải là cành cây, mà là một cái giỏ trúc cùng với một mớ nhãn rơi đầy trên mặt đất.
Đổng Hoan kinh ngạc vài giây, chợt, cô nhận ra một chuyện, ánh mắt chậm rãi, chậm rãi nhìn lên trên, cẩn thận quan sát ở những cành cây, cuối cùng, ở một chỗ cành lá rậm rạp lại trông thấy hai bắp chân dưới lớp quần jean.
Đôi chân đó được che giấu quá tốt, nếu không phải đứng ở chỗ này, dùng góc độ này để nhìn lên thì cô căn bản sẽ không thể phát hiện được!
“Ai đó?” Cô nghiến răng nghiến lợi.
“Cái giỏ chết tiện, phản bội chủ nhân.” Người trên cây oán trách, ngay sau đó là một tràng âm thanh sột soạt, một bóng đen từ trên cây trèo xuống, đến một khoảng cách nhất định thì nhảy xuống đất, đứng ở trước mặt Đổng Hoan.
“Hi, cô giáo Đổng.” Cái người họ Lâm mà hai tuần trước bọn họ mới gặp lần đầu, bây giờ lại đang đứng trước mặt cô, anh ta giơ tay trái, nở nụ cười cất tiếng chào hỏi, để lộ ra hàm răng trắng tinh khiến Đổng Hoan thật sự chỉ muốn đấm cho anh ta một cái!
Cô liên tục hít sâu, cảm giác lúng túng xen lẫn tức giận cứ như từng cơn sóng đang dồn dập đánh về phía cô.
Cái người này.
Cái, tên, khốn, kiếp, này
Đổng Hoan giận quá hóa cười, hai mắt như phát sáng nhìn thẳng vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
“Xin chào, anh Lâm.”
Cô mỉm cười khiến da đầu của anh Lâm run lên, sợ đến nỗi cả người run rẩy, sau đó, ‘vũ khí sắc bén nhất của phụ nữ’ hung hăng đạp một phát lên chân anh.
“Khốn kiếp! Lại dám đùa giỡn tôi.”
“A ——”
Trong tiếng hét của anh Lâm, Đổng Hoan cũng chẳng thèm quay đầu lại, tránh xa khỏi cái gã đàn ông ấu trĩ dám đùa giỡn với cô.
Chuyện mình bị đùa giỡn, ngày hôm sau Đổng Hoan đã ‘quất chục roi, đuổi sang sân khác’, cảm thấy mất mặt tới nỗi không dám nghĩ lại, trải qua ba năm, may mà tỷ lệ cô gặp phải cái tên nhân viên bảo trì ngây thơ kia chỉ bằng 1/1000, nếu cứ gặp thường xuyên, lại nhớ tới chuyện hôm đó thì chẳng phải càng thêm mất mặt sao?
Qua hơn nửa tháng, khoảng 6h30 tối nay, Đổng Hoan từ bên dãy hành lang khoa thiết kế quảng cáo đi tới, bên cạnh có vài nữ sinh khua tay hỏi cô những vấn đề vừa học, sau đó cô quyết định đi đường tắt, băng qua sân thể dục để trở về văn phòng.
Sân thể dục của trường Hoa Hân có diện tích 400 mét, chính giữa có một vòng tròn màu xanh lá giống như bề mặt sân vận động, nửa bên trái là sân bóng chuyền, nửa bên phải là sân bóng rổ, tuy đã cách giờ tan học được một thời gian nhưng vẫn có rất nhiều học sinh đứng trong sân, mồ hôi nhễ nhại, Đổng Hoan ôm một chồng tác phẩm của học trò, vội vàng băng qua hai sân bóng, thầm tính xem hôm nay mấy giờ phải về đến nhà, sau khi về đến nhà thì phải xử lý nốt những việc lặt vặt, xong xuôi tới khoảng tầm 9h30 thì sẽ thảo luận với Âu Dương Bình về việc triển lãm tranh, trong lúc không chú ý thì bỗng nghe thấy tiếng la hét.
“Cẩn thận ——”
“Nguy hiểm! Mau tránh ra!”
Cái gì?
Đổng Hoan vừa nhìn về phía phát ra tiếng nói, còn chưa biết rõ tình huống thế nào thì một bóng đen vừa cứng vừa nặng bỗng đập vào mặt cô!
Cô bị đập trúng đầu, chân trái loạng choạng lui về phía sau, giày cao gót quẹo sang một bên, ngã ngồi xuống mặt đất. Ngoại trừ cảm giác đau đớn thì ý nghĩ đầu tiên chính là, may mà hôm nay cô mặc quần dài.
Một đám nam sinh lao đến, mùi mồ hôi lập tức bủa vây xung quanh Đổng Hoan.
“Cô giáo, cô có, có bị thương nặng lắm không?” Chết rồi chết rồi, trúng người nào không trúng, lại đi trúng phải cô giáo mỹ thuật của mình, học kỳ này môn mỹ thuật của mình có khi nào bị treo hay không đây? Có khi nào mình lại trở thành người bị rớt môn mỹ thuật đầu tiên trong lịch sử không?
“Đừng lo…” Đổng Hoan lấy tay xoa lên khuôn mặt nóng hừng hực của mình, liên tục hít sâu vài hơi, lại hít vào phổi một đống mùi mồ hôi chua loét.
“Làm ơn đi, đừng vây quanh cô ấy, để, để cô ấy hít thở không khí một chút —— Cô, em đưa cô đến phòng y tế nhé?”
“Nhưng 6 giờ tối là phòng y tế đóng cửa rồi!” Dạo này thầy giáo trong phòng y tế cứ đến đúng giờ là đóng cửa thả chó … tan tầm về nhà.
“Vậy, vậy, vậy, vậy ——” Làm sao bây giờ?
“Đưa đi bệnh viện?” Cậu học sinh nghe vậy thì móc điện thoại ra.
“Không cần đâu, tôi về văn phòng nghỉ ngơi là được rồi…” Đổng Hoan vội vàng đưa tay ngăn lại. Bởi vì bị quả bóng văng trúng mà phải ngồi xe cứu thương nhập viện? Chưa nói đến chuyện này có phù hợp với quy luật của xe cứu thương hay không, trọng điểm là cô sẽ bị mất mặt mà chết, cô tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không cần!
“Haha, các cậu xúm lại đây làm gì thế?”
“Anh Lâm!” Cứu mạng ——
Trông thấy người vừa đến, mọi người lập tức quẳng nghĩa khí sang một bên, quang quác quang quác giành thông báo chuyện rắc rối.
Anh Lâm vừa nghe vừa đi về phía cái ghế trống mà đám học sinh vừa nhường chỗ, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của Đổng Hoan —— sắc trời đã sẩm tối, anh chỉ có thể dựa vào việc giày cao gót của cô bị gãy mà suy ra tình huống, đoán chắc là mắt cá chân của cô bị trật rồi, còn chỗ bị quả bóng nện vào thì anh không nhìn rõ lắm, nhưng dựa vào sức lực của nam sinh thì e rằng mặt của cô đã bị đập sưng lên rồi.