Cô Gái Ngoan Ngoãn Yêu Anh Đi

Chương 15



Edit: Kún Lazy

Cô ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức, đã gần 7 giờ tối. Giơ tay muốn vén tóc dính trên má, lại phát hiện gò má ẩm ướt, là dấu vết của việc cô đã khóc rất lâu, còn chưa biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì lại lập tức phát hiện tay phải đang cầm điện thoại di động.

Cô nhớ trước khi ngủ, mình không cầm điện thoại mà …

Còn đang hoang mang thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đổng Hoan trực tiếp nhấn xuống phím call, bắt máy.

“Đổng Hoan?” Đối phương chỉ nói 2 từ, thế nhưng lại khiến Đổng Hoan suýt chút nữa bật khóc.

Là anh!

Lâm Hán Đường!

Lâm Hán Đường đợi mãi vẫn không thấy bên kia đầu dây đáp lại, anh nghi hoặc giơ điện thoại ra trước mắt, kiểm tra tín hiệu. Quái lạ, cột sóng vẫn đầy mà? – “Đổng Hoan?”

“Ơ … A, em đây, em đây!” Sao anh lại gọi điện thoại tới? Không phải anh … không muốn nói chuyện với cô sao? Sau hôm kết thúc buổi lễ cuối năm, lúc anh và cô tiến hành công việc, ngoại trừ ‘bắt đầu đi’, ‘nghỉ giải lao’, ‘đã xong’ thì cũng chỉ trầm mặc, không nói thêm một chữ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

“Ừm.” Đầu lưỡi cô như đang thắt lại, hoàn toàn nói không nên lời, chỉ cảm thấy vui sướng vì Lâm Hán Đường đã gọi tới. Anh, anh có chuyện gì sao? Có thể nào … là muốn làm hòa lại không?

Đổng Hoan ngây ngốc suy nghĩ, hoàn toàn không để ý tới vì sao anh biết vừa rồi cô đang ngủ.

“Tôi quên trả lại chìa khóa nhà cho em.”

Đổng Hoan sững sờ, há to miệng, trái tim đang dần nóng lên, trong nháy mắt lại bị giội một thùng nước lạnh. Thì ra … là vì chuyện này …

“Đổng Hoan, em có đang nghe không vậy?”

“…Có.” Cô co người, cố gắng ôm chặt thân thể đang lạnh từ trong tim.

“Còn nữa, em còn để một chiếc áo khoác màu hồng, một cây son môi, một cái kẹp tóc với một cái lược gỗ trong xe của tôi, có nhớ không?” Anh nói tên từng món đồ thuộc về cô.

“Không nhớ rõ lắm…” Chìa khóa có thể trả, áo khoác có thể trả, những thứ lặt vặt cũng có thể trả, nhưng trái tim cô không biết từ lúc nào đã đặt trên người anh, có phải là cũng có thể trả lại cho cô không?

Đúng vậy, cô thích anh. Sau khi anh rời đi, cô mới ngu ngốc phát hiện ra điều này.

Cảm giác này thật đau đớn khổ sở, từng giây từng phút chỉ muốn nhìn thấy anh, muốn được anh dỗ dành, cảm giác này giống như kiểu lâu ngày sinh tình, chỉ cần hơi bất cẩn thì sẽ tan thành mây khói.

Cảm giác này, hoàn toàn khác với lúc thích Thiệu Hoa Khiêm. Sau khi phát hiện mình thích Lâm Hán Đường, cô thậm chí bắt đầu hoài nghi, tình cảm lúc trước của mình đối với Thiệu Hoa Khiêm, có thật là thích không? Hay chỉ vì người ngoài giật dây, khiến cô cho rằng mình thích đối phương?

Tựa như ba người thành hổ, một người nói các cậu thật xứng đôi, hai người nói các cậu quen nhau đi, ba người nói các cậu quả thật là một cặp trời sinh, khiến ta không tự giác mà bị ảnh hưởng, cho rằng bọn họ hẳn là nên đến với nhau, cứ thế mà ngây ngốc tin theo miệng lưỡi thiên hạ.

Aiz, lúc trước cô lại trách Thiệu Hoa Khiêm không phủ nhận lời nói của các thầy cô, bây giờ nghĩ lại, cô thật sự là quá ngây thơ, rõ ràng tất cả đều do mình ngây ngốc nghe theo, vậy mà còn đem sai lầm đổ hết lên người học trưởng, thậm chí còn vô sỉ đến mức cưỡng hôn người ta, để bạn gái người ta hiểu lầm … Cô như vậy, thật sự quá tồi tệ.

Năm ngoái đưa bức tranh cho Âu Dương Bình, Âu Dương Bình mắng cô ngu ngốc trong tình yêu, quả nhiên không sai.

Chỉ có điều, cô còn cứu vãn được không? Nếu mở miệng nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình, có thể nào kéo anh quay trở về bên cô lần nữa?

Cô rất muốn thử, nhưng rồi lại sợ hãi.

Đầu óc vô cùng rối loạn, Đổng Hoan chán ghét bản thân mình không có chủ kiến, mãi đến khi bàn tay đã thấm đầy mồ hôi, khiến cô suýt chút nữa không cầm được điện thoại thì mới cắn răng một cái.

“Lâm Hán Đường, hình như em … em …” Mau nói đi Đổng Hoan! Mày lắp bắp cái gì vậy? Đồ ngốc!

Lúc cô còn đang nghiến răng lắp bắp thì Lâm Hán Đường lại phát ra tiếng cười trầm thấp, nói: “Anh biết.”

“Hả?” Cái gì? Anh biết cái gì? Anh cười cái gì vậy?

“Em có muốn ra ngoài không? Anh … đang đứng trước cửa nhà em.”

“Hả?” Cô kéo rèm, thò đầu ra ngoài cửa sổ, lập tức trông thấy chiếc xe RV màu bạc quen thuộc, cô ‘A!’ lên một tiếng, quay đầu xông ra khỏi phòng, ầm ầm chạy xuống nhà, không quan tâm đến em gái đang gọi ăn cơm, xỏ dép lê, mở cửa.

Gió lạnh lập tức ùa vào, thế nhưng Đổng Hoan cũng không quan tâm.

Cô nhìn anh đang đứng cách đó không xa, giang rộng hai tay về phía mình, trên mặt mang theo nụ cười mà cô mong nhớ bấy lâu.

“Đổng Hoan.”

Đổng Hoan hít sâu một hơi, vội vã chạy tới, bổ nhào vào trong vòng tay ấm áp.

Là anh! Là anh! Thật sự là anh!

Lâm Hán Đường mở chiếc áo khoác lông dài, ôm lấy cô gái ăn mặc mỏng manh vào trong ngực, dành cho cô một cái ôm vững chãi và an ổn nhất, thuận tiện ngăn lại những ánh nhìn tò mò của hàng xóm xung quanh.

Ở nông thôn lúc nào cũng được hàng xóm ‘quan tâm lẫn nhau’, không có gì lạ.

“Sao anh lại đến được đây? Sao anh có thể biết rõ nơi này?” Cô vùi mình trong vòng tay quen thuộc, ấp úng hỏi thăm.

“Bí mật.” Lâm Hán Đường hôn lên tóc cô, thở nhẹ một hơi.

Sau khi kết thúc năm học, anh đã luôn không ngừng suy nghĩ, cũng lợi dụng hai ngày cuối cùng của hợp đồng người mẫu để quan sát cô. Nhìn thấy vẻ mặt và thái độ tự nhiên của cô, trái tim anh băng giá, cho là mình sẽ không thể nào chiến thắng được sự kiêu ngạo của cô, vậy nên lợi dụng vài ngày, không ngừng nói là mình sẽ buông tha cho cô.

Xế chiều hôm nay, khi anh khổ sở hạ quyết tâm lái xe đến nhà cô, đem chìa khóa nhà cùng túi đồ để ở bàn trà trong phòng khách, lúc chuẩn bị rời đi thì cô lại gọi điện thoại tới, giọng nói ngái ngủ, nỉ non bảo rằng cô ghét năm mới, ghét mẹ, ghét họ hàng, ghét hàng xóm … cuối cùng còn nức nở khóc lên, nói rằng cô nhớ anh … Cô khẽ nấc lúc nói ba chữ đó, khiến anh vừa đau lòng vừa vui sướng, càng bi ai nhận ra rằng … thì ra, cho dù anh có thuyết phục bản thân mình buông tay thế nào cũng không được, từ đáy lòng vẫn mong cô giữ anh lại.

Thật lòng thích một người, sao có thể nói buông tay thì buông tay?

Vì vậy, anh hỏi thăm địa chỉ nhà cô, rồi lập tức lái xe đến. Nhưng vì đang trong dịp tết, quãng đường vốn chỉ mất hai tiếng, bây giờ phải kéo dài thêm một tiếng đồng hồ.

Chẳng qua là, phản ứng của Đổng Hoan khi nhìn thấy anh, cũng đã đủ để bù đắp lại tâm tình khổ sở trong khoảng thời gian qua cùng với sự lo lắng khi kẹt xe.

Cô gái sĩ diện lúc trước, tuyệt đối sẽ không có hành vi bất chấp mặt mũi mà nhào về phía anh như vừa rồi.

“Lâm Hán Đường, em muốn về Đào Viên.” Cô không phát hiện mình giống một như bé gái đang bị thương, ủy khuất làm nũng với người trước mắt.

“Vì bác gái sao?” Đổng Hoan không trả lời, chỉ vùi mặt vào hõm vai anh.

“Đổng Hoan, em biết vì sao anh lại làm nhân viên bảo trì không?”

Đổng Hoan lắc lắc đầu, không biết vì sao bây giờ anh lại nói tới chuyện này?

“Từ cấp hai anh đã bắt đầu học buổi tối, ban ngày đi làm, buổi tối đi học, đến cấp ba vẫn như thế. Lúc học đại học năm hai, trường học có thuê sinh viên làm việc bán thời gian, anh cũng xin làm, sau khi tốt nghiệp thì trường lại thiếu nhân viên bảo trì, có lẽ vì lúc làm thêm biểu hiện của anh cũng không tệ, cộng thêm việc tốt nghiệp ngành cơ khí, vậy nên thầy giáo liền hỏi anh có muốn làm công việc này không, vậy nên anh cứ thế mà trở thành nhân viên bảo trì.”

“Vì sao?” Cánh tay của Đổng Hoan đang ôm anh càng thêm siết chặt, không hiểu vì sao anh lại khiến bản thân cực khổ như vậy?

“Em đang hỏi vì sao anh lại học lớp buổi tối sao?” Nghe thấy Đổng Hoan khẽ đáp một tiếng, Lâm Hán Đường nói: “Năm anh bốn tuổi, ba anh qua đời vì tai nạn giao thông, vất vả lắm anh mới đợi được đến khi mình đủ tuổi để đi làm, sao có thể buông tha, để cho mẹ anh một mình vất vả?”

Thì ra ba anh đã qua đời … “Tình cảm giữa anh và ba có tốt không?”

“Quan hệ của cha con anh không chỉ là tình phụ tử, mà còn giống như anh em. Anh yêu ông ấy. Rất yêu, rất yêu.” Trong lòng Đổng Hoan nhất thời dâng lên đủ loại cảm xúc. Chưa từng trải qua, vậy nên không thể nào cảm nhận được cảm giác mất cha, chỉ cảm thấy lòng mình chua xót.

Còn nhỏ mà đã mất đi người cha mà mình yêu mến, rốt cuộc là sẽ khó chịu cỡ nào?

Tuy ba cô trầm mặc ít nói, thời gian ở chung cũng không nhiều như Âu Dương Bình và ba cô ấy, nhưng cô vẫn không thể nào tưởng tượng được, nếu ba cô mất lúc cô bốn năm tuổi, tình cảnh đó sẽ như thế nào?

“Anh quyết định chọn công việc này là vì thời gian làm việc cùng thu nhập ổn định, không cần bận rộn sớm nắng chiều mưa, để còn thời gian quan tâm và làm bạn với mẹ. Năm anh tốt nghiệp cấp ba thì mẹ anh bị phát hiện mắc bệnh ung thư phổi, chữa trị mất bốn năm, cuối cùng vẫn buông tay thế gian.” Nhớ lại năm đó, anh trầm mặc một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Khoảng thời gian mẹ anh mắc bệnh ung thư, anh vừa đau lòng vừa khổ sở, không hiểu vì sao tất cả mọi chuyện tồi tệ nhất đều xảy đến với bà? Nhìn bà khổ sở trị liệu bằng hóa chất, đêm khuya yên tĩnh, anh thật muốn ngừng lại tất cả, để cho bà được giải thoát khỏi sự đau đớn sớm hơn một chút. Song khi nhìn thấy khuôn mặt của mẹ mình, anh lại hy vọng bà có thể chịu đau đớn mà sống lâu hơn một chút, bởi vì anh không muốn mất mẹ sớm như vậy.”

“…Lâm Hán Đường, anh đang cố ý đúng không?” Cố ý nói chuyện của bản thân ngay lúc này, làm cho cô đau lòng, càng làm cho cô phải thu lại suy nghĩ muốn rời xa gia đình trong cơn tức giận.

Cô … chỉ ghét hành vi so sánh của mẹ chứ không hề chán ghét mẹ. Cô biết, tuy me thích so sánh cô với người khác, nhưng bà thật sự rất thương cô, nếu không thì sẽ không quan tâm đến cô sống một mình bên ngoài có ăn uống đầy đủ hay không, có làm việc và nghỉ ngơi hợp lý hay không.

Lâm Hán Đường khẽ cười: “Đại nhân, oan uổng quá.”

“Hành vi kêu oan của anh căn bản là đang tự lừa dối mình.”

“Xem ra kỹ thuật tự lừa dối bản thân của anh thật sự kém cỏi, đã bị em bắt được rồi, phải không?”

“Lát nữa anh phải về Đào Viên à?”

“Em hy vọng anh quay về sao?”

Đổng Hoan không lên tiếng, chỉ là vòng tay đang ôm lấy anh càng chặt hơn.

“Nếu vậy thì, anh ở đây thêm mấy ngày, chờ em chuẩn bị trở về Đào Viên thì chúng ta cùng nhau đi, được không?”

“…Vậy thời gian này anh sẽ ở đâu?”

“Anh có bạn ở Miêu Lật, anh tới nhà cậu ấy ở tạm.”

“Ừm.” Hai người nói chuyện thêm một lúc, đến khi Lâm Hán Đường trông thấy một cô bé có nét rất giống Đổng Hoan, đang đứng cạnh cửa tò mò quan sát anh, trong miệng lặng lẽ nói hai từ ‘ăn cơm’, lúc này anh mới buông Đổng Hoan ra, muốn cô tranh thủ vào nhà ăn cơm.

“Lâm Hán Đường … chúng ta …làm hòa xong chưa?”

Thấy dáng vẻ lắp bắp của cô, ánh mắt Lâm Hán Đường mềm nhũn, mấy giây sau lại nở nụ cười trêu chọc.

“Nếu anh nói không làm hòa thì sao?”

Đổng Hoan nhìn anh, mấy giây sau lại đánh anh một cái.

“Anh dám không làm hòa thử xem!” Không làm hòa còn tìm cô làm gì?

Lâm Hán Đường cười to, vuốt vuốt tóc cô: “Được rồi được rồi, mau vào ăn cơm đi. Tối muộn anh sẽ gọi cho em, nhé?”

“Vâng.” Đổng Hoan gật đầu, xoay người bước vào trong nhà.

Lúc chị gái quay lại thì Đổng Trúc đã sớm co chân chạy vào trước, sau khi xác định chị mình đã vào trong bếp thì cô mới rón rén mở cửa ra.

Người đàn ông kia vẫn còn ở đây!

Cái người vừa ôm chị gái cô, toàn thân tản ra khí chất tự tin của đàn ông, nếu sắc mặt nghiêm nghị, thì với khí thế đó, tuyệt đối có thể so với những đại ca xã hội đen trong phim, nhưng bên khóe môi anh lại mang theo nếp nhăn khi cười, điều này nói rõ anh ta là một người rất thích cười.

Đến vóc dáng cao lớn của anh ta, mặc dù không biết bên dưới lớp quần áo kia thế nào, nhưng hiếm có người đàn ông nào ‘nuốt chửng’ được vóc dáng cao tới 1m7 của chị gái cô, như vậy cũng đã không đơn giản rồi.

Chả trách chị cô lại thích anh ấy.

Nếu đổi lại là cô thì cũng sẽ thích một người đàn ông cao to như thế, cảm giác thật an tâm.

Tầm mắt chuyển tới đám tam cô lục bà ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm, bu vào tám chuyện với nhau, cô âm thầm lè lưỡi làm mặt xấu, khóe mắt lại trông thấy người đàn ông bật cười vì hành động ngây thơ của mình, gò má của Đổng Trúc nóng ran, nghe tiếng mẹ gọi trong phòng, cô vẫy tay với anh, lặng lẽ nói hẹn gặp lại, sau đó vội vàng đóng cửa vào nhà.

Đổng Trúc trở lại phòng bếp, lúc ăn cơm, nhìn chị gái thì lại nhớ tới mấy ngày nay, tuy chị cô không nói câu nào nhưng vẻ mặt phấn khởi đã quét sạch vết tích ủ dột trước đó.

Chậc, bạn trai của chị cô có bản lĩnh thật đấy! Đổng Trúc thả lỏng tâm tình, vui vẻ ngẫm nghĩ, trong đầu lại chợt hiện ra bóng dáng một người.

Tay đang cầm đũa hơi khựng lại, viên thịt lăn lông lốc xuống dưới bàn.

Đồ đầu đất đáng ghét, đầu đất chết tiệt, tự nhiên xuất hiện phá hư tâm tình tốt đẹp của cô!

Đáng ghét!

Đi đi, đi đi, cút cút!

Cô khom người xuống bàn nhặt viên thịt, vừa nhe răng nhếch miệng vừa nhìn chân của ba mình, tiếng chuông cửa cũng đồng thời vang lên.

Mẹ Đổng lẩm bẩm không biết là ai, lau tay ướt nhẹp rồi ra mở cửa, một lát sau —— “A Trúc, có người tìm con này ——”

Có người tìm cô?

Quái lạ, ai thế nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.