Cô Gái Ngoan Ngoãn Yêu Anh Đi

Chương 16



Edit: Kún Lazy

Buổi triển lãm tranh mang tên ‘Lửa tình’ của Đổng Hoan được tổ chức vào ngày mười một.

Buổi triển lãm lần này có tổng cộng 69 tác phẩm, bao gồm cả tranh sơn dầu và tranh phác họa, trong đó nhân vật chiếm phần lớn toàn bộ bức tranh. Mỗi một tác phẩm treo dọc theo hành lang triển lãm, không gian lớn nhỏ được sắp xếp theo từng độ tuổi của người tham quan, trong đó có 33 tác phẩm treo ở lầu một, 36 tác phẩm mang nặng sắc thái tình dục thì được treo ở lầu hai, nơi cầu thang cũng đặt một bảng cảnh báo.

Trước lúc khai mạc, Đổng Hoan cùng Âu Dương Bình kiểm tra lại một lần, cuối cùng đứng trước bức tranh mang tên ‘Lửa’.

“Bức tranh này thật khiến tớ đau đầu, cậu có biết không?” Âu Dương Bình nói thầm, tuy là đang oán giận nhưng lời nói cũng không phải thật tâm. Đổng Hoan đột nhiên nói muốn dùng bức tranh khác thay thế cho ‘Lười biếng sau giờ Ngọ’ và ‘Dục’, khiến cô phải cấp tốc suy nghĩ xem làm thế nào để sửa lại bố cục triển lãm mà không lộ vẻ đột ngột. Càng thê thảm hơn là, bức tranh này Đổng Hoan đã chọn khung đặc chế, cô lại phải tranh thủ tình cảm, van xin lạy lục thầy chế tạo khung tranh làm gấp cho cô, bởi vì thời gian vô cùng cấp bách.

Nhưng mà, có thể khiến cô cam nguyện như thế, cũng bởi vì cô thích bức tranh này.

Cô gái khỏa thân hơi ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng hé mở, như đang rên rỉ, như đang thở gấp, nụ hồng căng cứng trước ngực, mái tóc như ngọn lửa đang bùng cháy, tán loạn hất lên không trung, cánh tay đàn ông từ phía sau ôm lấy ngực trái mềm mại, bối cảnh xung quanh là một màu đỏ rực, tựa như đang chìm trong ngọn lửa cuồng vọng mà kiêu ngạo, như có thể trở nên bùng cháy bất kỳ lúc nào, giương nanh múa vuốt nuốt chửng cô gái.

Bức tranh này tả thực như thể được chụp lại bằng máy ảnh, khiến người xem có cảm giác như đang nghe thấy âm thanh rên rỉ thở gấp của cô gái, cảm nhận được sức lực nơi bàn tay của người đàn ông đang ôm lấy bầu ngực của cô.

Nóng rực.

Liều lĩnh.

Mãnh liệt.

Bức tranh này là sau khi Đổng Hoan thừa nhận mình thích Lâm Hán Đường, trở lại Đào Viên lập tức mất bốn ngày để vẽ. Là ‘tình’ và ‘dục’ giữa bọn họ.

“Thật xin lỗi. Mình thật sự vô cùng thích bức tranh này, không thể đem ra trưng bày được.” Ngoại trừ lý do này thì cô cũng không thể phủ nhận tâm tư của mình, cô không muốn cho những người phụ nữ khác cơ hội thưởng thức thân thể của anh.

Còn Lâm Hán Đường thì thà bị những người phụ nữ khác thưởng thức, chứ không nguyện ý để cho người ngoài biết rõ tình cảm của bọn họ, bởi vì sự nhiệt tình của cô chỉ thuộc về riêng anh.

Vì chuyện này mà hai người bọn họ còn cãi một trận nho nhỏ.

“Nếu thật lòng muốn xin lỗi thì tặng cho tớ bức tranh này đi.”

“Không được, tớ đã hứa với Lâm Hán Đường rồi, bức tranh này chỉ có thể để ngắm, không tặng cũng không bán.” Đổng Hoan quyết tuyệt từ chối.

“Keo kiệt.” Âu Dương Bình nhăn mày: “Cô gái trong tranh không phải là cậu sao, vậy còn … Lâm Hán Đường thì sao? Anh ấy không chở cậu đến à? Sao không thấy bóng dáng đâu hết vậy?”

Đổng Hoan kháng nghị: “Anh ấy có chút việc, chiều mới đến.”

Hai người vừa nói vừa đi xuống lầu một, vào phòng nghỉ ăn cơm trưa, nhân tiện kiểm tra lại một lần nữa, xong xuôi cũng đã là hai giờ chiều.

Đổng Hoan bước ra khỏi phòng nghỉ, người đầu tiên trông thấy là Lâm Hán Đường – “Anh tới rồi!” Cô tiến lên đón anh.

“Xong việc là anh lập tức tới đây.” Lâm Hán Đường siết chặt tay cô, sau khi nói vài câu, cô dẫn anh đi tham quan, tuy lúc anh giúp cô tiến hành sắp xếp cũng đã xem qua những bức tranh này, nhưng bầu không khí khác nhau cũng đưa đến cảm giác khác nhau.

Anh không thể không bội phục tài năng vẽ tranh của Đổng Hoan, mỗi một tác phẩm đều mang theo tình cảm ấm áp. Có vợ chồng già nắm tay nhau, có đôi tình nhân ôm nhau nơi phi trường, có người cha đang đưa mắt dõi theo bóng lưng con gái tiến vào sân ga, ngoài trời mưa rơi rả rích, có đôi bạn già ngồi đánh cờ trong công viên, thậm chí Đổng Hoan còn kể cho anh nghe câu chuyện trong mỗi một tác phẩm, toàn bộ đều là những cảnh tượng mà cô từng được chứng kiến. Cái loại tình cảm dịu dàng này hầu như ngày nào cũng thấy, cho dù là ai thì nhất định cũng đã từng trải qua, nhưng rất nhiều người đã xem nhẹ mà đánh mất cơ hội hưởng thụ nó.

Bức tranh đầu tiên là một người con trai cao gầy đang gắt gao ôm lấy cô gái khỏa thân, trước ngực bằng phẳng. Khuôn mặt của cô gái hơi nghiêng về phía sau, đôi môi của người con trai chạm nhẹ lên trán cô, những tia nắng vàng dịu dàng hắt lên người bọn họ.

“Cô gái trong tranh là đàn chị thời đại học của em, bên cạnh là bạn trai của chị ấy.” Đổng Hoan nhớ lại. “Bốn năm trước chị ấy phát hiện mình bị ung thư vú, bất đắc dĩ phải cắt bỏ, về sau cũng không phẫu thuật tái tạo lại, nhưng bạn trai chị ấy vẫn nguyện ý yêu chị ấy.” Năm ngoái, cô đã được bọn họ đồng ý để cô lấy hai người làm chủ đề cho tác phẩm. Không biết trên đời này có bao nhiêu đôi tình nhân gặp phải tình huống như bọn họ? Không biết có bao nhiêu sự tồn tại của những mối tình không bị truyền thông ảnh hưởng, không bị xã hội tác động mà mù quáng theo đuổi sự hoàn mỹ? 

Bức tranh thứ hai là một cặp thanh niên đồng tính. Một người trần truồng nửa nằm nửa ngồi ở trên giường đọc sách, một người khác đang giúp người yêu cắt móng chân. Bên ngoài cửa sổ trời mưa tầm tã, thế nhưng bầu không khí xung quanh bọn họ lại vô cùng tĩnh lặng và bình thản. 

Bức tranh thứ ba, thứ tư, thứ năm … Có bức vẽ cô gái đứng tắm dưới ánh mặt trời, có bức miêu tả đôi nam nữ đang triền miên quấn quýt lấy nhau, có bức vẽ thân thể đàn ông khỏa thân.

Lúc bọn họ quẹo vào ngã rẽ, chuẩn bị thưởng thức bức tranh cuối cùng thì Đổng Hoan lại giống như bị điểm huyệt, đột nhiên dừng bước.

“Ba —— mẹ ——”

Cô không dám tin, chớp mắt mấy cái rồi lại dụi dụi mắt.

Cô lại trông thấy ba mẹ đang đứng trước bức tranh ‘Lửa’.

Cô … hoa mắt sao?

“A Hoan…” Nghe thấy tiếng gọi, mẹ Đổng quay đầu lại, trên mặt vẫn còn chút xấu hổ chưa tan.

Aiz, sớm biết như vậy thì đã không ôm ý nghĩ ‘tranh dưới lầu một trông thật ấm áp, lầu hai hẳn là cũng không đến nỗi nào’ mà bỏ qua tấm biển cảnh báo. Những bức tranh trên lầu hai thật sự khiến bà không được tự nhiên, xấu hổ muốn chết! 

“Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?” Đổng Hoan vừa kinh ngạc vừa vui vẻ tiến lên chào đón. Bởi vì thái độ của mẹ mà cô từ bỏ ý nghĩ mời bọn họ đến đây, vậy nên cũng không đưa vé mời, nhưng vì sao bây giờ bọn họ lại xuất hiện? 

“À …” Mẹ Đổng trộm liếc mắt về phía Lâm Hán Đường.

Đầu tuần rồi, cậu thanh niên tên Lâm Hán Đường này lại chạy tới nhà, đầu tiên tự giới thiệu, nói mình là bạn trai của con gái bọn họ, sau đó lại kể về những vất vả phiền muộn của Đổng Hoan khi quyết định tổ chức buổi triển lãm tranh này.

Cậu ta còn nói, A Hoan sẽ không bao giờ chịu nói rõ vấn đề của mình, vậy nên cậu ấy thay A Hoan đến để nói rõ, buổi triển lãm tranh lần này của con bé không phải là những bức tranh đen tối, mà là cuộc sống của những nhân vật nhỏ bên trong, cùng những loại tình cảm khác nhau, còn nói nếu lần này bọn họ đến thì A Hoan nhất định sẽ rất vui, v.v… 

Cậu ta tới nhà vài ngày liên tiếp, ngày đầu tiên mẹ chồng bà đã bị thu phục, hơn nữa còn cực lực tán thưởng Lâm Hán Đường là một chàng trai tốt, A Hoan thật có phúc khí, đến ngày thứ ba thì bố chồng của bà cũng không có tiền đồ mà bị thuyết phục, thậm chí còn đồng ý với suy nghĩ của mẹ chồng, cho rằng bạn trai của A Hoan thật có lòng, quả thực là một người đàn ông tốt, mà một người mẹ vô cùng có nguyên tắc như bà, mấy ngày liên tục bị bố mẹ chồng mạnh mẽ công kích, cộng với sự thỉnh cầu của bạn trai con gái mình, cuối cùng vào ngày hôm qua cũng chịu thua. 

Chẳng qua cậu ta nói không sai, thoạt nhìn A Hoan có vẻ rất cao hứng, bà đã không còn nhớ lần trước khi A Hoan lộ ra vẻ mặt cao hứng như vậy là lúc nào … “Tác phẩm rất tốt, con rất cố gắng. A Hoan, vất vả cho con rồi!” Ba Đổ

Sống mũi Đổng Hoan cay cay, suýt chút nữa thì bật khóc. Ba cô rất ít nói, từ nhỏ tới giờ, ông ấy cũng chưa từng khen cô.

Triển lãm có thành công hay không cũng không quan trọng, cô chỉ cần có lời nói này của ba, như vậy là đủ rồi.

“Ba…” Đổng Hoan cảm động, không nhịn được mà bước lên ôm lấy ông. 

Ba Đổng có chút mất tự nhiên vỗ vỗ vai con gái, liếc mắt nhìn bà xã đứng bên cạnh, muốn bà cũng nói gì đó tán thưởng con gái.

“A Hoan, cái này …” Mẹ Đổng nhìn chồng rồi lại nhìn sang người bạn trai cao lớn của con gái, khuôn mặt mập mạp lại đỏ lên, thật lâu sau mới ho nhẹ một tiếng, nói: “Có thời gian thì dẫn bạn trai về giới thiệu với ông bà một chút.” Ai da, bà không biết phải nói thế nào nữa! 

Lâm Hán Đường suýt chút nữa thì nhịn không được. Trải qua mấy ngày viếng thăm liên tiếp, anh đã hiểu được tính cách kiêu ngạo của Đổng Hoan là di truyền từ ai rồi. Có mẹ ắt sẽ có con nha! Chỉ khác ở chỗ, lý do bộc phát sự kiêu ngạo từ trong xương tủy của bọn họ khác nhau. Sở dĩ bác gái nói muốn giới thiệu anh với bà nội là vì trước buổi sáng anh đến Miêu Lật đón bác trai bác gái thì đã cùng bọn họ tới thương lượng với bà cụ đã ngoài 80 nhưng vẫn còn xuống ruộng trồng trọt, hy vọng lúc bọn họ nhìn thấy anh thì hãy giả vờ như mới gặp lần đầu.

Anh không hy vọng Đổng Hoan biết ba mẹ cô đến dự triển lãm là vì bị anh quấy rầy mấy ngày liên tiếp. 

Đây là chuyện anh cam tâm tình nguyện làm vì cô, không cần phải nói thẳng ra cho cô biết.

Nghe mẹ nói thế thì Đổng Hoan như vừa tỉnh mộng, đang định giới thiệu Lâm Hán Đường với ba mẹ thì có cô bé sinh viên làm part time lại vội vàng chạy tới bảo cô xuống lầu một, nói là có vị khách quan trọng tới tham dự, cô chủ Âu Dương bảo cô mau chóng xuống dưới.

“Ba mẹ ở lại ăn tối, mai hãy về nhé?” Trước khi đi xuống, Đổng Hoan hỏi thăm.

“Để ông bà nội ở nhà một mình ba không yên tâm, tí nữa A Đường sẽ đưa ba mẹ về.” Ba Đổng nói. 

Đổng Hoan nghe vậy thì khẽ giật mình, nắm được tin tức trong câu nói đó, bộ não bắt đầu hoạt động, cuối cùng híp mắt nhìn về phía Lâm Hán Đường, thấy anh nhún vai cười gượng, cô lại nhíu mày, quyết định tối về sẽ ‘tra khảo’ anh.

“Con xuống dưới trước, tối nay mọi người ở lại ăn tối đã, Đổng Trúc cũng tới.” Đổng Hoan nói xong thì vội vàng đi theo cô bé sinh viên xuống dưới.

“Bác trai bác gái, chúng ta đến phòng tiếp khách đợi đi.” Lâm Hán Đường nói.

“Được được, đi thôi, đi thôi.” Mẹ Đổng vội vàng dẫn đầu đi xuống. Mấy bức tranh khỏa thân kia làm cho huyết áp của bà tăng vọt, sắp sửa không chịu nổi nữa rồi!

“A Đường, cám ơn cháu.” Ba Đổng đi sau vỗ vỗ vai bạn trai của con gái mình. “A Hoan đúng như cháu đã nói, thật sự rất vui vẻ, đã lâu rồi chúng ta chưa từng thấy con bé như vậy.”

“Không, là vì hai bác đến cho nên Đổng Hoan mới vui như vậy. Cám ơn hai bác!” Lâm Hán Đường thật lòng nói cám ơn, nhưng nghĩ đến tối nay về chắc chắn sẽ bị cô ‘tra khảo’, anh đi theo bên cạnh ba Đổng mà không khỏi vỗ trán cười khổ.

Bạn gái vui vẻ vì ba mẹ đến, nhưng đối với chuyện anh gạt cô, tự tiện đến tìm ba mẹ cô để ‘tâm sự’, rốt cuộc cô sẽ phản ứng thế nào đây? Cảm thấy thân thiết mà bổ nhào đến hôn anh, hay cho dù trong lòng cảm động nhưng bề ngoài lại như nữ vương, đè trên người anh, trách anh xen vào chuyện của cô, sau đó tiến hành ‘chà đạp’ anh?

Trời ạ, vế thứ hai có vẻ dễ xảy ra hơn.

Đây chính là bạn gái anh, nói thế nào thì cũng rất coi trọng sĩ diện.

Lâm Hán Đường vừa nghĩ vừa đi theo sau lưng ba Đổng tiến vào phòng tiếp khách, thấy Đổng Hoan đang nói chuyện với khách quý, ánh mắt anh dõi theo cô.

Anh yêu em.

Người đàn ông nào đó mấp máy môi, lặng lẽ nói ra, sau đó lại trông thấy khuôn mặt cô gái nào đó chợt đỏ lên, quăng cho anh một ánh mắt cảnh cáo. Khóe môi anh khẽ cong lên.

Chẳng qua, anh lại thích cô bạn gái vừa kiêu ngạo vừa sĩ diện như thế. Rất dễ bắt nạt.

Haha.

– END –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.