Hai người dính nhau ở trong phòng một hồi, chờ gần đến giờ dùng bữa Thời Dịch mới dẫn cô đến phòng ăn, Khương Ngã đang ngồi chờ thấy hai người đi đến, liền tươi cười, có lẽ do được chăm sóc tốt nên trên gương mặt bà cũng không lưu lại nhiều dấu vết của năm tháng, nụ cười này rất đẹp, trong lúc nhất thời Đinh Nhàn ngây người.
Ánh mắt anh rất giống bà ấy, nghiêm túc làm người ta phát sợ, lúc cười đuôi mắt hơi cong lên, vô cùng dịu dàng.
Khương Ngã vừa nghe, nụ cười càng sâu thêm, nói: "Đều là người một nhà, không cần câu nệ, mau ngồi xuống ăn cơm thôi."
Đinh Nhàn được Thời Dịch dẫn vào ngồi xuống, cô nhìn một bàn đầy thức ăn, trong lúc nhất thời không biết nên gắp món nào trước.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu là bây giờ cô vẫn còn rất no, người đang no cho dù thức ăn có ngon và hấp dẫn cỡ nào cũng không khơi dậy nổi sự thèm ăn, nhưng mà cô sợ Khương Ngã nghĩ cô không thích ăn nên vẫn gắp thức ăn, mỗi món gắp một ít, ăn chậm một chút thì như vậy mới ăn ít được.
"Nhàn Nhàn, đừng khách khí." Quả nhiên như lời Thời Dịch nói, Khương Ngã vô cùng nhiệt tình, thấy cô ăn ít, một bên gắp thức ăn cho cô, nói: "Sợ con ăn không quen nên bác cố ý chuẩn bị đồ ăn Trung Quốc, bác đã hỏi qua Thời Dịch rồi, nó nói con thích ăn những món này."
Khương Ngã chợt nghĩ đến điều gì, dừng lại động tác trên tay: "Có phải không hợp khẩu vị của con không?"
Đinh Nhàn vội nói: "Không ạ không ạ, vô cùng ngon, chỉ là dạ dày của con tương đối nhỏ, không ăn nhiều được."
Khương Ngã vừa nghe thế, cười một cái rồi tiếp tục gắp thức ăn cho cô: "Nhàn Nhàn, con gầy quá, nên ăn nhiều một chút, con đừng sợ mập, mập dễ thương, bác thích người mập mạp một chút, gương mặt tròn tròn phúng phính."
Nhà họ mặc dù có tiền nhưng bàn ăn không phải dài thường thượt như trong tivi, mọi người ngồi cách xa nhau. Biệt thự này bên ngoài là phong cách Âu Mỹ nhưng bên trong có nhiều chi tiết được thiết kế theo kiểu văn hóa Trung Quốc, cách sống của họ cũng bao gồm như thế, người một nhà rất hòa thuận, không để ý nhiều tiểu tiết như vậy, ăn cơm cũng không dùng dao nĩa, điều này làm Đinh Nhàn cảm thấy rất thoải mái, nếu như chú trọng quá mức thì giữa hai người với nhau sẽ sinh ra xa cách, cô không thích phải cách xa Thời Dịch như vậy, hay là cái gọi là dùng dao nĩa sẽ hợp vệ sinh và an toàn sức khỏe hơn cô cũng không thích.
Giống như bây giờ, bác gái gắp thức ăn cho cô, cô sẽ cảm thấy rất thân thiết, nhưng cô no muốn chết rồi.
Hơn nữa, cô sợ mình ăn tiếp sẽ bị nấc mất thôi.
Đinh Nhàn cảm thấy khóc không ra nước mắt đành liếc qua nhìn người đàn ông bên cạnh để cầu cứu, nhưng kết quả anh không những không giúp cô mà khóe miệng còn cười tươi, tỏ ra dáng vẻ xem kịch vui, cô có chút tức giận, lén lén đá chân anh một cái.
"Em đá anh làm gì?" Thời Dịch nhìn về phía cô, mặt đầy nghi hoặc.
Khương Ngã cũng nhìn qua, gương mặt Đinh Nhàn lập tức đỏ lên, nói chuyện ấp a ấp úng.
"Không, chỉ vô ý thôi."
Trong lòng cô thầm mắng, đồ heo thối, đồ đàn ông đáng ghét, không giúp cô thì thôi đi, còn cố ý chỉnh cô, thật quá đáng ghét mà, tối nay đừng hòng chạm vào cô, cứ đắc ý đó đi.
Thời Dịch thu hết biểu cảm của cô vào mắt, cười một tiếng rồi nói với Khương Ngã: "Mẹ, cô ấy ăn ít, mẹ muốn cô ấy ăn nhiều thì mỗi bữa ăn cứ thêm ít cơm từng chút từng chút một, chứ gắp nhiều một lượt như vậy sẽ bị no căng rất khó chịu đó."
Khương Ngã cảm thấy con trai nói có lý, bà không gắp nữa, nói: "Nhàn Nhàn, con không ăn nổi nữa thì đừng ăn, nếu cố gắng ăn hết sẽ không tốt đâu."
Đinh Nhàn gật đầu một cái, nhìn thức ăn trong chén đang xếp thành một ngọn núi nhỏ, cô hít sâu một hơi, trong đầu nghĩ bác gái thật có tâm, cô cho dù thế nào cũng phải ăn hết.
Đũa này thật nặng, cầm không nổi, không muốn gắp, không muốn ăn.
Ô ô ô ~~~ tại sao buổi sáng cô lại ăn nhiều vậy chứ, hối hận muốn chết mà.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, Thời Dịch liền gắp miếng thịt đó bỏ vào trong miệng, nhàn nhạt nói: "Đồ ăn trong chén em ăn ngon hơn."
"Vậy anh ăn nhiều một chút."
Thấy anh nuốt xuống, Đinh Nhàn nhanh chóng gắp một đũa thức ăn khác đưa đến bên miệng anh, Thời Dịch cúi đầu ăn, rồi giương mắt nhìn cô, đầy thâm ý.
Còn lúc này, trong lòng Đinh Nhàn đang nghĩ: Ô ô ô, cảm động quá, anh Thời Dịch thật tốt mà, tha thứ cho hành vi trước đó của anh, buổi tối sẽ cho anh chạm vào!
Trên bàn cơm chỉ có ba người, Thời Hoành Thâm có việc phải đi ra ngoài nên Khương Ngã dứt khoác giao luôn công việc hôm nay của bà cho ông, còn mình nghỉ ngơi cả ngày, chăm sóc tốt cho Đinh Nhàn, bây giờ nhìn hai đứa thân mật, đột nhiêu bà cảm thấy ăn cơm xong mình vẫn nên cùng chồng ra ngoài làm việc, không nên làm kỳ đà cản mũi hai vợ chồng son.
Một chén thức ăn đầy, Đinh Nhàn đều đút cho Thời Dịch, còn bản thân thì thỉnh thoảng ăn một miếng, ung dung giải quyết.
Sau khi ăn xong, Khương Ngã nói với Đinh Nhàn: "Nhàn Nhàn, con muốn ăn cái gì có thể nói với bác, hoặc nói với Thời Dịch cũng được, để dặn đầu bếp làm."
Đinh Nhàn mỉm cười, gật đầu một cái: "Cảm ơn bác gái."
"Người một nhà, cảm ơn cái gì." Khương Ngã nghĩ đến một chuyện, lại chuyển hướng sang Thời Dịch: "Đúng rồi, Thời Dịch, Anfia biết con dẫn bạn gái về nên đã gọi điện cho mẹ bảo là muốn đến xem một chút."
Lúc nói những lời này, ánh mắt Khương Ngã còn lén liếc nhìn Đinh Nhàn, thấy biểu cảm của cô bình thường mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra Thời Dịch không nói chuyện này với con bé, chưa nói cũng tốt, tránh hiểu lầm không cần thiết.
Không khí ngày hôm nay rất tốt, ánh mặt trời ấm áp, ăn cơm trưa xong, Thời Dịch dẫn Đinh Nhàn đi tản bộ trong vườn hoa.
Vườn hoa rất lớn, nhìn vào liền biết ngay có người đặc biệt chăm sóc, hai người nắm tay đi dạo trên đường đá, hai bên đường nở đầy hoa thơm, đủ chủng loại, nhiều loài Đinh Nhàn cũng không biết tên gì, đây là lần đầu tiên cô được thấy một vườn hoa đẹp như vậy, có chút hưng phấn, đi bộ nhảy nhảy vài cái, trông rất vui vẻ.
Thời Dịch hỏi: "Thích hoa?"
"Con gái ai mà không thích chứ." Đinh Nhàn đột nhiên nhớ ra: "Anh Thời Dịch, chúng ta quen nhau lâu rồi mà anh còn chưa tặng hoa cho em đâu đó."
Thời Dịch cười nhìn cô, tiện tay hái một nhành hoa rồi cài lên tai cô, cô gái nhỏ không thuận theo, bĩu môi: "Cái này không tính, ý em nói là tặng hoa giữa tình nhân kìa, mua một bó hoa rồi để vào một tấm card ý."
Đôi con người của cô gái nhỏ xoay chuyển một vòng, rất lanh lợi, cô nói: "Haiz, anh Thời Dịch, anh chỉ đưa cho em một nhành hoa thì không được tính là tặng đâu."
Thấy anh không lên tiếng, cô lại nói: "Em cũng đã nhiều lần nói em thích anh, nhưng anh một lần cũng không nói với em, là một người đàn ông có phải anh nên chủ động chút không?"
Đinh Nhàn làm nũng: "Anh nói một lần đi mà, em muốn nghe anh nói, mỗi lần toàn là em nói thôi, em là con gái đã chủ động như vậy, anh là đàn ông mà còn ngại nói hả."
Thời Dịch mím môi, biểu tình có chút mất tư nhiên, anh không quen dùng lời nói để biểu đạt những thứ này, trong lòng thật sự rất thích nhưng muốn anh nói ra thì cảm thấy rất kiểu cách, không được tự nhiên.
Thấy anh như vậy, Đinh Nhàn thay đổi sách lược, ôm eo anh, ngửa đầu nhìn anh: "Anh Thời Dịch, em dạy anh, anh cứ nói thế này, Đinh Nhàn, anh thích, thích em, vô cùng vô cùng vô cùng thích."
Mỗi chữ cô nói ra vô cùng rõ ràng, làm bản thân anh cảm thấy có chút ngứa ngáy, đối mắt với người đàn ông, cô suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp: "Không đúng, phải dùng từ yêu mới đúng, yêu có ý nghĩa hơn, anh nói đi, Đinh Nhàn anh yêu uhm..."
Thời Dịch dùng tay giữ gáy cô, môi áp xuống, chặn lại cái miệng nhỏ không ngừng đóng mở của cô, hung hăng mút mấy cái: "Anh không thích nói, anh thích dùng hành động thực tế để chứng minh hơn."
Anh học theo giọng cô, chậm rãi nói: "Để cho em ấn tượng vô cùng vô cùng vô cùng sâu sắc."
Tai Đinh Nhàn nóng lên, không biết là do hơi nóng từ miệng anh lúc nói chuyện phả ra hay là bởi vì lời nói của anh, trong vườn hoa có vài người giúp việc, mặc dù bọn họ đang làm việc trong tay mình, không nhìn về phía họ nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng, đấm một cái vào ngực người đàn ông.
Thời Dịch nắm chặt tay cô gái nhỏ, cười khẽ: "Còn biết xấu hổ."
Đinh Nhàn không nói gì, mặt lại đỏ thêm một chút, Thời Dịch thấy vậy trong lòng như bị khều một cái, xoa đầu cô, rồi trực tiếp bể cô lên, phía trước có ghế dựa, anh cúi người thả cô xuống rồi ở tư thế này hôn cô luôn.
Anh dùng sức hôn, quấn lấy đầu lưỡi cô, hung hăng múi vào, nếm hết vị mật ngọt trong miệng cô, cho đến khi cô gái nhỏ không chịu nỗi dùng sức vỗ lưng anh, anh mới dừng lại, khóe miệng cong lên: "Mẹ anh để cho anh hỏi em buổi tối muốn ăn gì."
Hô hấp Đinh Nhàn còn chưa bình thường lại, mà anh vẫn còn cố ý dựa vào cô gần như vậy, mấy giây sau cô mới nói: "Em ăn cái gì cũng được."
Cô không phải kiểu người chọn lựa món ăn, đối với đồ ăn tương đối tùy ý, món nào hợp khẩu vị thì cô ăn nhiều một chút, nếu mùi vị không ngon thì chỉ cần no bụng là được.
Cô gái nhỏ thở hổn hển, trước ngực lên xuống theo, Thời Dịch xoay mặt cô qua, đối diện với chính mình, khàn giọng nói: "Anh để em ăn."
Người này lại đùa giỡn lưu manh.
Đinh Nhàn trừng anh một cái, nắm tay anh lên cắn một ngụm, Thời Dịch không tránh, để mặc cô, anh ngậm rái tai cô, nhẹ nhàng mút vào, lần đầu tiên trong đời anh hy vọng thời gian có thể trôi nhanh một chút, nhanh đến buổi tối, anh muốn ăn cô gái nhỏ nghịch ngợm này để sau này nhìn cô còn dám diễu võ dương oai, kích thích trước mặt anh nữa không.
Thời Dịch vốn không định ăn cô sớm như vậy, ai bảo cô gái nhỏ ra sức hấp dẫn anh như vậy làm gì, tối hôm qua còn thỉnh thoảng nói muốn bên tai anh, "Anh Thời Dịch, anh Thời Dịch" thanh âm nũng nịu, mềm mại, chỉ nghe thôi mà anh cũng có thể có phản ứng được.
Tối hôm qua anh đã chịu đựng còn chưa đủ, khó chịu vô cùng, vậy mà cô gái nhỏ còn muốn ôm anh ngủ, nếu không phải anh có định lực mạnh, tồn tại lại tia lý trí cuối cùng, luôn nghĩ thuốc tránh thai có hại cho thân thể thì có lẽ đã thật sự ăn cô sạch sẽ rồi.
Đinh Nhàn cắn một cái, lại nghĩ đến cái gì, cắn thêm cái nữa.
Gần đây Thời Dịch luôn nói bên tai cô những lời đầy sắc dục, còn nói gì mà bị cô lây, anh căn bản chính là bại lộ bản tính, còn có level cao hơn cả cô.
Nhìn dấu răng trên tay anh, cô lại có chút đau lòng, xoa cho anh hai cái, rồi đẩy ngực anh: "Tránh ra, em muốn phơi nắng."
Thời Dịch cười cười ngồi thẳng người lên, đi qua cái ghế bên cạnh nằm xuống.
Ánh mặt trời mùa đông chiếu lên người rất thoải mái, Đinh Nhàn nằm đó như một con mèo lười biếng, Thời Dịch nhìn cô, ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt đầy vui vẻ của cô, vô cùng chói mắt, cả vườn hoa như chỉ vì cô mà nở rộ, cô cũng nghiêng đầu qua, hai người cứ nhìn nhau như vậy, in sâu vào lòng nhau.
Phơi nắng một hồi bỗng cảm thấy buồn ngủ, nên Đinh Nhàn nằm đó ngủ ngon lành, lúc tỉnh lại thì cái ghế bên cạnh đã trống không, cô ngồi dậy nhìn xung quanh một chút chợt thấy bên trong cái đình để nghỉ chân, Thời Dịch đang ngồi đối diện với một người phụ nữ người nước ngoài, dáng vẻ người phụ nữ kia rất đẹp, ngũ quan thanh tú, chân nhỏ dài, hai người nói chuyện gì đó, nói đến chỗ vui vẻ liền nở nụ cười.
Đây là lần đầu Đinh Nhàn thấy Thời Dịch cười với người phụ nữ khác, trong lòng có chút buồn bực không giải thích được, cô cảm thấy mình rất hẹp hòi, nói không chừng người ta chỉ là bạn tốt thì sao, ngồi tán gẫu một lát thôi, có cái gì mà phải ghen chứ.
Người đàn ông thấy cô đã tỉnh thì đứng dậy đi qua: "Dậy rồi?"
Đinh Nhàn nhìn vị mỹ nữ người nước ngoài kia một cái, đối phương thân thiện cười với cô, cô cũng lễ phép cười lại.
Cô thu hồi ánh mắt hỏi: "Anh Thời Dịch, cô ấy là ai vậy?"
"Anfia."
Đinh Nhàn nhớ ra sau khi ăn trưa xong Khương Ngã có nói, hình như có người tên Anfia muốn gặp họ, cô không khỏi hỏi: "Bạn anh?"
Thời Dịch: "Cô gái người Nga."
Đinh Nhàn hơi sững sờ, lại nhìn người đó.
Chú ý đến biểu cảm trên mặt cô, Thời Dịch nhịn cười, bổ sung nói: "Chính là người có hôn ước từ bé mà anh đã nói với em đó."
Cô gái nhỏ vừa nghe, nụ cười trên mặt vụt tắt, biết rõ là anh cố ý nhưng trong lòng cô vẫn không thoải mái, đưa tay dùng sức nhéo bên eo anh một cái, giọng chua vô cùng: "Đi theo cô gái người Nga của anh đi."