Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 48



Mang giày xong, Đinh Nhàn liền kéo tay Thời Dịch chạy nhanh xuống lầu, cũng không biết tuyết đã bắt đầu rơi từ khi nào, vào lúc này trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng, bước chân lên đó còn in lại dấu chân mờ nhạt.


Đinh Nhàn ngửa đầu nhìn trời, từng mảnh bông tuyết bay bay vô cùng lãng mạn. Cô há miệng ra liền có rất nhiều bông tuyết rơi vào trong miệng cô, lạnh băng khiến cô giật mình.


Quay đầu liếc nhìn người sau lưng, nghịch ngợm le lưỡi một cái, rồi ngồi xuống nắn tuyết chơi.


Thời Dịch đứng cạnh cô, nhìn cô gái nhỏ làm ra hành động ngốc nghếch như vậy, vừa buồn cười vừa đau lòng, anh khom người kéo cô lên, chợt bị cô gái nhỏ ném một nắm tuyết lên người.


Sợ anh phản kích, Đinh Nhàn nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa nhảy, kết quả không chú ý khiến cả người ngã nhào trên mặt đất, một trận lạnh thấu xương ập đến, cô còn chưa kịp phản ứng đã được một người nhấc lên.


Thời Dịch phủi phủi tuyết trên người cô, hai tay chà xát mặt cô: "Có lạnh không?"


Đinh Nhàn: "Lạnh~", nhìn mặt đất đầy tuyết, có chút phấn khích, "Không biết tuyết này rơi bao lâu, nếu tối nay vẫn không ngừng rơi thì ngày mai có thể nặn người tuyết rồi."


Gương mặt cô gái nhỏ bị lạnh đến đỏ bừng, tay cũng bị lạnh theo, Thời Dịch cởi áo khoác của mình ra khoác thêm lên người cô, hận không thể gói cô lại thành một cái bánh chưng.


Đinh Nhàn thấy trên người anh chỉ mặc một cái áo len mỏng, vội nói: "Anh Thời Dịch, em không lạnh."


Vừa nói, cô vừa định cởi áo khoác ra nhưng Thời Dịch lại sờ lỗ tai hồng hồng của cô: "Muốn chơi tiếp thì mặc vào cho anh, nếu không thì về nhà ngay."


Nghe được giọng điệu ra lệnh của anh, cô cười hì hì một cái, nhón chân lên, hai tay áp vào má anh, "Anh Thời Dịch, anh rất khỏe và đẹp trai, em thật sự rất muốn hôn anh một cái."


Anh hơi khom lưng, hai đôi môi gần trong gang tấc.


Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên, thấp giọng nói: "Bất cứ lúc nào cũng được."


Cô gái nhỏ ngửa đầu, dán chính xác lên môi anh.


Bông tuyết rơi đầy trời, hai người đứng ôm nhau, người đàn ông cao lớn, cô gái trong ngực nhỏ bé, đèn đường kéo bóng họ dài ra, một cơn gió bất chợt thổi đến mang theo một trận lạnh lẽo khiến người ta run rẩy nhưng không cách nào thổi tan được sự nóng bỏng nơi đây...


Dĩ nhiên, người cố ý chạy ra đây xem tuyết rơi vào buổi tối cũng không chỉ có hai người họ, cách đó không xa có vài người trong tiểu khu thấy hình ảnh này, bàn tán sôi nổi.


"Ôi, kia không phải là giáo sư Thời à?"


"Nghe nói đã không còn dạy học nữa."


"Biết rồi, đây chỉ là thói quen khi gọi thôi."


"Cô bé kia là ai vậy?"


"Chắc là bạn gái anh ấy."


"Ôi ôi ôi, tôi không tin! Tôi không tin!"


"Đầu năm nay hình như họ đã ở chung rồi, tôi cũng đã gặp cô bé kia vài lần, rất giống sinh viên đại học."


"Tôi ở cùng tầng lầu với anh ấy, còn nghĩ gần quan được ban lộc, kết quả..." Người đó nhìn bóng dáng hai người đang thân mật cách đó không xa, vô cùng hâm mộ, vỗ đầu mình một cái: "Đáng lẽ ra tôi nên chủ động một chút."


"Không phải trước kia cậu nói đã chủ động tìm người nói chuyện rồi à, người ta cũng không thèm trả lời cậu nữa mà."


"Cậu đừng đâm vào chỗ đau của người khác được không."


Bỗng nhiên có người kêu lên một tiếng: "Trời ơi! Ôm hôn giữa trời tuyết kìa!"


"Thật lãng mạn."


"Thấy như vậy tôi cũng muốn yêu đương."


"A a a a a! Bạn trai tôi đang ở đâu! Ông trời ơi, ông mau ban cho con một người bạn trai hoàn mỹ đi!!"


"Ông trời cũng không thèm để ý cậu đâu, chỉ muốn ném tuyết vào người cậu thôi."


"Mau chọc mù mắt tôi đi, hãy nói cho tôi biết người đó không phải giáo sư Thời đi!!"


"Có đâm mù thì cô cũng không phải là bạn gái người ta, cần gì phải làm vậy."


"..."


Nụ hôn dài bên kia cuối cùng cũng kết thúc, cô gái nhỏ tựa trên người người đàn ông thở hổn hển, Thời Dịch ôm chặt cô, cười khẽ: "Thể chất kém quá."


Đinh Nhàn trừng anh một cái, sờ môi bị anh hôn đến sưng đỏ, chờ khi lấy lại được sức lực thì lấy điện thoại ra đưa cho anh, "Chụp hình cho em đi."


Sau đó lùi về sau vài bước, đứng cạnh một thân cây, hơi nghiêng đầu bắt đầu tạo dáng.


Thời Dịch mở máy ảnh ra chụp cho cô mấy tấm, cô đến gần nhìn thử thì cau mày, bất mãn nói: "Sao lại chụp em trông tối như vậy."


Giống như người châu Phi vậy, răng trắng, xung quanh thì tối đen, người da đen cũng nên mời cô đi quảng cáo kem đánh răng được rồi.


Thời Dịch bình thường không có thói quen chụp ảnh, đối với phương diện này anh hoàn toàn không biết gì cả, chỉ thuận tay chụp mấy tấm, không ngờ bị cô chê đến như vậy, ngược lại anh cũng để ý thêm chút, "Trời tối."


"..."


Đinh Nhàn liếc mắt, trực tiếp chuyển qua camera trước, kéo tay anh một cái, "Anh ngồi xổm xuống đi."


Thời Dịch ôm cô từ phía sau, đầu nhẹ nhàng đặt lên vai cô, Đinh Nhàn tìm đúng góc độ chụp vài tấm, rồi vui vui vẻ vẻ post lên vòng bạn bè.


[Trận tuyết đầu tiên của năm nay. [Kèm theo 6 tấm hình]]


Hình hai người chụp chung được chọn cuối cùng, nhưng lại làm người ta chú ý nhất, bạn bè nhao nhao bày tỏ cảm xúc: Khoe ân ái.


Thời Dịch nhìn cô trả lời lại, khẽ cười nói: "Còn không về nhà sao?"


Đinh Nhàn nhét điện thoại vào túi, xoay người lại, ngước đầu nói: "Anh ôm em về đi."


Thời Dịch nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của cô: "Quá nặng, không ôm nổi."


"Gạt người, rõ ràng em rất nhẹ."


Đinh Nhàn trực tiếp nhảy lên ôm cổ anh, Thời Dịch khom người, ngay lúc cô không chú ý khẽ hôn một cái rồi ôm người lên.


Mọi người đứng vây xem cách đó không xa: Gâu gâu gâu, cẩu lương này thật là thơm!


...


Mấy ngày tiếp theo Thời Dịch đều bận rộn, Thời Hoành Thâm và Khương Ngã đến ngày về, Đinh Nhàn vốn định đi ra sân bay đón họ, nhưng còn chưa kịp đi ra cửa đã nhận được điện thoại của Khương Ngã.


"Nhàn Nhàn, chúng ta đã tới dưới lầu rồi."


Đinh Nhàn sửng sốt: "Nhanh vậy ạ!"


Khương Ngã cười cười, bà vì sợ cô chạy đi đón mới về sớm, không nói cho cô biết, rồi nói tiếp: "Nhàn Nhàn, mau thu dọn đồ rồi xuống đây cùng bác về nhà cũ."


"Vâng."


Hành lý tối hôm qua Đinh Nhàn đã thu dọn xong, đóng kỹ cửa nẻo xong Đinh Nhàn chạy xuống lầu.


Đến bãi đậu xe, Thời Hoành Thâm liền bước ra, Đinh Nhàn ngoan ngoãn chào một tiếng: "Bác trai."


Thời Hoành Thâm gật đầu một cái, nhận lấy vali hành lý từ tay cô, rồi mở cốp sau ra bỏ vào.


Khương Ngã mở cửa xe ra: "Đinh Nhàn, bên ngoài lạnh lắm mau vào trong này."


Đinh Nhàn vâng một tiếng rồi cười vui vẻ lên xe.


Khoảng thời gian này, hai người thường xuyên gọi video call cho nhau nên quen thuộc hơn rất nhiều, Thời Hoành Thâm ngồi trước lái xe, hai người họ ngồi phía sau nói chuyện phiếm, bất tri bất giác đã đến nhà cũ.


Lái xe vào trong sân, ba người xuống xe, cùng nhau dọn đồ vào trong phòng.


Tòa nhà này thường xuyên được quét dọn, tuy đã lâu không có người ở nhưng rất sạch sẽ, Khương Ngã sửa sang lại đồ đạc một chút, rồi lấy ra một cái hộp hình chữ nhật đưa cho Đinh Nhàn, "Nhàn Nhàn, bác mang son môi về cho con này."


Đinh Nhàn nhìn hộp lớn trong tay, còn tưởng mình nghe lầm.


Khương Ngã thấy cô sững sờ thì nói: "Không biết con thích màu số mấy nên bác đã mua hết, con thích cái nào thì dùng cái đó."


Nhãn hiệu son môi này rất nổi tiếng, màu son không dễ mua, bà cố ý nhờ một người bạn kinh doanh bên mảng này mua hộ, hy vọng cô gái nhỏ sẽ thích.


Một giây trước Đinh Nhàn còn nghĩ là người bán chỉ đựng hộp to thôi, nghe lời này, cô mới phản ứng được, Khương Ngã đã mua hết tất cả các màu cho cô, hơi bối rối chớp chớp mắt, lập tức có hơi mất tự nhiên, "Bác, bác gái, con không dùng nhiều vậy đâu, chỉ một cây là đủ rồi ạ."


"Đủ cái gì mà đủ, con gái mà, son môi vĩnh viễn cũng không ngại nhiều." Khương Ngã kéo tay cô: "Đi, bác dẫn con đi xem phòng của Thời Dịch."


Xuyên qua hành lang, lên lầu hai, mở cửa phòng ra, Đinh Nhàn liền ngây ngẩn cả người, căn phòng này đã được trang trí lại, hơn nữa còn hoàn toàn dựa theo sở thích mơ mộng của con gái, trên giường còn bày bốn con thú bông, trên vách tường đối diện có treo một tấm hình siêu lớn, chính là hình hai người chụp chung được đăng lên vòng bạn bè vào hai ngày trước.


"Thích không?" Khương Ngã đầy mong chờ nhìn cô.


"Thích ạ." Đinh Nhàn gật đầu liên tục, cười híp cả mắt, "Bác gái, bác chuẩn bị lúc nào thế ạ?"


Khương Ngã nói: "Ngày đó nhìn thấy hình của hai đứa, cảm thấy đặc biệt yêu thích nên bác đã gửi cho dì Trương để bà ấy in hình ra treo trong phòng các con."


"Cảm ơn bác gái."


Đinh Nhàn phát hiện ra trên tủ đầu giường cũng có hình hai người, là lúc trước cô thừa dịp Thời Dịch ngủ mà chụp lén, trên đầu hai người có lỗ tai thỏ rất dễ thương.


Cô không khỏi cầm lên, đưa tay vuốt ve tấm hình, đột nhiên có loại cảm giác như mình đã được gả đi.


Bác trai bác gái căn bản không xem cô là người ngoài, mọi thứ đều rất tự nhiên, dường như cô đã là người nhà của họ vậy, bọn họ đối xử tốt với cô như con gái của mình.


Trước kia Đinh Nhàn còn lo lắng sẽ không xử lý tốt mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, bây giờ nhìn lại, bà vô cùng quan tâm cô, chỉ cần nghĩ đến việc sau này sẽ ở chung với anh, sống trong một gia đình như vậy, cô liền có hy vọng tràn đầy với tương lai.


Cười ngây ngô một hồi, cô lấy di động ra gửi cho Thời Dịch một tin nhắn.


[Anh Thời Dịch, em đã dọn đến nhà cũ rồi, anh tan việc thì cứ về thẳng bên này nhé.]


Đoán chừng anh đang rất bận rộn nên chưa trả lời lại.


Đinh Nhàn thuận tiện mở Wechat ra, phát hiện mình được tag rất nhiều trong nhóm tiểu khu.


Bởi vì bình thường tương đối sôi động, động một chút là gửi cả ngàn tin nhắn, cô cũng không nhìn qua, chỉ tắt thông báo đi, hôm nay bị tag nhiều vô cùng nên cô có hơi khó hiểu, ôm lòng hiếu kỳ mở ra, đập vào mắt là một tấm hình, cô phóng to ra xem thì chính là hình chụp cô và Thời Dịch ôm hôn dưới trời tuyết ngày hôm đó.


Chụp không chỉ một tấm mà còn mấy tấm nữa, còn có cả hình Thời Dịch ôm cô, đủ loại góc độ, mọi người cũng đang thảo luận về hai người.


Chủ nhà 1: Ngày hôm đó tuyết rơi tôi cũng nhìn thấy, hâm mộ vô cùng! Tôi bảo bạn trai ôm tôi thì anh ta chê tôi nặng, mẹ nó, thật muốn tát anh ta một cái!


Chủ nhà 2: Người đàn ông lạnh lùng khi yêu vào lại dịu dàng như vậy, trong mắt đầy cưng chiều, cũng sắp tràn ra ngoài luôn rồi.


Chủ nhà 3: Tôi đã thành fan CP* của hai người họ rồi, ngọt quá đi! (*Fan CP: Fan Couple.)


Chủ nhà 4: @Chủ nhà 3 Tôi cũng vậy, chiều cao chênh lệch, tuổi tác cũng chênh lệch nốt, siêu cấp đáng yêu!


Chủ nhà 5: Đây là bạn trai nhà người ta trong truyền thuyết.


Chủ nhà 6: Ha ha ha ha, các người nhìn lại mình đi, nhìn người ta cũng sắp rớt cả nước dãi rồi.


Chủ nhà 7: @Gà chiên Đinh Nhàn Hâm mộ các người, chị gái nhỏ ơi chị gái nhỏ, sau này có anh chàng giáo sư nào đẹp trai như vậy phải giới thiệu cho em trước nha~


Chủ nhà 8: @Chủ nhà 7 Em gái nhỏ ơi em gái nhỏ, tập trung học tập đi, không thể yêu sớm à nha~


Chủ nhà 9: Tôi đã trưởng thành rồi! Hơn nữa, nếu có bạn trai như giáo sư Thời thì còn sợ gì thành tích học tập sẽ bị tụt hạng chứ?


Chủ nhà 10: Ha ha ha ha ha, nói rất có đạo lý!


...


Tin nhắn nhảy ra quá nhiều, Đinh Nhàn dường như không thể đọc hết, cô gãi đầu một cái, bọn họ đang nổi tiếng trong tiểu khu đó sao???


Cô tải hình xuống, đang chuẩn bị gửi tin nhắn trong nhóm chợt điện thoại rung lên, hiện ra một tin nhắn.


Anh Thời Dịch: [Sắp có nhiệm vụ, mấy ngày này không thể về được, ngoan ngoãn ở nhà, sau khi kết thúc nhiệm vụ anh sẽ về.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.